Lục Hàn Đình nhìn Lục Tư Tước, không cho là đúng.
Lục Tư Tước nhìn con trai mình thầm thở dài, vẫn là tuổi còn trẻ quát Lúc này Dạ lão đi tới: “Lục tổng, người đã đến đông đủ, chúng ta bắt đầu hôn lễ thôi!”
Lục Tư Tước cúi đầu nhìn đồng hồ một chút.
Lúc này Lục Hàn Đình ngẳắng đầu nhìn quanh toàn trường: “Chờ một chút, có người còn chưa tới.”
Lệ Quân Mặc im lặng nhìn hai cha con bên người này, bọn họ đều đang đợi người, bọn họ đang đợi ai?
“Lục thiếu là nói ai? Tôi thấy đã đến đông đủ rồi mà.” Một tên giám đốc nghỉ hoặc lên tiếng.
Lục Hàn Đình nhìn về phía cổng lớn, dùng chất giọng trầm thấp bật ra một cái tên: “Hạ Tịch Quán.”
Hạ Tịch Quán còn chưa tới!
Nghe được cái tên này mọi người hít vào ngụm khí lạnh, cũng khó trách, gần đây danh tiếng Hạ Tịch Quán thật sự là quá vang dội, hiện tại nếu có ai không biết Hạ Tịch Quán, chắc chắn kẻ đó là người ngoài hành tinh.
Có người thất thanh nói: “Ý Lục thiếu là… Hạ Tịch Quán sẽ đến tham gia hôn lễ này?”
“Làm sao có thể? Hạ Tịch Quán đã biến mắt năm ngày rồi, tôi thấy cô ta đang bỏ trốn, sao cô ta dám xuất hiện trong hôn lễ của Lục Dạ chứ, cô a làm sao dám?”
Lục Hàn Đình nhéch môi thành vòng cung nhàn nhạt: “Cô ấy sẽ đến!”
Anh bình tĩnh không gì sánh được cất tiếng, anh biết Hạ Tịch Quán sẽ đến.
Cô đã biến mắt quá lâu, anh cảm giác mình sắp không nhịn nổi rồi, nhịn không nổi bắt được cô.
Năm ngày này, cũng là tự do anh cho cô, anh cũng muốn nhìn thử cô rốt cuộc muốn làm cái gì.
Đúng lúc đó, “oanh” một tiếng, cổng lớn đột nhiên bị mở ra, có người tới!
“Soát” một cái, ánh mắt mọi người đều dán đến, sau đó con ngươi ai nấy ở đây đều co rút lại phóng đại, là… là cô, Hạ… Hạ Tịch Quán tới!
Cô thật sự dám tới!
Hạ Tịch Quán không phải đến một mình, còn có một người khác, chính là Lệ lão phu nhân!
Lệ lão phu nhân ngồi trên xe lăn, trên đùi đắp mền, sắc mặt bà hồng nhuận, dáng vẻ tinh thần rất minh mẫn, Hạ Tịch Quán ở phía sau đầy xe lăn, cùng Lệ lão phu nhân tiến vào.
“Các người mau nhìn, Hạ Tịch Quán tới! Cô ta còn dân theo Lệ lão phu nhân tới!”
Dạ Huỳnh và Lệ Yên Nhiên đều thấy được, sắc mặt bọn họ đại biến, nhanh chóng há to miệng, không thể tin nhìn một màn này.
Lão phu nhân không phải… không phải vẫn nằm trên giường bệnh, còn chưa tỉnh sao? Vậy bà lão với sắc mặt hồng nhuận, tinh thần minh mẫn kia là ai?
Còn có Hạ Tịch Quán, năm ngày trôi qua, cô rốt cục đã lộ diện!
Cô không phải lén lén lút lút lộ diện, mà là kiêu căng xuất hiện ở hôn lễ Lục Dạ như vậy!
Hạ Tịch Quán vẫn là một thân đồ đen, mái tóc đeb thanh thuần tóc đen buộc đuôi ngựa thật thấp, cô dường như không khác gì với lúc bình thường, nhưng vẫn thấy khang khác đâu đó.
Hạ Tịch Quán đầy Lệ lão phu nhân đi tới, cô nhìn thẳng, khí thế bình tĩnh thong dong, không hiểu sao mọi người có một loại ảo giác, như thể nữ vương đích thân giá lâm, khiến hai chân người ta như nhũn ra, không nhịn được muốn quỳ lạy.
Hạ Tịch Quán đẩy Lệ lão phu nhân tới, ánh mắt Lệ lão phu nhân rơi vào gương mặt âm trầm của Dạ lão, sau đó cười nói: “Dạ lão, hôn lễ của cháu gái ông, tôi không mời mà tới, hẳn ông không phiền đâu nhỉ.”
Dạ lão thấy được Hạ Tịch Quán lộ diện thì có một loại dự cảm rât xâu, thê nhưng ngại vì mặt mũi Lệ lão phu nhân của, ông ta chỉ đành mấp máy môi: “Nói gì thế, lão phu nhân có thể qua tôi đây vạn phần hoan nghênh.”