Mục lục
Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1160:



Khuôn mặt nhỏ của Hạ Tịch Quán đỏ trắng đan xen, trong tròng mắt ươn ướt pha lẫn thanh thuần và quyền rũ, càng thêm hoạt sắc sinh hương.



Ngước mắt nhìn thoáng qua người đàn ông, phía sau lưng anh có vết thương nên lót một cái nệm mềm cao cao, cả người đang trong tư thế nằm.



Khuôn mặt tuấn tú trắng bệch, trên trán còn toát mồ hôi lạnh, đọng xuống hàng mi đang yên tĩnh rũ xuống, anh hiện tại thật đúng là trong veo, thanh tú lại quyến rũ.



Cô ngược lại sinh ra ý tưởng muốn bắt nạt anh.



Đệ nhát tài phiệt toàn cầu, một Lục Hàn Đình cường thế bá đạo như vậy, lại có ngày này, rơi xuống trong tay cô.



Hạ Tịch Quán nâng khuôn mặt diễm lệ lên, sau đó vươn tay nắm hàm dưới kiên nghị của anh lên: “Làm gì à?



Đương nhiên là… làm anh chứ gì?”



Ánh mắt Lục Hàn Đình trầm xuống, anh cảm thấy môi mình khô cần, liền vươn lưỡi liếm môi mỏng: “Lặp lại lần nữa, hửm?”



Hạ Tịch Quán nghịch ngợm nháy mắt: “Anh bảo thế thì tôi sẽ lập lại lần nữa à, tôi không cần sĩ diện nữa sao?”



“Ha.” Lục Hàn Đình sâu kín chăm chú nhìn cô, từ trong cỗ họng bật ra tiếng cười nhẹ khàn khàn.



Hạ Tịch Quán tê cả da đầu, tuy anh bệnh, thế nhưng người đã thắm nhuần thương trường mấy năm nay, một thân sát phạt, cho dù bệnh cũng khiến người không dám xâm phạm.



“Đùa với anh tí thôi, Lục Hàn Đình, cơ thể anh nóng rồi đó!



Tôi có thể đi xuống.” Cô muốn leo xuống.



Thế nhưng bàn tay Lục Hàn Đình chụp lại, trực tiếp chế trụ vòng eo nhỏ, kéo cô vào trong ngực của mình.



Cơ thể nhỏ xinh chạm vào lồng ngực rắn chắc, cô vừa định tránh thoát chợt đỉnh đầu truyền đến một tiếng rên.



Anh làm rách vết thương sau lưng rồi.



Hạ Tịch Quán nhanh chóng bất động: “Đừng đỏ thừa tôi đó, đừng có giận chó đánh mèo nhal”



Lục Hàn Đình ôm cô, trên người cô chỉ mặc chiếc áo lót nhỏ, anh chôn đầu trong mái tóc của cô ngửi một mùi thơm trên người cô, đợi cơn đau sau đau đớn chậm rãi đi qua, anh khàn giọng cười: “Vậy cô sàm số tôi, việc này tính thế nào?”



Sàm sỡ gì trời?



“Này Lục Hàn Đình, tôi cứu anh đấy nhé, người anh mà lạnh xuống nữa thì chắc chắn sẽ chết!”



Lục Hàn Đình rũ mắt, môi mỏng khô khốc cọ xát khuôn mặt mềm mịn: “Vì để tôi ám lên, vừa rồi cô cọ tôi chỗ nào thế?”



“Sao bây giờ còn nam nữ bắt bình đẳng vậy, phụ nữ sàm sỡ đàn ông thì không sai à?”



Mặt Hạ Tịch Quán đỏ bừng, nhưng cô không cam lòng yếu thế, phản kích nói: “Lục tổng thật đúng là bản tính cầm thú, làm sao cũng không ấm lên được, sờ soạng chà xà mới ấm lên được đói”



Lục Hàn Đình nhướng mày, không phản bác, anh kéo chăn qua, trùm lên hai người.



Hạ Tịch Quán muốn nhúc nhích, hiện tại cô ghé vào trên người anh, tư thế vô cùng ái muội thân mật.



“Đừng nhúc nhích!” Anh nói một câu.



Hạ Tịch Quán cứng đờ.



