Shh.
Bố mẹ Nhâm hít vào một ngụm khí lạnh, gân như đứng không vững nữa, thì ra bọn họ vẫn luôn sống trong dối trá.
“Được lắm, không nghĩ tới cô là người như thế, cô không thấy phụ lòng chúng tôi, phụ lòng A Đông ˆ sao?”
“Nhiễm Nhiễm, tại sao cô có thể làm như vậy, thì ra hắn là tình nhân của cộ, cô còn công khai đưa tình nhân bộ nhà, ở dưới mắt chúng tôi mắt đi mày lại, làm chuyện dơ bản, cô quả thực không có liếm SỈ không biết xấu hỗ.”
“Đúng đấy, cô đã xem chúng tôi thành kẻ ngu đùa giốn!”
Bố mẹ Nhâm mắng chửi Lâm Bát Nhiễm một trận.
Sắc mặt Lâm Bât Nhiễm có chút tái nhọt, cô không phản bác, thời gian đều giông như về nhiều năm trước, cô cũng là bất lực như vậy.
Vui vẻ nhất chính là Đường Phương, ả không ngờ còn có niêm vui ngoài ý muộn như vậy, thấy tận mắt Lâm Bất Nhiễm ngoại tình, vậy cánh cửa vào Nhâm gia lại gân ả thêm một bước rôi.
Trương Hàn híp mắt một cái, sau đó nói: “Đủ rôi, măng đủ chưa, máng vài câu là được, đừng nghĩ là tôi nể mặt mà máy người nâng mặt lên tận trời.”
Bố mẹ Nhâm: “…”
Đường Phương: “…ˆ Ba người đông thời trợn tròn mát, đây đúng là tiêu tam trăm năm có một, cho tới bây giờ họ chưa từng thấy tiểu tam nào càn rõ phách lỗi như thế.
Nhâm Đóng không hề bắt ngò, Trương Hàn trong nhận thức của anh ta chínhà dáng vẻ điên cuông kêu ngạo, duy ngã độc tôn như vậy.
“Cậu… Cậu cậu cậu…” Mẹ Nhâm run rây nói.
“Cậu cái gì? Các người không nên mắng. Nhiễm Nhiễm, ngược lại, các người còn phải cảm ơn Nhiễm.
Nhiễm, nếu như không có Nhiễm Nhiễm, đoán chừng tôi đã giẫm các người như giệt kiên dưới chân rôi, đâu còn cho các người có cơ hội ở trước mặt tôi hồng hách như vậy?”
Bố mẹ Nhâm: “…” Thiếu chút nữa tức xỉu.
Đường Phương tôt bụng đỡ bộ mẹ Nhâm: “Bác trai bác gái, các bác đừng thương tâm khô sở, vì người như thê không đáng, con và cháu sẽ vẫn ở cùng các bác, vệ sau cũng sẽ hiếu thuận các bác.”
Có Lâm Bắt Nhiễm đối lập, bố mẹ Nhâm nhất thời tiếp nhận Đường Phương: “Đúng là đứa bé ngoan, cũng may con tốt, A Đống, con mau chóng ly hôn, sau đó cưới Đường Phương, mẹ muốn ôm cháu trai.”
Có bô mẹ Nhâm chồng đỡ Đường Phương trong lòng sướng chêt, ả nét mặt tươi cười như hoa nói: “Bác trai bác gái, đợi sinh xong con sẽ mang thai tiêp, sẽ khai chi tán diệp cho Nhâm gia.”
Cái này không thể nghỉ ngờ thỏa mãn hy vọng lớn nhất của bố mẹ Nhâm, bọn họ võ vô tay Đường Phương, hận không thể lập tức nhận Đường Phương là con dâu.
Lâm Bất Nhiễm mắt lạnh nhìn Đường Phương diễn kịch, sau đó lên giọng nói: “Đường Phương, cô có cái gì..
muốn nói với mọi người hay không?”
Đường Phương khựng lại: “Nói cái gì?”