Chương 1200:
Gương mặt Lục Hàn Đình dưới ngọn đèn mờ nhạt thấy không rõ biểu tình, nhàn nhạt hừ một tiếng: “Ừm.”
Anh nói đau.
Hạ Tịch Quán chu cái miệng nhỏ, thổi thổi về phía vết thương của anh.
Thực sự ngây thơ.
Lục Hàn Đình nhìn cô, lại nghĩ tới trong phòng biệt thự: ngày đó, đôi tay nhỏ bé bò tới sau lưng anh, cũng là mềm nhẹ thương tiếc như vậy, còn thỏi thổi cho anh.
Trong tròng mắt thâm thúy của Lục Hàn Đình lộ ra vài phần mềm mại, tâm động, anh trực tiếp thu hẹp hai chân, kẹp cô ở giữa chân anh.
Anh…
Hai tay Hạ Tịch Quán nhanh chóng kéo lại vai áo anh, phòng mình té ngã, nhưng bây giờ cô bị kẹp ở giữa chân anh, anh ngồi, cô đứng, hô hấp giữa hai người cũng bắt đầu quấn quanh cùng nhau.
Lục Hàn Đình nhìn cô, sau đó chậm rãi giơ bàn tay to lên che mũi miệng cô, chỉ để lại đôi đôi mắt trong vắt đen láy ươn ướt chuyển động.
Đôi mắt này thực sự quá xinh đẹp lại câu người, cho anh cảm giác rất quen thuộc.
Hiện tại không nhìn mặt cô, chỉ tháy đôi mắt này, Lục Hàn Đình đã cảm thây tâm mình động không ngót.
“Cô, rốt cuộc là ai?” Lục Hàn Đình thấp giọng hỏi.
Hạ Tịch Quán khẽ giật mình, phỏng đoán ban nãy như được xác minh, anh… thích cô, ít nhất cô với anh mà nói rất khác biệt.
Nếu không, anh sẽ không ăn dấm chua.
Nếu không, anh sẽ không vì cô đánh nhau.
Nếu không, anh sẽ không ở trước mặt cô lộ ra mê man như vậy.
Hạ Tịch Quán mềm lòng, cô đặt tất cả tiền cược lên người anh, tuy là cô còn chưa thắng, nhưng anh giờ phút này đã khiến cô sinh lòng thỏa mãn.
Hạ Tịch Quán cúi đầu, nhanh chóng phủ lên đôi môi mỏng của anh, hôn một cái.
Đồng tử Lục Hàn Đình co rụt, cô hôn anh!
Mặc dù là nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, thế nhưng môi cô thơm mềm, còn mang theo mùi hương thiếu nữ mà anh thích.
Lục Hàn Đình bóp chặt vòng eo nhỏ mềm của cô, kéo cô ngồi trên bắp đùi của mình. Hiện tại Hạ Tịch Quán ngã ngồi trên bắp đùi của anh, cô nâng đôi mắt trong vắt nhìn anh.
Lục Hàn Đình vươn bàn tay to, đan bàn tay vào mái tóc cô, sau đó anh chậm rãi cúi đầu, môi mỏng rơi trên đôi mắt cô.
Anh đang hôn đôi mắt cô, một lần lại một lần.
Hạ Tịch Quán ôm lấy vòng hông của anh, để anh hôn, ánh đèn soi xuống hai người, vô cùng thân thiết mà lưu luyến.
Một lát sau, Lục Hàn Đình dời môi mỏng xuống, chậm rãi lấn tới trên đôi môi đỏ mọng của cô.
Càng ngày càng gần, cũng sắp sửa chạm đến.
Thế nhưng lúc này Lục Hàn Đình đột nhiên mở mắt ra, anh như là thanh tỉnh, trực tiếp đẩy Hạ Tịch Quán trong ngực ra.