Lục Hàn Đình ôm cô, trong mí mắt sâu thẳm tràn ra vài phần bệnh tật và mệt mỏi rã rời, trong lòng ôm cô hương mềm như ngọc, anh khẽ khép mi: “Đừng nhúc nhích, để tôi ôm một cái.”
Chương 1161:



Trái tim Hạ Tịch Quán đột nhiên ám áp, bên ngoài mưa to như thác, bên trong ánh đèn yếu ớt chập chờn, cô ghé vào trong ngực anh, bên tai nghe nhịp đập đều đặn mạnh mẽ nơi trái tim anh truyền đến, chợt sinh ra vài phần uễ oải ỷ lại.



Thôi vậy, đêm nay, cứ ôm nhau ngủ như vậy đi!



Cơ thể Hạ Tịch Quán mềm nhữn, giống như mèo con ngoan ngoãn vùi trong ngực anh.



Hơi thở hai người quấn quanh, đêm khuya rét lạnh là thế, lại yên tĩnh đến có thể nghe được tiếng tim đập đôi bên.



Lục Hàn Đình cụp mí, hôn lên môi cô.



Nụ hôn này khác với quá khứ, anh hôn dịu dàng đến lạ, nóng bỏng trằn trọc trên đôi môi đỏ mọng của cô, cánh môi bắt lầy môi cô trêu đùa.



Hàng mi cánh bướm của Hạ Tịch Quán va vào nhau lợi hại, do dự mà bắt đầu đáp lại anh, vụng về như trái non xanh chưa chín, không chút kinh nghiệm, lại trong veo xinh đẹp khiến người ta muốn một ngụm nuốt vào.



Lục Hàn Đình siết chặt eo thon của cô, lòng bàn tay to lớn như có như không ma sát một vòng.



Hai người đã làm qua loại chuyện thân mật này rồi, anh thoáng thăm dò khiến cô bỗng nhiên thanh tỉnh.



“Anh đừng…”



Cô vươn tay đè bàn tay anh xuống.



Hốc mắt Lục Hàn Đình sâu thẳm dâng lên màu đỏ máu: “Sao?”



“Trên chữ “sắc” có bộ đao đấy(*), sau lưng anh bị thương nặng như vậy, lại vẫn muốn cái này, coi chừng chết ở trên giường!” Cô đỏ mặt trừng anh.



(*) ý chị Quán ham mê sắc dục quá là chết người.



Lục Hàn Đình câu môi mỏng, khàn giọng nói: “Chết dưới mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.”



*…” Thân thể Hạ Tịch Quán nhanh chóng cương cứng.



Lục Hàn Đình đã nhận ra cơ thể cô biến hóa, ánh mắt anh nhanh chóng trở nên u ám sắc bén, bình tĩnh nhìn cô, hai người đều nhớ tới chuyện cô uống thuốc kia, bầu không khí có chút vỉ diệu.



“Buông ra đi, tôi mệt rồi, buồn ngủ.” Hạ Tịch Quán nghĩ tiếp.



Thế nhưng Lục Hàn Đình kéo cô đến gần trong ngực của mình, anh hôn lên trán cô…



Anh trằn trọc dán môi lên trán cô, Hạ Tịch Quán cứng đờ.



Nghe nói đàn ông hôn trán phụ nữ, đó là thương yêu và luyến tiếc chí cao vô thượng.



Hạ Tịch Quán đột nhiên an tĩnh, mí mắt Lục Hàn Đình khẽ động: “Ngủ đi, ngủ ngon.”



Cơ thể cứng đờ của Hạ Tịch Quán chậm rãi mềm mại, cô khép đôi mi.



Sáng sớm hôm sau.



1161-1-cung-chieu.jpg




Anh mặc quần áo sạch vào người, sau đó tháo xuống khối ngọc bội mang theo người cho bác sĩ: “Đêm qua làm phiền ông rồi.”
Chương 1162:



Bác sĩ không phải người tham của, nhưng liếc mắt liền nhận ra khối ngọc bội này nhất định không phải vật thường, thêm nữa khí độ Lục Hàn Đình nồi bật, thành thục thong dong, đoán chắc người đàn ông này không giàu cũng sang, cho nên càng thêm cẩn thận hầu hạ.



