Cô có thể không có cơ hội mang thai.
“Em…” Hà Băng nâng đầu nhỏ lên nhìn người đàn ông: “Diệp Minh, có phải anh muốn có con không?”
Lần trước ở Miêu Cương thấy cô uống thuốc, sắc mặt của anh cũng không tốt lắm.
Diệp Minh nhìn cô, ánh mắt thâm thúy: “Nếu như anh nói muốn, em có sinh cho anh không?”
Hà Băng giật mình, anh đang nói cái gì?
Anh muốn cô sinh con cho anh sao?
Nhưng, vô dụng thôi, thân thể của mình cô rất rõ.
Hà Băng hừ một tiếng, làm bộ kênh kiệu nói: “Em mới không sinh cho anh đâu, trừ phi… anh cưới eml”
Vốn phải thế, cô còn chưa phải vợ anh, cho dù có mang thai, cũng danh bất chính ngôn bắt thuận.
Kỳ thực trong cũng Diệp Minh cũng nghĩ như vậy, trước kết hôn sau rồi hãng mang thai, nhưng bây giờ anh đang thi hành nhiệm vụ, không cách nào cho cô bắt cứ cam kết nào.
Lúc này một chuỗi chuông điện thoại vang lên, điện thoại Hạ Tịch Quán tới.
Chị Quán Quán gọi, chắc là đang giục cô trở về bệnh viện.
Hà Băng nhanh chóng tỉnh táo, cô đã từ trong bệnh viện chạy đến rất lâu rồi, chỗ chị Quán Quán nhắn, cô phải về bệnh viện.
Cô nâng đầu nhìn người đàn ông, giọng nói mềm mại: “Diệp Minh, em phải về rồi.”
Diệp Minh ấn cô xuống, không cho cô di chuyển, cặp mắt thâm trầm kia híp lại, mang theo vài phần sắc bén nóng bỏng: “Hà Băng, chơi anh, hửm? Em phải về còn đưa bao cao su cho anh?
Làm sao, bảo anh ngồi thổi bong bóng chơi một mình à?”
“Em thật sự phải về, hiện tại khuya lắm rồi!”
“Không cho phép trở về.” Diệp Minh hộc ra năm chữ, mạnh mẽ bá đạo, sau đó anh cúi người hôn cô.
Trong bàn tay nhỏ của Hà Băng còn siết điện thoại, chuông điện thoại không ngừng vang lên, cô dùng sức đây Diệp Minh ra, bò sang bên giường.
Cô thật sự phải về.
Buổi tối còn có một lần trị liệu, còn phải uống rất nhiều thuốc.
Án nút trả lời, Hà Băng nghe điện thoại: “Alo, chị Quán Quán…”
“Băng Băng, chừng nào em về, chị phái xe đi đón em được không?” Giọng nói mềm mại của Hạ Tịch Quán truyền tới.
“Chị Quán Quán, em…”
Hà Băng hơi ngừng, bởi vì mắt cá chân tỉnh xảo của cô bị người đàn ông siêt trong lòng bàn tay thô ráp, anh buông lỏng kéo cô trở về, đặt dưới thân thể mình, điện thoại trong tay cũng bị đoạt đi. “Băng Băng, em làm sao vậy? Alo, Băng Băng…” Tiếng Hạ Tịch Quán liên tục truyền đến.
Diệp Minh chống một tay bên cạnh người cô, không đặt toàn bộ trọng lượng trên người cô, tay kia cầm điện thoại, cúi người hôn lên mái tóc thơm mềm của cô gái, anh thấp giọng với đầu bên kia điện thoại: “Băng Băng ở chỗ anh rồi, đêm nay con bé không trở về.”
Nói xong, anh trực tiếp cúp điện thoại, còn ném điện thoại vào trên giường.