Hạ Tịch Quán đứng lên, Lục Hàn Đình bước đến rồi cửa sổ phía trước, anh một tay chống thắt lưng, cả người giãy dụa xốc xéch: “Chúng ta không thể, cô đi đi.”
Anh bảo cô đi.
Kỳ thực Hạ Tịch Quán có thể hiểu được anh, anh trúng mị thuật của Thượng Quan Mật Nhi, vẫn chưa nhận ra cô, anh không muốn phản bội cô.
Cho nên bây giờ anh bị cô hắp dẫn không kiềm chế được đều sẽ có cảm giác tội lỗi, điều này làm cho anh không thể nào tiếp thu được, anh cũng không muốn vượt qua bước cuối cùng này.
Hiện tại người thống khổ nhát chính là anh.
Hạ Tịch Quán nhìn anh một cái, sau đó thực sự xoay người rời đi.
Hiện tại trong phòng chỉ còn sót lại mỗi Lục Hàn Đình, Lục Hàn Đình cảm giác mình cần yên lặng một chút, anh phải suy nghĩ thật tốt một chút chính mình đến tột cùng đang làm cái gì.
Người anh yêu là Hạ Tịch Quán, tại sao phải lại sinh ra cảm giác mãnh liệt với mộttiỀu nha hoàn như vậy?
Lúc này “cạch” một tiếng, cửa phòng lần nữa mở ra, có người đi đến.
Chương 1201:
Lục Hàn Đình cũng không quay đầu, anh chỉ là mấp máy môi mỏng: “Không phải bảo cô đi à, sao cô lại trở về?”
Người phía sau không nói gì, thế nhưng đã đi tới, rất nhanh hai tay nhỏ bé ôm lấy eo anh, thân thể mềm mại của người phụ nữ từ phía sau dính vào.
Lục Hàn Đình nhắm hai mắt, yết hầu trượt lên trượt xuống, anh là một người người đàn ông bình thường, cũng có nhu cầu sinh lý, từ lần từ biệt ở Đế Đô, anh cũng chưa từng chạm qua phụ nữ.
Hai lần gặp gỡ tiểu nha hoàn kia thân thể anh đều có cảm giác rất mãnh liệt, ngay mới vừa rồi anh rất muốn hôn cô, còn muốn đẩy cô ngã trên giường…
Lục Hàn Đình khép mắt, anh cảm thấy cổ họng như lăn qua than lửa, lúc này hai tay bên hông chậm rãi leo lên, rục rịch một đường châm lửa.
Lục Hàn Đình nhanh chóng bắt được bàn tay kia, anh muốn hung hăng kéo người phía sau vào trong ngực mình, anh không muốn đè nén nữa, anh phải thừa nhận, anh đối với tiểu nha hoàn kia không hề có sức chống cự.
Thế nhưng một giây ké tiếp anh đột nhiên mở mắt ra, bởi VÌ… cái tay này không đúng!
Lục Hàn Đình xoay người, anh thầy được gương mặt nhỏ tuyệt sắc kia của Hạ Tịch Quán.
Thượng Quan Mật Nhi tới, ä nháy mắt nhìn Lục Hàn Đình, ỏng ẹo kêu một tiếng: “Lục tiên sinh…”
Ham muốn trong mắt Lục Hàn Đình lập tức tiêu biến, khôi phục lại sự bình tĩnh: “Sao cô lại tới đây?”
“Em tới thăm anh, ban nãy nhìn thấy anh bị thương, nên lo lắng.”
Lục Hàn Đình nhìn khuôn mặt tuyệt sắc kia, là khuôn mặt anh thích không sai, thế nhưng luôn cảm giác thiếu cái gì, tựa như một giây trước anh còn hỏa dục đầy người, nhưng bây giờ lại chẳng còn nữa, vấn đề này anh đã sớm chú ý tới, thân thể anh đối người người phụ nữ trước mắt này không có phản ứng.
Đều nói phản ứng cơ thể là phản ứng bản năng nhất, cũng là phản ứng thành thật nhát.