“Tiên sinh khách khí, tối hôm qua mưa xối xả nên đã chặt đứt đường cứu trợ, cho nên việc cứu viện tiên sinh sợ: rằng phải lùi lại một hai ngày, tiên sinh và phu nhân không ngại ở lại nơi này, tôi sẽ chuẩn bị một ít rau sạch cho hai Tiếng “phu nhân” này là nói Hạ Tịch Quán.



Lục Hàn Đình không phản bác, cũng không biểu lộ gì, anh gật đầu một cái: “Vậy cảm ơn ông trước.”



Bác sĩ rời đi.



Lục Hàn Đình đi ra nhà gỗ nhỏ, đi về phía trước.



Tối hôm qua anh và Hạ Tịch Quán rơi xuống vách núi, lạc đến bộ lạc nhỏ này.



Phía trước là một con sông, nước sông róc rách, trong suốt thấy đáy, bên bờ sông có máy người phụ nữ đang giặt quần áo.



Lục Hàn Đình dừng bước lại, mắt phượng rơi trên thân ảnh yêu kiều kia.



Hạ Tịch Quán đã ở đó.



Cô và máy người phụ nữ ở cùng nhau, bàn tay nhỏ đang giặt quần áo, hình như là quần áo nội y của cô, cô giặt có chút lén lén lút lút, khuôn mặt nhỏ nồi lên hai vệt đỏ ửng.



Quần áo của anh đã giặt xong, đặt trong một chậu sạch sẽ.



“Bé Hạ, người người đàn ông trong phòng kia là chồng con nhỉ? Chồng con đẹp trai thật đó, mấy bác chưa từng gặp qua người đàn ông nào cao to như vậy.”



Vài người phụ nữ nhiệt tình hỏi.



Hàng mi Hạ Tịch Quán khẽ run: “Anh ấy không phải chồng conl?



“Chao ôi bé Hạ, con gạt người à! Trong nhà gỗ chỉ có một cái giường lớn, lẽ nào đêm qua con không ngủ chung với cậu ấy?”



Khuôn mặt nhỏ của Hạ Tịch Quán bạo nỗ, cô căn bản không đỡ được máy bà mấy bác tấn công, giặt xong đò, cô bưng chậu đứng dậy, nhắn mạnh một câu: “Anh ấy không phải chồng mà là anh trai con thôi!”



Nói xong, cô cắm đầu chạy.



Các bác gái ở phía sau cười trộm: “Con bé này đẹp như tiên nữ ấy mà vẫn xấu hỗ như thế.”



Hạ Tịch Quán chạy hai bước liền ngừng lại, bởi vì cô thấy được dáng người cao to kia.



Lục Hàn Đình đứng ở nơi đó, đang nhìn cô.



Không biết anh đã đứng ở chỗ này từ lúc nào nhìn cô, nhất định cũng nghe hết lời của máy bác mấy cô rồi.



“Cậu trai…” Lúc này phía sau vài bác gái thân thiện cười nói: “Cậu rốt cuộc là anh của cô bé, hay là chồng của cô bé thế?”



Xấu hỗ quá đi mắt!



Bác gái, chúng ta có thể đừng nói gì không ạ?



Hạ Tịch Quán cúi đầu, làm bộ như không có chuyện gì muốn đi ngang qua anh.



Thế nhưng, cô trật chân.



*Áp”



Hạ Tịch Quán khẽ hô một tiếng, cả người ngã xuống bên cạnh.



“Cần thận!”
Chương 1163:



Lúc này một cánh tay bóp chặt vòng eo mảnh mai của cô, Lục Hàn Đình kéo cô vào trong ngực mình.



Mặt hai người bất ngờ kề sát, dung nhan như ngọc của anh không ngừng phóng đại trong đồng tử cô.



Hai người dán vào nhau, hơi thở quấn quanh, anh cao ngắt, khí chất nồi bật, cô một thân tiên khí, nhỏ xinh mềm mại, hệt như một bức họa mỹ lệ.



Hạ Tịch Quán nhìn anh, hàng mi hoảng loạn run lên, máy giây ngắn ngủi không biết nên nói cái gì.



