(*) Con sâu trăm chân, đập mấy cũng không chết.
Lục Hàn Đình ngòi trên ghế sa lon màu đỏ sậm, anh ưu nhã tựa lưng lên sô pha, khí chất nổi bật bất phàm: “Họa phi, Mật Nhi công chúa, chờ hay không chờ là chuyện của mấy người, không cần nói cho tôi biết, tôi không muốn kết hôn là chuyện của tôi.”
Lục Hàn Đình nói mấy câu thẳng thắn mà bạc tình.
Họa phi nhìn Lục Hàn Đình, tuy là bị từ chối, thế nhưng trong mắt bà ta đều là ý cười hài lòng, không hổ là người sở hữu máu Xích Tử, quả nhiên không giống người thường.
“Lục tổng, tôi còn có việc, phải đi trước rồi, Mật Nhi, con pha trà cho Lục tổng đi!” Họa phi rời đi, lưu không gian lại cho Liễu Lục Hàn Đình và Thượng Quan Mật Nhi.
Thượng Quan Mật Nhi đi tới, ả nhìn Lục Hàn Đình: “Lục tổng, có phải anh vẫn chưa quên chị Quán Quán không?
Trong lòng anh có phải còn thích chị ấy không?”
Hạ Tịch Quán nghe câu hỏi này tim bỗng thót lên, cô ngắng khuôn mặt nhỏ lên, nhìn về phía Lục Hàn Đình.
Trong lòng anh… còn có cô không?
Lục Hàn Đình quét mắt qua gương mặt Hạ Tịch Quán, lãnh đạm mở miệng: “Đã là chuyện quá khứ, người của quá khứ, hiện tại nói làm gì?”
Anh không muốn nhắc đến cô.
Đôi mắt sáng của Hạ Tịch Quán từ từ trở nên ảm đạm, kỳ thực cô đã sớm biết đáp án, anh và cô sớm đã là quá khứ, không trở về được.
Vui vẻ nhát chính là Thượng Quan Mật Nhi, Thượng Quan Mật Nhi đi tới, ngồi bên người Lục Hàn Đình, ả e ấp nép sát vào Lục Hàn Đình, mềm giọng cười nói: “Kỳ thực em rất thích chị Quán Quán, nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, chị Quán Quán hiện tại cũng không thích anh nữa rồi, em nghe nói phụ vương đã lựa chọn xong ngày đính hôn, vài ngày sau chị Quán Quán và anh Húc sẽ đính hôn đó.”
Hạ Tịch Quán nghe Thượng Quan Mật Nhi nói lời chuyên dùng của “trà xanh”, cô nhanh chóng sốt ruột, vì Thượng Quan Mật Nhi ngồi qua đây, lúc nào cũng có thể phát hiện cô.
Lúc này trong tầm mắt tối sằm, hóa ra là Lục Hàn Đình di chuyển, hai cái chân dài của anh lấn đến gần về phía trước một tí, trực tiếp ngăn Hạ Tịch Quán ở trong góc nhỏ.
Như vậy Thượng Quan Mật Nhi không thấy cô, nhưng Hạ Tịch Quán cũng vì vậy mà cuộn thành một đoàn nhỏ hơn, vùi ở bên chân anh.
Bây giờ tư thế họ càng thêm ái muội, Hạ Tịch Quán cũng không biết người đàn ông Lục Hàn Đình này có phải là có ý hay không, hạ bộ nơi quần tây anh liền dựa vào khuôn mặt nhỏ của cô.
Khuôn mặt nhỏ Hạ Tịch Quán như lửa đốt, bốc lên cả hơi nóng, cô gần như ngừng thở, không dám đụng vào đến anh nửa phần.
Lục Hàn Đình tuy là nói chuyện với Thượng Quan Mật Nhi, nhưng tất cả lực chú ý của anh đều tập trung trên cục bông đang cuộn dưới chân mình: “Lan Lâu công chúa và Cửu Lăng vương đính hôn nhanh như vậy à, vài ngày sau sẽ đính hôn?”
“Đúng nha, em nghe nói đây là chị Quán Quán đề nghị, chị Quán Quán rất muốn gả cho anh Húc, là loại càng nhanh càng tốt ấy.” Thượng Quan Mật Nhi ngây thơ nói.
Đôi mắt hẹp của Lục Hàn Đình đột nhiên híp lại, cô còn không kịp chờ đợi muốn gả cho Thượng Quan Húc đến vậy?
Rất nhanh, Lục Hàn Đình chậm rãi nhếch môi mỏng thành đường vòng cung vừa nghiền ngẫm vừa nguy hiểm, anh giật giật, hai chân càng thêm lắn đến gần phía trước một tí.
Hạ Tịch Quán đã tận lực tránh anh, nhưng đột nhiên, có vật gì đâm chọt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nong nóng, cưng cứng.
Đồng tử trong vắt của Hạ Tịch Quán đột nhiên co rụt lại, hàng mi nhỏ dài rung động, anh, anh đang làm gì, chẳng lẽ anh điên rồi ư? Thượng Quan Mật Nhi bây giờ còn ngồi bên cạnh anh, anh lại… lưu manh như vậy.
Đê tiện, hạ lưu!
Hạ Tịch Quán nhanh chóng vươn tay để trên đùi anh, muốn đầy anh ra xa một chút.
Thế nhưng, đẩy không ra, bắp chân người đàn ông như: ẩn chứa sức mạnh vô cùng vô tận, tất cả đều là bắp thịt rắn chắc hệt như bức tường, dù cô có dùng sức đẩy thế nào đều không chút xê dịch.
Hạ Tịch Quán cắn răng lên môi, cô mạnh mẽ nhéo trên bắp thịt anh một cái.
Lục Hàn Đình là cố ý trêu đùa cô, cô không kịp chờ đợi muốn gả cho Thượng Quan Húc, trong lồng ngực to lớn dâng lên tầng lệ khí, còn có vẻ ác liệt muốn chơi hỏng cô.
Thế nhưng, anh phát hiện cuối cùng người khó chịu lại là chính anh, cô ngồi bên chân anh với tư thế ái muội, anh hận không thẻ hiện tại khiến Thượng Quan Mật Nhi đáng ghét lập tức biến mắt, sau đó túm Hạ Tịch Quán lên, ác độc mà trừng trị cô một trận.
Anh không nghĩ đến Hạ Tịch Quán dĩ nhiên dùng sức nhéo anh một cái, đây là đau thật.
Con mèo nhỏ của anh nỗi điên lên, cũng sẽ cắn người.