Lục Hàn Đình đẩy Thượng Quan Mật Nhi ra, mặt mày anh tuần cũng lãnh đạm: “Tôi không sao, cô ra ngoài trước đi.”
Thượng Quan Mật Nhi áp mặt nóng lên khối băng lớn, nụ cười bên khóe môi cũng đông cứng, vừa rồi ở trong đại sảnh người đàn ông này tâm huyết vì Hạ Tịch Quán đánh nhau như thế, nhưng bây giờ anh lãnh đạm đẩy ả ra như vậy, đến tột cùng anh muốn thế nào?
Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng không vui hừ một tiếng: “Lục Hàn Đình, chúng ta chia tay đi!”
Lục Hàn Đình quay đầu, nhìn Thượng Quan Mật Nhi, trầm giọng không vui khiển trách: “Cô lại đang náo cái gì?”
“Em náo? Lục Hàn Đình, anh nhìn xem máy ngày gần đây anh làm cái gì, anh đã bị tiểu nha hoàn bên cạnh em hấp dẫn rồi, ban nãy ngươi còn vì cô ta đánh nhau, thế nhưng anh không hề kiên nhẫn với em, chỉ còn lại lạnh nhạt có lệ, nếu đã như vậy, chúng ta không bằng chia tay! Anh đi tìm tiểu nha hoàn kia là được rồi!”
Lục Hàn Đình cũng đã nhận ra tâm tình mình biến hóa, anh càng ngày càng không muốn ở chung với người phụ nữ trước mắt này, anh chau mày kiếm.
Thượng Quan Mật Nhi thấy anh vẫn không qua đây dỗ dành ả, liền có chút cưỡi hỗ khó xuống, ả mới không chia tay với anh.
Thế nhưng ả cảm giác tim anh đã đi rồi, bị Hạ Tịch Quán dắt đi rồi, cảm giác mắt khống chế này khiến Thượng Quan Mật Nhi cảm thấy rất không ổn.
Thượng Quan Mật Nhi chủ động đi tới, ôm lấy eo Lục Hàn Đình: “Lục tiên sinh, trước đây anh không phải như vậy, có phải do… chúng ta đã lâu không ở cùng nhau hay không?
Nếu không… đêm nay em ngủ chung với anh nhé?”
Thượng Quan Mật Nhi có chút nóng ruột, ả thấy nhất định phải đem gạo nấu thành cơm càng sớm càng tốt.
Lục Hàn Đình nhịn lại cảm giác muốn hất người phụ nữ này ra, dù sao đây là người phụ nữ anh yêu sâu đậm, anh lần nữa tự nói với mình như thế.
Chương 1202:
Lúc này Thượng Quan Mật Nhi vươn tay đẩy, hai người song song lăn xuống giường lớn mềm mại.
Thượng Quan Mật Nhi cởi thắt lưng da màu đen trên hông Lục Hàn Đình.
Thế nhưng không cởi ra, một giây kế tiếp, tay ả bị một bàn tay đè xuống.
Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng ngẳng đầu nhìn anh: “Lục tiên sinh, anh bị sao vậy, lẽ nào anh thực sự không yêu em sao?”
Thượng Quan Mật Nhi khế cựa, Yêu chuông phát ra âm thanh mị hoặc.
Lục Hàn Đình khép mắt, sau đó buông lỏng tay ra, để ả tiếp tục.
Cơ hội tới!
Thượng Quan Mật Nhi đại hỉ, ả nhanh chóng cởi thắt lưng Lục Hàn Đình.
Thế nhưng rất nhanh, ả cứng đờ.
Thượng Quan Mật Nhi theo lồng ngực anh đi xuống, ánh mắt dừng lại bụng dưới của anh, nơi đó mềm nhữn, không chút nhô lên.
Anh không hề có phản ứng.
Anh không có bắt kỳ nhu cầu sinh lý nào.
Thượng Quan Mật Nhi chân động, khuôn mặt nhỏ trăng bệch, ả nhìn Lục Hàn Đình: “Lục tiên sinh, anh bị gì thế?”
Lục Hàn Đình nhấp môi mỏng, mím thành đường thẳng lạnh lẽo, anh đứng dậy xuống giường, nhắc chân dài đi tới bệ cửa số.
Lấy điều thuốc lá ngậm trên môi mỏng, anh hơi khom thân hình cao lớn, hai tay châm thuốc.
Giữa hai ngón tay thon dài trong mang theo ngọn lửa đỏ thắm, anh nhíu lại mày kiếm bắt đầu phả ra làn khói.
Thượng Quan Mật Nhi đứng ở phía sau nhìn bóng lưng người đàn ông anh tuấn, gió lạnh ban đêm thổi phồng rung động áo sơ mi đen trên người anh, thân thể anh dung hợp với bóng đêm bên ngoài, bao phủ sương lạnh, hệt như đề vương cao cao tại thượng.
Ä sâu đậm ái mộ người đàn ông này.
Vừa rồi ả những tưởng cơ hội tới, kinh hỉ vạn phần, nào biết anh đánh ả hiện nguyên hình.
Anh không có phản ứng sinh lý, ả làm sao nấu cơm, làm sao trở thành hoàng hậu của anh? Thượng Quan Mật Nhi đột nhiên có một loại cảm giác thất bại, phải biết rằng ả cũng là công chúa điện hạ xinh đẹp nhát tôn quý nhất Hoa Tây Châu, người đàn ông thích ả rất nhiều, cho tới bây giờ’ ả chưa từng hoài nghỉ mị lực của mình, nhưng bây giờ Lục Hàn Đình lại không hè có tính thú với ả.
Không khí trong phòng hết sức yên lặng kiềm nén.
Lục Hàn Đình đang hút thuốc lá, sau làn khói trắng anh chau chặt mày, lạnh lẽo không vui, thân thể của anh biến hóa quá rõ ràng, căn bản cũng không chịu khống chế, vừa rồi hướng về phía tiểu nha hoàn kia nhiệt độ cơ thể anh như lửa, rục rịch, nào biết người phụ nữ trước mắt này đụng tới, trong nháy mắt anh không còn ham muốn.
Đây chính là Hạ Tịch Quán anh yêu sâu đậm, rốt cuộc anh làm sao vậy?
Ban nãy ả đẩy anh ngã, anh cũng ôm thử một lần, anh thủy chung không muốn thừa nhận mình động tâm với tiểu nha hoàn kia, e rằng anh lâu lắm chưa ở cạnh Hạ Tịch Quán, tịch mịch, cho nên mới sinh ra phản ứng, vì vậy anh để ả cởi thắt lưng của mình.
Hiện tại xem ra, anh phải thừa nhận, thậm chí tiếp thu sự thật này, người phụ nữ trước mắt này không hề có lực hấp dẫn với anh, anh động lòng với tiểu nha hoàn kia.
Đôi mắt, hơi thở của tiểu nha hoàn… đều là thứ anh quen thuộc lại mê luyến.
“Lục Hàn Đình, anh…” Thượng Quan Mật Nhi không biết mình nên nói cái gì, ả rất có cảm giác nguy cơ, bởi vì ả cảm giác mình sắp bỏ rơi.
Lúc này ngón tay giữa của Lục Hàn Đình giữa dập tắt mẫu thuốc lá trong cái gạt tàn thuốc, anh xoay người, giữ kín như bưng nói: “Đi ra ngoài.”
Hạ Tịch Quán về phòng thay đồ, lúc cô đi ra tình cờ thấy cửa phòng Lục Hàn Đình mở ra, Thượng Quan Mật Nhi từ trong phòng của anh đi ra.
Bước chân Hạ Tịch Quán bị kiềm hãm, cô nhìn về phía Thượng Quan Mật Nhi.
Thượng Quan Mật Nhi dĩ nhiên cũng thấy Hạ Tịch Quán, bây giờ thấy Hạ Tịch Quán, Thượng Quan Mật Nhi thật hận không thể nhào khiến cô biến mắt, bây giờ cô mang khuôn mặt của một nha hoàn bình thường vậy mà vẫn hấp dẫn Lục Hàn Đình, để Lục Hàn Đình vì cô động tâm.
Chương 1203:
Lúc này một dáng người anh tuần cũng xông vào mắt, Lục Hàn Đình cũng đi ra theo.
“Lục tiên sinh…” Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng dính tới, quần lấy cánh tay Lục Hàn Đình, thân mật làm nũng nói: “Em đói bụng rồi, chúng ta đi ăn một chút gì đi!”
Lục Hàn Đình ngước mắt, thấy được Hạ Tịch Quán đứng ở phía trước, Hạ Tịch Quán đang nhìn anh.
Bốn mắt nhìn nhau, Lục Hàn Đình nhàn nhạt dời ánh mắt đi, anh ôn hòa gật đầu với Thượng Quan Mật Nhi: “Ừ.”
Hai người đi.
Hạ Tịch Quán đứng tại chỗ, cô thõng xuống hàng mi nhỏ dài.
Chọt Thượng Quan Mật Nhi dường như nhớ tới cô, nhanh chóng lên tiếng nói: “Tiểu nha hoàn, cô còn ngây ra đó làm cái gì, mau đi theo tôi!”
Thượng Quan Mật Nhi tâm tình không tốt, giọng nói rất nghiêm khắc, thật sự xem Hạ Tịch Quán thành một con nha hoàn.
Hạ Tịch Quán nhắc chân đi theo, đi theo phía sau hai người.
Ba người cùng đi đến nhà hàng xa hoa, lúc này một người phụ nữ xinh đẹp đi tới: “Hi, Lục tổng, đã lâu không gặp.”
Hạ Tịch Quán ngắng đầu nhìn lên, nhanh chóng nhận ra người phụ nữ trước mắt này, người người phụ nữ này chính là tân sủng trước kia của Lục Hàn Đình, cũng chính là thiên kim đại tiểu thư Lida của ông trùm dầu mỏ kia.
Lúc Hạ Tịch Quán mới từ Lan Lâu trở lại Đề Đô, Diệp Linh đã từng đưa scandal tình ái đứng đầu lúc đó của Lục Hàn Đình cho cô xem, lúc đó đối tượng Lục Hàn Đình giao du chính là vị Lida tiểu thư này, anh còn bị phóng viên chụp ảnh đưa Lida vào khách sạn.
Không nghĩ tới ở chỗ này đụng phải Lida, Hạ Tịch Quán nhìn Thượng Quan Mật Nhi, lại nhìn Lida, đây thật là tân hoan cựu ái tụ tập một đường.
Thượng Quan Mật Nhi biết Lục Hàn Đình ba năm nay giao du qua không ít bạn gái, nhưng ả cũng không biết rõ có những ai, nên ả kỳ quái nhìn Lida: “Cô là ai?”
Thượng Quan Mật Nhi luôn thiên tính địch ý với phụ nữ xinh đẹp, nên ánh mắt ả rất bất thiện nhìn Lida.
Lida cong dôi đỏ mọng, cô ta đi tới khoác lên một cánh tay rắn chắc khác của Lục Hàn Đình: “Lục tổng, anh nói cho cô ta biết, em là ai.”
Hai người phụ nữ đồng thời khoác lên Lục Hàn Đình, xem ra có kịch hay để xem rồi.
Thượng Quan Mật Nhi nhất thời giận tím mặt, trước có Hạ Tịch Quán thì thôi, hiện tại lại nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim(*), đơn giản là không để ả vào mắt: “Lục Hàn Đình, người phụ nữ này là ai, lại là hồ ly tinh nào câu dẫn anh?”
(*)Trình Giảo Kim: Là tên một nhân vật có thật trong lịch sử, cái tên này thường gãn liên với hành động / nhân vật phá bĩnh, phá rối.
“Chậc chậc…” Lida nhìn Lục Hàn Đình: “Lục tổng, đây chính là người phụ nữ khiến anh nhớ mãi không quên sao? Lúc đầu em còn thật tò mò rốt cuộc kiểu người phụ nữ gì chộp được trái tim của Lục tổng, để em thua thát bại thảm hại, không nghĩ tới bây giờ gặp được, quả thực khiến em mở rộng tầm mắt, Lục tổng, ánh mát anh cũng không có gì đặc biệt a.”
Lục Hàn Đình nhìn Lida liếc mắt, mặt không đổi từ rút cánh tay mình về trong tay cô ta: “Lida tiểu thư, chơi đủ chưa?”
Lida lộ ra biểu tình đau khổ: “Lục tổng, anh quả nhiên vẫn bạc tình như thế, dù thế nào em cũng là bạn gái cũ của anh mà.”
Bạn gái cũ?
Thượng Quan Mật Nhi thế mới biết cái này Lida là ai, thì ra chẳng qua là hoa hoa cỏ cỏ ba năm nay Lục Hàn Đình buồn chán trồng xuống, Thượng Quan Mật Nhi lấy ra tư thế tao đây là chính cung, chúng mày đều là tiện nhân: “Lida tiểu thư, sao cô không biết xấu hổ như vậy, cô đã chia tay với Lục Hàn Đình, hiện tại sao lại dây dưa? Cô có quấn lấy Lục Hàn Đình thế nào đi nữa thì nơi đây cũng không có vị trí của cô đâu.”
Lida vẫn luôn muốn nhìn người phụ nữ ba năm nay khiến Lục Hàn Đình nhớ mãi không quên rốt cuộc dáng vẻ như: thế nào, hiện tại Thượng Quan Mật Nhi mang gương mặt nhỏ tuyệt sắc kia của Hạ Tịch Quán hoàn toàn chính xác khuynh thành, thế nhưng Thượng Quan Mật Nhi không có tư cách, vừa mở miệng đã khiến người ta cảm thấy ả không xứng với gương mặt này.
Chương 1204:
Lida có chút không coi trọng Thượng Quan Mật Nhi.
Lúc này Lục Hàn Đình mím môi mỏng: “Không phải muốn ăn cơm sao, chúng ta ngồi ở đó đỉ!”
“Dạ.” Thượng Quan Mật Nhi cười ngọt ngào nói.
Lục Hàn Đình mang theo Thượng Quan Mật Nhi ngồi ở một vị trí gần cửa sổ.
Lida thấy dáng vẻ Thượng Quan Mật Nhi vênh váo hồng hách liền hừ lạnh một tiếng, cô ta đạp giày cao gót rời khỏi nơi này.
Đuổi được Lida, Thượng Quan Mật Nhi thì nhìn về phía Hạ Tịch Quán ở cạnh, ả vênh mặt hắt hàm sai khiến nói: “Tiểu nha hoàn, sao cô chẳng có tinh thần gì thế, mau một qua đây hầu hạ tôi dùng cơm!”
Hạ Tịch Quán đi tới.
Thượng Quan Mật Nhi chỉ chỉ khu dùng cơm: “Bây giờ tôi muốn ăn chút trái cây, cô cầm hoa quả tới cho tôi.”
Hạ Tịch Quán không nói chuyện, thuận theo đi lấy hoa quả.
“Tôi còn muốn ăn đồ ngọt, cô lấy chút bánh ngọt đến đây.”
z*Tôi còn muốn ăn thịt bò, cô lấy lại đây.”
Cứ như vậy, Hạ Tịch Quán bị Thượng Quan Mật Nhi sai tới sai lui nhiều lần, chân như chạy, nhưng Thượng Quan Mật Nhi không chút có ý dừng lại nào, ả còn định gọi thêm đồ ăn.
Lúc này Lục Hàn Đình ngước mắt, nhìn về phía Hạ Tịch Quán, Hạ Tịch Quán yên lặng đứng ở một bên, tuy là im miệng không nói, thế nhưng cô ưỡn thẳng lưng, tự có một phần khí chất bình tĩnh mà tiên khí. Vừa so sánh với Hạ Tịch Quán, Thượng Quan Mật Nhi có vẻ chanh chua lại xấu xí vô cùng.
Lục Hàn Đình chau lại mày kiếm, anh nhàn nhạt nhìn Thượng Quan Mật Nhi: “Được rồi, còn ăn như vậy nữa cô sẽ béo phì đấy.”
Thượng Quan Mật Nhi mới vừa há miệng ra chuẩn bị sai Hạ Tịch Quán đi lầy gan ngỗng đột nhiên nghe được giọng nói đạm mạc của Lục Hàn Đình, con ngươi ả co rụt, anh…
anh nói cái gì, béo phì?
Anh lại nói ả béo phì!
Thượng Quan Mật Nhi ngỡ ngàng nhìn Lục Hàn Đình bên .
cạnh, không phải nói Hạ Tịch Quán là người mà anh yêu .
sao? Hạ Tịch Quán là tiểu tiên nữ của anh sao? Sao anh có thể xuống phong độ thân sĩ của mình buông nói ra chữ | “béo phì” với một cô gái chứ? | Hạ Tịch Quán nâng đôi mắt trong vắt, cũng nhìn về phía Lục Hàn Đình, rất hiển nhiên cô không ngờ Lục Hàn Đình có thể thay cô giải vây.
Hiện tại, Lục Hàn Đình đang nhìn cô.
Bồn mắt nhìn nhau, trong đầu Lục Hàn Đình liền nhớ đến cảnh vừa rồi trong phòng cô ngòi trên đùi anh, ôm cổ của anh hôn anh…
Lục Hàn Đình cảm giác mình điên thật rồi, anh nhất định là bị tiểu nha hoàn này hạ thuốc mê!
Lục Hàn Đình rất phiền muộn, anh đứng dậy, trực tiếp rời đi nơi đây, đi ra ngoài hít thở.
Hạ Tịch Quán cũng đi ra, cô muốn tìm Diệp Linh, thế nhưng đi tới khúc quẹo, cô nghe được một âm thanh quen thuộc, là Lida.
Lida nói: “Lục tổng, vốn em đã nhận thua, nhưng nhìn đến Hạ Tịch Quán bên cạnh anh kia, em lại lần nữa đốt ý chí chiến đấu, em muốn đi cùng anh.”
Lục tổng?
Lẽ nào Lục Hàn Đình đi ra ngoài hóng gió, lại đến chỗ Lida?
Người đàn ông này thật đúng là một đường đào hoa.
Hạ Tịch Quán len lén lộ ra đầu nhỏ, quả nhiên cô ở bên trong chứng kiến được dáng người cao ngất của Lục Hàn Đình, hiện tại anh đang đứng cạnh Lida.
Lida tự tay, níu lại ống tay áo Lục Hàn Đình, vẻ mặt cô ta mến mộ nhìn anh: “Lục tổng, anh cũng từng thích em, đúng không, cho dù là một chút, bằng không anh cũng sẽ không theo em lui tới, anh đã từng ôn nhu nhìn em, ôm cÌU) 2 Ngón tay của Hạ Tịch Quán khẽ siết lại, cô biết ba năm nay anh giao du qua rất nhiều phụ nữ, nhưng cô không hề tưởng tượng qua những hình ảnh kia, hiện tại từ trong miệng Lida biết anh cùng những người phụ nữ kia đã làm những chuyện thân mật, cô cảm giác tim mình như là bị ong mật chích vào.