Mấy ngón tay mảnh khảnh của Hà Băng dùng sức kéo kéo ống tay áo anh: “Anh qua đây.”
“Làm cái gì?”
Hà Băng tức đến bật cười, cô cong đôi môi tái nhợt lên, mềm giọng phun ra hai chữ: “Hôn em.”
Mí mặt Diệp Minh khẽ động, nâng lên mày kiếm, trong đuôi lông mày hẹp dài nhộn nhạo lên vẻ gợi cảm trêu người.
Rút hai bàn tay đút ở trong túi quần ra, anh cúi người, hôn lên môi cô.
Tiếng “hôn nhẹ” này của cô làm tim anh mềm nhũn.
Dáng vẻ cô ngọt ngào mềm mại, anh rất yêu rất yêu.
Bàn tay nhẹ nhàng đè sau gáy cô, anh ở trên môi cô triền miên nghiền ép…
“Đắng đâu ra, cái miệng nhỏ này không phải rất ngọt sao?” Anh nói giọng khàn khàn.
Mặt của hai người dính vào nhau, hô hấp quấn quanh, vì cô bị bệnh, anh hôn rất dịu dàng, không mưa rền gió dữ cướp đoạt giống bình thường, thế nhưng cái hôn nhẹ nhàng này đã làm cho khuôn mặt nhỏ Hà Băng nổi lên rặng mây đỏ, vô cùng động lòng người.
Hà Băng run hàng mi tựa cánh ve, nhàn nhạt làm nũng: “Nhưng, em vẫn cảm thấy trong miệng đắng…”
Diệp Minh nhếch môi mỏng, chậm rãi tràn ra ý vui vẻ: “Vậy anh lại hôn một cái nữa nhé?”
Giờ thì không ngốc nữa rồi.
“Dạ.” Hà Băng lên tiếng.
Diệp Minh ngồi ở bên giường, lần thứ hai đè lên trên đôi môi đỏ mọng của cô.
Thế nhưng không hôn đến, Hà Băng tránh một cái, đầu nhỏ rơi trên vai anh, cười khanh khách.
Diệp Minh cứng đờ, thế mới biết cô đang trêu anh.
Tiếng cười cô như chuông bạc ngân vang bên tai, hơi thở thơm ngát phả trên da thịt cổ anh, Diệp Minh đè lại đầu nhỏ của cô, một cánh tay khác chậm rãi ôm lấy vai cô, khẽ thu lực, ôm chặt cô, lại chặt hơn một chút: “Nhóc con, thích ăn đòn à?”
Hà Băng vươn tay ôm thắt lưng rắn chắc của anh, hai người ôm nhau.
Khóe miệng đôi bên đều nhuộm cười, hạnh phúc là thế.
Nhiệt độ toàn bộ phòng bệnh không khí đều trở nên vô cùng ấm áp.
“Anh còn muốn trị em, em còn chưa trị anh đấy, em vừa mở mắt, không thấy anh đâu đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng Thiến Thiến, cô ta khóc cầu xin anh quay đầu liếc nhìn cô ta đấy.”
Hà Băng bắt mãn hừ một tiếng.
Đôi môi mỏng mềm dẻo của Diệp Minh đặt trên trán cô hôn một cái: “Cô ta bảo anh quay đầu thì anh quay đầu à, cô ta coi mình là Hà Băng hả?”
Giọng nói trầm thấp từ tính tràn đầy dỗ dành cưng chiêu.
Hà Băng nhướng chân mày lá liễu, bị anh chọc cười, nhưng cô lại giả bộ khổ não nói: “Tuy nói như vậy, thế nhưng nữ truy nam cách tầng sa*, anh chính là được em tán đỗ, lỡ như ngày nào đó anh lại bị Thiến Thiến câu đi mất thì sao?”
*Nữ truy nam cách tầng sa [4ì85 RE #)]: ý chỉ việc phụ nữ theo đuổi đàn ông rất khó khăn trăm bề.
“Vớ vẫn! Anh không dừng lại chờ em, chỉ dựa vào em, có thể tán đỗ anh à?”
Cũng biết bắt đầu ngạo kiều rồi đấy.
Hà Băng bị chọc cười, được rôi, cô thừa nhận lúc cô theo đuổi anh, anh vẫn đứng tại chỗ, không chạy đi.
“Diệp Minh, em phát hiện anh rất trong lạnh ngoài nóng lắm đó.”
Thích cô, lại không nói.
Đứng đó đợi cô theo đuổi.
Diệp Minh rủ mí mắt xuống, ngón tay thon dài giữ lại chiếc cằm xinh xắn cô, nâng cô ngước mắt: “Vậy em thích anh trong nóng ngoài lạnh, hay nóng cả hai?”