“Ha ha ha…” Chợọt nghe được các bác gái phía sau cười to nói: “Cô bé, bị các bác chộp được rỒi nhé, con còn không thừa nhận đây là chồng con?”



Trong tiếng cười của các bác các cô, Hạ Tịch Quán thật sự muốn tìm một cái động chui vào.



Cô nhanh chóng lui về phía sau hai bước, sau đó cầm cái chậu trong tay kín đáo đưa cho anh: “Tôi giặt quần áo, anh phơi quần áo đi!”



Nói xong, cô trở lại nhà gỗ, bắt đầu rửa rau.



Tối hôm qua mưa to khiến bọn họ phải ở chỗ này thêm một hai ngày, dù sao thì vẫn phải ăn cơm để sống nữa chứu.



Lục Hàn Đình buông chậu xuống, ngón tay thon dài móc chiếc quần lót hồng nhạt họa tiết hoạt hình của cô, rất đáng yêu.



Anh nhìn cô: “Cái này làm sao phơi?”



Hạ Tịch Quán ngước mắt nhìn liền thấy quần lót của cô bị anh móc trên ngón tay thon dài.



Anh thực sự không biết nên phơi thế nào, dù sao cũng chưa từng đi phơi đồ mà.



Phỏng chừng nói ra chắc không có ai tin, anh lại ở chỗ này phơi quân lót của cô.”



Khuôn mặt nhỏ Hạ Tịch Quán đã đỏ đến mức nhỏ máu, cô nhanh chóng đứng dậy, đoạt lấy quần lót trong tay anh: “Tôi tự làm.”



Lục Hàn Đình chau mày kiếm anh khí: “Cô nhát định phải phơi ở đây?”



“Có ý gì?”



*Phơi ở đây, ai cũng biết cô mặc nội y màu gì.”



Sợi dây phơi quần áo đang ở phía trước nhà gỗ, người đến người đi đều có thể thấy, các bà các bác sống ở nơi này cũng đã quen, Hạ Tịch Quán lại không làm được việc này!



Vừa rồi cô thật không ngờ, anh lại nghĩ tới.



Hạ Tịch Quán nhanh chóng xoay người, vào nhà gỗ, cô phơi nội y ra phía sau nhà.



Lúc này bên tai vang lên tiếng bước chân trầm ổn, phía sau tựa hồ có một khí tức bức bách ép tới gần, đang ở phía sau cô.



Cô không cần ngoái đầu nhìn cũng biết là Lục Hàn Đình.



Anh đi theo cô.



“Tôi là chồng cô, hay là anh cô?”



Đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm thấp đặc hữu của anh, từ tính trêu người đến kỳ lạ.



Hạ Tịch Quán khựng lại, sao anh lại hỏi cái này?



Lục Hàn Đình đi đến gần một tí, từ phía sau dán lên cô, chất vải hai người chạm vào nhau, văng lên một hồi hoa lửa.



Ban nãy anh ở cạnh cửa nhìn cô nhón chân phơi quần áo, áo cô nhắc lên, lộ ra vòng thon nhỏ ấy.



Lòng bàn tay anh khẽ nhúc nhích, đầy đầu đều là hình ảnh tối qua nắm thắt lưng cô.



“Cô với anh trai cô cũng có thể lên giường à? Cũng có thể cưỡi trên người anh trai?” Anh cúi người, dán bên tai cô, đè thấp tiếng phát ra lời khó nghe.
Chương 1164:



Hạ Tịch Quán nhanh chóng xoay người, ngước mắt trừng anh: “Lục Hàn Đình, đủ rồi đấy, mong anh tự trọng!”



Lục Hàn Đình vươn tay giữ cằm cô: “Tự trọng? Tối qua leo lên người tôi không ngừng ma sát sao cô không nói hai chữ “tự trọng” ấy đi?”



Con ngươi linh động của Hạ Tịch Quán đột nhiên co rụt, nhanh chóng che kín môi anh.



Anh thực sự không nói được lời hay ho nào cả.



Đôi mắt sâu thẳm của Lục Hàn Đình chợt sáng lên, vẻ thành thục gợi cảm của người đàn ông đúng là so với mỹ nhân tuyệt sắc kia còn câu hồn đoạt phách hơn mắy phần.



