Hà Băng nhìn về phía Tiêu Thành, anh vẫn luôn không nói gì, chỉ lúc nghe đến hai chữ “cháu dâu” này anh nhẹ nhàng nhấp môi mỏng một cái.
Đường Ngọc cảm thấy vui sướng vô cùng, anh ta hiện tại rất hận Tiêu Thành, chỉ cần nghĩ đến Tiêu Thành đã từng có được thân xác và cả trái tim Hà Băng, anh ta liền ghen ty phát cuồng.
Hiện tại, anh ta cũng muốn Tiêu Thành nếm thử tư vị khoan tim khoét xương này.
“Băng Băng, chúng ta chọn bộ này đi Em đi vào thay nhanh nhanh, chúng ta chuẩn bị chụp rồi.” Đường Ngọc tự mình lựa một bộ quần áo nhét vào trong lòng Hà Băng.
Hà Băng thay xong quần áo, đầu tiên là cảnh quay chụp một người, nhiếp ảnh gia chụp vài tấm cho Hà Băng, không khỏi thở dài nói: “Hà Tiểu thư ở trong màn ảnh thực sự là quá đẹp, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng lại ngạo nghễ, chụp kiểu gì cũng tuyệt.”
Tiêu Thành nhìn Hà Băng trong ống kính, Hà Băng mặc chiếc đầm hai dây bling, búi đuôi ngựa thật cao, lúc này trời chiều ngã về tây, cơn gió lúc chạng vạng phât động mái tóc bên quai hàm cô, chỉ một sườn nhan, đã đẹp kinh tâm động phách.
Ánh mắt Tiêu Thành rơi trên người Hà Băng, cũng không thể dời nữa.
Mới vừa rồi Tiêu Đình Đình muốn ở lại xem hai người chụp ảnh cưới, nhưng bây giờ thấy Tiêu Thành dán mắt vào Hà Băng không dời, ả liền ghen ty siết nắm đấm.
Ba năm trước đây con nhỏ đó 19 tuổi đã kinh diễm nảy nở rồi, vóc người Tiêu Đình Đình là ngực tấn công, mông phòng thủ rất nóng bỏng. Vì đến biển nên ả mặc đồ rất gợi cảm, nhưng nếu mặc bộ khác sẽ có vẻ nửa người trên hơi thô, rất khén chọn quần áo.
Mà Hà Băng lại khác xa, Hà Băng băng cơ ngọc cốt, vóc người mảnh khảnh, nước trắng ngần như tuyết, tràn đầy cảm giác thiếu nữ, dáng người của cô trổ mã còn rất đẹp, đường cong chữ S lả lướt đồ thị không thừa một phần, không thiếu một phân, là kiểu mà đàn ông thích nhất.
Tiêu Đình Đình hết sức ghen ty, dù dung nhan hay là tư thái Hà Băng đều trực tiếp nghiền ép ả, ả thật hận không thể khiến con ả hồ ly Hà Băng này trực tiếp biến mắt.
Tiêu Đình Đình nhanh chóng nhìn Đường Ngọc, chuyền tới một ánh mắt.
Đường Ngọc cũng bị Hà Băng mê hoặc, tuy trong lòng anh ta vô cùng để ý đên quá khứ Hà Băng và Tiêu Thành, thế nhưng anh ta thích Hà Băng là thật, muốn cưới cô, muốn chiếm lấy cô cũng là sự thật.
Đường Ngọc hiểu ý tiến lên: “Được rồi, chúng ta chụp cảnh hai người thôi!”
“Được, Đường thiếu, anh hai tay nâng mặt Hà tiểu thư, sau đó thâm tình thành thực cúi đầu, hôn Hà tiểu thư một cái nhé.” Nhiếp ảnh gia nói rằng.
Tiêu Đình Đình chỉ chờ cái này, ả lúc này làm bộ che miệng cười trộm, lôi Tiêu Thành một cái: “A Thành, anh mau nhìn kìa, Đường Ngọc sắp cùng Hà Tiểu thư… rồi, ngượng ngùng quá đi à.”
“Hôn một cái đi.”
“Hôn đi nào.”
“Hôn đi, hôn đi.”
Tổ nhân viên chụp ảnh cũng bắt đầu ồn ào, muốn nhìn Đường Ngọc và Hà Băng hôn nhau.
Mi tâm anh tuân liêu VÂN trực tiếp trầm xuống, đôi mắt đen trầm giấu ở phía sau kính mát một đã lạnh đi, anh nhìn chằm chằm Đường Ngọc và Hà Băng, trong lồng ngực to lớn nhanh chóng dâng lên một tầng lệ khí, anh muốn xông lên trước, đầy Đường Ngọc ra.
Anh không thích Đường Ngọc đụng vào côi Lúc này Đường Ngọc đã vươn. tay, bưng lấy khuôn mặt trứng ngỗng lớn chừng bàn tay của Hà Băng, anh ta dịu dàng nói: “Băng Băng, anh chỉ hôn em một cái, không phải sợ.”
Đường Ngọc cúi đầu, hướng đến môi Hà Băng.
Hai người càng ngày càng gần, mắt thấy sắp phải hôn lên rồi, sắc mặt Tiêu Thành cũng càng ngày càng khó coi, đã âm u muốn đổ mưa rồi.