*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mãi đến khi anh phái Sùng Văn Thượng Võ đi điều tra chồng cũ của Hạ Tịch Quán, mới biết được quá khứ của cô đã người xóa sạch, mà người này chính là bố anh Lục Tư Tước.
Cho đến một khắc kia, anh mới cảnh giác lại, anh phát hiện mình dường như đã quên thứ gì.
Anh nhanh chóng ghép lại từng mảnh của mọi chuyện.
Hạ Tịch Quán thích anh, cái này là ấn tượng đầu tiên cô cho anh thông qua ánh mắt.
Ngày ấy lần đầu tiên anh thấy Hạ Tịch Quán là ở cổng chính Đại học T, anh lái xe chở Lệ Yên Nhiên, trong ngực cô ôm mấy cuốn sách cứ như vậy nhìn anh, mãi đến lúc xe của anh đã đi xa, cô vẫn còn đứng ở phía sau nhìn bóng xe anh.
Là một người đàn ông trưởng thành, từ ánh mắt của cô anh cũng có thể thấy được cô thích anh.
Lần thứ hai gặp mặt là ở Đề Bar, Tiểu Viên Viên – thú cưng của anh không người lạ nào lại gần được nó, lại được cô ôm vào lòng.
Lần thứ ba gặp mặt chính là tại Tây Uyển của anh, từ lúc ở Hải Thành về, bà nội cũng ngã bệnh nặng, cả ngày nhốt mình trong phòng không gặp ai, cô lại thành nữ đầu bếp nhỏ của bà.
Hiện tại xem ra anh hoàn toàn là bị sắc đẹp của cô mê muội hồn phách, trong lòng anh rất thích đoạn diễm ngộ này, cô câu dẫn anh, anh có chút giả vờ muốn từ chối, kỳ thực đã sớm muôn giông đám giám đốc kia bao nuôi cô, kim Ôc tàng kiêu.
Tất cả phương hướng của anh đều đi trật, hiện tại anh mới nhìn rõ, trọng điểm anh hẳn là nên ở bà nội bệnh nặng luôn không chữa được. vì sao gặp được Hạ Tịch Quán liền tràn trề sức sống, Tiểu Viên Viên người lạ chớ chạm vì sao thấy cô liền vui mừng, ngay cả má Ngô cũng rất yêu thích cô.
Mỗi người bên cạnh anh dường như rất quen thuộc cô, bao gồm cả bố anh!
Vì sao?
Mấy ngày này anh một mực suy nghĩ tại sao, đáp án chỉ có một.
Chồng cũ của cô, đoạn hôn nhân ngắn ngủi ấy, quá khứ của cô, đều có liên quan đến người kia.
Mà người đó, chính là bản thân anh!
Nếu như chồng cũ của cô là anh, vậy đều giải thích được tất cả.
Nhưng nếu như chồng cũ của cô là anh, vì sao trong đầu của anh một chút ký ức cũng không có?
Mỗi người bên người anh, bà nội, bố, má Ngô, bác Phúc, thậm chí thư ký riêng Nghiêm Kiên, bọn họ cũng đều biết, thế nhưng bọn họ đều lừa anh!
Động tác hút thuốc lá của Lục hàn Đình khẽ khựng, sau đó anh chậm rãi nheo lại cặp mắt thâm thúy, trầm thấp mở miệng: “Giúp tôi liên hệ Dr. Xuyên.”
Dr. Xuyên là chuyên gia thôi miên, Sùng Văn hơi khựng lại: “Thiếu chủ, anh tìm Dr. Xuyên làm gì?”
Lục hàn Đình một tay đút trong túi quần, anh rũ mí mắt anh tuấn, gõ gõ đầu thuốc xuống gạt tàn, chậm rãi nói: “Tôi muốn tiến hành thôi miên, tìm về phần ký ức bị đánh mắt kia.”
Anh muốn tìm lại trí nhớ của mình!
Tìm lại ký ức của anh và Hạ Tịch Quán!
Anh muốn xác định một thứ, rốt cục anh có phải là chồng cũ của Hạ Tịch Quán không?
Anh muốn xác định một thứ, Hạ Tịch Quán đến cùng có phải Lục phu nhân của anh không?