Người ta nói nữ sắc ngộ quốc, kỳ thực néu đàn ông tuần †ú, thật sự còn hơn cả phụ nữ.



Chọt, Lục Hàn Đình nhẹ nhàng mồ lên lòng bàn tay mềm mại của cô.



Hạ Tịch Quán như bị điện giật nhanh chóng thu hồi tay mình, cô định cong cẳng chạy biến.



Thế nhưng Lục Hàn Đình lui về phía sau một chút, bờ vai rộng tựa lên tường, chặn lối đi không cho cô trồn.



“Anh làm cái gì thế hả? Tránh ra!”



Cô thực sự không ngờ anh cũng có thể chơi xấu như vậy.



Lục Hàn Đình cười thật thấp, nhìn khuôn mặt như đốm lửa thiêu đỏ kia, kiều diễm tựa đóa hồng, anh vươn tay xoa mặt cô.



Dáng vẻ y hệt kẻ lưu manh.



“Đừng có sờ tôi…”



Cô hắt tay anh ra.



Hai người ngăn trong không gian thu hẹp, tia sáng bên ngoài xuyên qua kẽ hở tiến vào, anh lưu manh lấn cô, cô nai con tránh né.



Hàng mi Hạ Tịch Quán run rẩy, thực sự chịu không nỗi kiểu trêu chọc của người đàn ông trưởng thành như Lục Hàn Đình, cô liền đẩy anh ra, nhắc chân chạy.



Thấy cô chạy trối chết, Lục Hàn Đình đút hai tay vào túi quần, nhẹ nhàng tựa gáy vào tường, dáng vẻ có chút lười nhác, cũng có nhàn nhạt vui vẻ.



Hạ Tịch Quán một mực nghĩ đên trận pháp quỷ dị trong từ đường ở vương thắt, cô lại rơi xuống như thế nào.



Bộ lạc này có hơi nguyên thủy, nằm ở hạ du con sông, nhóm cư dân cũng rất thuần phác nhiệt tình, không có nguy hiểm.



Người của cô còn có người của Lục Hàn Đình hẳn rất nhanh sẽ tìm đến đây, nhưng cơn mưa hôm qua đã chặn mắt đường đi, có thể phải mắt mấy ngày sửa đường.



Lần đột nhập từ đường này, cô ngay cả Hiên Viên Kiếm cũng chưa thấy được, nhưng Hạ Tịch Quán sớm đã chuẩn bị tâm lý, chuyện này sẽ không đơn giản như thế, xem ra cô phải một lần nữa tìm cơ hội đột nhập vào từ đường rồi.



Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng một bác gái: “Bé Hạ, con đâu rồi?”



Có người tới.



Hạ Tịch Quán đi ra ngoài, bác Thẳm và con gái Thẳm Lê đến tặng một chút thịt.



“Bé Hạ, cho con này, con cách thủy chút thịt này bồi bổ thân thể cho anh con đi, như vậy vết thương trên người anh con mới mau khỏi.” Bác Thẳm đưa một giỏ thức ăn.



Hạ Tịch Quán nhìn thịt bên trong giỏ thức ăn: “Bác Thẩm, bác quá khách sáo rồi, máy cái này con không nhận đâu ạt”



“Chị Hạ, chị cứ nhận đi!” Thẩm Lê thẹn thủng liếc mắt tìm kiếm trong nhà gỗ: “Chị Hạ, anh chị đâu?”



Hạ Tịch Quán nhát thời hiểu, bác Thẩm nhiệt tình như vậy, sợ là con gái bác ta coi trọng Lục Hàn Đình.



Hạ Tịch Quán nhìn về phía Thẩm Lê, Thẩm Lê dịu dàng yểu điệu, khuôn mặt cũng xinh đẹp, lúc cô ta nhắc tới Lục Hàn Đình, trong mắt toát ra sâu đậm mến mộ.



Hạ Tịch Quán đột nhiên cảm thấy Thẩm Lê trước mắt này làm cô thấy rất quen.



Dường như… cô có quen Thẩm Lê này.



Nhưng gương mặt của Thẩm Lê lại rất xa lạ.



Loại cảm giác này là lạ.



Hạ Tịch Quán như có điều suy nghĩ, đôi mắt trong vắt trong lóe lên một tia sắc bén.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK