Bây giò, Hạ Tịch Quán được gả tới U Lan Uyễn, cô
cảm nhận được thứ mà mình thiếu trên người Lục
Hàn Đình và Lục lão phu nhân, đó chính là cảm giác
ấm áp thật sự của một gia đình.
“Bà nội ơi, búp bê Tây Dương bà đang cằm đẹp lắm.”
Hạ Tịch Quán nói ngọt.
Lục lão phu nhân vô cùng vui vẻ: “Quán Quán, mau đi
rửa mặt đi, chuẩn bị sẵn đồ ăn cho mèo của cháu rồi đấy.
Hạ Tịch Quán lên phòng, Lục lão phu nhân nhìn sang
bác Phúc: “Ông bảo là hôm qua thiếu gia với thiếu phu
nhân cãi nhau à?”
Bác Phúc trả lời cẩn thận: “E là vậy.”
Lục lão phu nhân đập sô pha, tiếc sắt không thành
thép: “Tôi đã bảo thằng cháu này cái gì cũng tốt, mỗi
tội không biết yêu đương.”
“Lão phu nhân à…”
Mắt Lục lão phu nhân sáng lên: “Lát nữa thiếu gia về,
bảo thím Ngô hằm cho thiếu gia chút canh, thiếu gia
làm việc vất vả cả ngày, cho thằng bé một ít thuốc bổ
để tầm bổ một chút, hiểu ý tôi chứ?”
Bác Phúc lau mò hôi trán, bỏ thuốc vào canh của thiếu
gia, lão phu nhân bẫy cháu mình chẳng nương tay tí
nào cả.
“Lão phu nhân à, nếu thiếu gia biết thì hậu quả…”
Lục lão phu nhân trọn mắt lườm bác Phúc: “Không có
tiền đồ gì cả, có tôi ở đây thì sợ gì, có hậu quả gì thì
mình tôi gánh tất.”
Bác Phúc đành có gắng đồng ý: “Vâng.”
Hà Tịch Quán về phòng, định đi tắm rửa nhưng lại
không có đồ ngủ, vì vậy đành tới phòng treo đồ tìm
quần áo.
Trong tủ quần áo có rất nhiều váy ngủ tơ lụa nhưng
Hạ Tịch Quán không chọn, nếu mặc nó ra ngoài thì
người đàn ông xấu tính Lục Hàn Đình kia sẽ đổ vạ cô
tội danh cố ý quyến rũ anh.
Hạ Tịch Quán lật một lượt, đột nhiên lầy ra một bộ áo
ngủ liền thân hồng nhạt lông xù, cực kỳ đáng yêu.
Chọn nó đi.
Hạ Tịch Quán tắm xong thì mặc bộ đồ ngủ liền thân
này vào, cô phát hiện đồ ngủ đáng yêu quá mức, tai
mèo, sau mông còn có cái đuôi nhỏ hồng nhạt.
Meo meo meo…
Đúng lúc này, mèo con trong phòng đói bụng kêu lên.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng chạy ra, lấy thức ăn mèo
đút cho mèo con ăn.
“Viên Viên à, ăn từ từ thôi, sau này gọi mày là Viên
Viên nhé?”
Meo meo meo…
Tiểu Viên Viên có thức ăn mèo thì thỏa mãn nhìn cô
chủ của mình, chị vui là được, theo chị tất…
Khi Lục Hàn Đình về nhà, vừa vào phòng, anh liếc
mắt thấy ngay bóng dáng nhỏ bé màu hồng nhạt đang
ở cạnh cửa sổ sát đất kia, Hạ Tích Quán mới tắm
xong, mái tóc dài đen nhánh hơi ẩm ướt buông trên
vai, làn da thiếu nữ vô cùng mịn màng, không có chút
son phấn nào, tươi đẹp mà sạch sẽ.
Cô đang nhẹ nhàng nói chuyện với Tiểu Viên Viên.
Một cô bé đột nhiên xuất hiện trong phòng một người
đàn ông 27 tuổi, Lục Hàn Đình chưa từng có cảm giác
mãnh liệt như vậy, anh nới lỏng cà vạt, ném lên sô pha.
Hạ Tịch Quán quay đầu lại nhìn anh: “Lục tiên sinh về
rồi sao?”
Lục Hàn Đình đi tới bên cạnh cô, nhìn thoáng qua áo
ngủ hồng nhạt cô đang mặc: “Cô mặc cái gì đấy?”
Hà Tịch Quán liếc nhìn mình một cái, không có gì
không ổn, không lộ cái gì cả: “Áo ngủ ạ.”
Lục Hàn Đình xắn ông tay áo lên hai nắc, lộ ra cánh
tay rắn chắc và chiếc đồng hồ đeo tay quý giá, anh
đưa tay túm chặt lấy cái đuôi nhỏ phía sau cô, nhướn
mày hỏi: “Cô Lục à, tôi hỏi cái này này.”
Chương 37: Bắt Được Cái Đuôi Nhỏ Của Cô
Anh bắt được cái đuôi nhỏ của cô.
Gương mặt xinh đẹp của Hạ Tịch Quán đỏ lên, vội
vùng vẫy: “Anh làm gì thế, mau bỏ ra.”
Lục Hàn Đình không buông tay, còn túm cái đuôi mấy
cái: “Tình thú mới à?”
Hạ Tịch Quán ngây người, lúc này mới cảm thấy khác
thường, trong tủ quần áo nhiều đồ ngủ gợi cảm như
Vậy, sao lại có bộ đáng yêu như vậy, thì ra là… tình
thú.
Hạ Tịch Quán đưa tay đẩy anh: “Lục tiên sinh, anh
mặt dày thật đấy.”
Lục Hàn Đình túm đuôi của cô không buông, mày đẹp
nhướn lên: “Tôi mặt dày thế nào?”
“Bộ đồ ngủ này với những bộ khác trong tủ đều là do
anh chuẩn bị, mặt anh còn chưa đủ dày à?”
Lục Hàn Đình nhìn lướt qua tủ treo quần áo: “Quần áo
trong đấy không phải tôi chuẩn bị, là bà nội chuẩn bị
cho cô.”
Lão phu nhân?
Hạ Tịch Quán nghẹn họng trân trối, thì ra lão phu
nhân… hiểu đến thế à?
Đúng là gừng càng già càng cay.
Lục Hàn Đình nhìn Tiểu Viên Viên: “Nó có ngoan
không?”
Hạ Tịch Quán cố gắng giành lại cái đuôi nhỏ của
mình: “Viên Viên rất ngoan.”
“Vậy sao em lại không ngoan thế?”
Anh nói vậy là có ý gì chứ, có phải định nói cô cũng là
một con mèo nhỏ không?
Bây giờ đuôi của cô còn đang nằm trong tay anh, thái
độ cợt nhả bắt nạt người khác của anh, giống như cô
là một bé mèo nhỏ đang bị anh trêu đùa trong tay vậy.
Lúc này, tiếng gõ cửa “cốc cốc” vang lên, thím Ngô ní
vọng từ ngoài cửa: “Thiếu gia, lão phu nhân bảo tôi
ninh cho cậu một chén canh, cậu tranh thủ uống nóng
nhé.
Có người tới!
Hạ Tịch Quán dùng một tay đây Lục Hàn Đình ra, sợ
người khác đi vào nhìn thấy cảnh này.
Lần này, Lục Hàn Đình thuận theo buông tay ra, anh
nhìn bộ dạng che che giấu giấu thẹn thùng xấu hồ của
cô, không khỏi mỉm cười.
Lục Hàn Đình đi ra mở cửa phòng, nhìn qua chén
canh trong tay thím Ngô, bình thường lão phu nhân
không có việc gì thường thích ninh cho anh một ít
canh linh tinh để uống thật, anh cũng sẽ ngoan ngoãn
uống hét, chiều lòng bà nội.
Lúc này, Lục Hàn Đình cũng không từ chối, uống hết
chén canh nóng.
Lục Hàn Đình vào phòng tắm qua chút nước lạnh rồi
đi ra, ngồi trên sô pha xem tài liệu.
Lúc này, anh cảm thấy trong người mình rất nóng,
nhiệt độ cơ thể tăng cao, cuối cùng giống như sóng
nhiệt cuồn cuộn khiến anh cảm thấy khó chịu.
Lục Hàn Đình ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Hạ Tịch
Quán ngồi trên giường, đang cầm một quyển sách y
đọc, đoan trang, thanh thoát.
Bạn đang đọc tại Vietwriter.net
Anh không nhìn nữa, cưỡng ép mình tập trung chú ý
Vào tài liệu trong tay, nhưng không một chữ nào vào
đầu.
Đình không quá tốt, rõ ràng là đang tức giận.
Lục lão phu nhân nghe trộm bị bắt quả tang cũng hơi
xấu hổ, bị Lục Hàn Đình tra hỏi như vậy, bà liền nhát,
đưa tay chỉ bác Phúc: “Không phải bà làm, đều là ông
ấy làm, là ông ấy cho một ít thuốc bổ vào canh của
cháu!”
Chương 38: Diễn Giả Thành Thật
Bác Phúc sợ nhữn chân, nhìn Lục lão phu nhân đang
chơi xấu đầy khiếp sợ, là ai kiêu ngạo nói sẽ tự gánh
hết vậy?
Lục lão phu nhân cố gắng cười làm lành: “Bác Phúc
này đúng là to gan, nhưng vì mới vi phạm lần đầu,
đừng so đo với bác ấy nhé.”
Lục lão phu nhân nói đến đây, muốn có có bao nhiêu
hờn tủi thì có bấy nhiêu hòn tủi: “Với lại, Hàn Đình à,
cháu tức giận như vậy làm gì, người ta tiểu biệt thắng
tân hôn, thanh niên nhiệt huyết dồi dào không có gì
xấu cả, ít nhất để bà sớm được bề chắt trai chứ.”
Lục Hàn Đình nhấp môi: “Bà nội.”
“Biết rồi biết rồi… Hàn Đình, cháu có biết bà không
dám ngắng cao đầu ở trước mặt các lão phu nhân
khác thế nào không, lúc chơi mạt chược các bà ấy
vẫn bắt nạt bà, cả đám khoe khoang chắt trai mình
đáng yêu thế nào với bà, các bà ấy bắt nạt bà không
có chắt trai”
“Hàn Đình à, cháu thương bà nội cháu đi, bà nội già
rồi, không biết còn sống được mấy năm nữa, lúc
nhắm mắt mà bà còn chưa được thấy chắt trai chắc
chết không nhắm mắt mắt.”
Lục Hàn Đình đóng luôn cửa phòng lại.
Cuối cùng bên tai cũng yên tĩnh, Lục Hàn Đình quay
người đi về phía mép giường.
Hạ Tịch Quán đã biết chuyện gì xảy ra, cô túm chăn
trốn vào trong, nhìn anh đề phòng: “Anh… anh muốn
làm gì? Đừng qua đây!”
Lục Hàn Đình lên giường, đè bờ vai mượt mà của cô
xuống: “Bà nội đang ở ngoài, phối hợp chút.”
Lại muốn phối hợp à?
Hạ Tịch Quán nhớ tới lần phối hợp đêm tân hôn, vành
tai trăng nõn đỏ ửng, từ từ không giãy dụa nữa.
Đây là một phần quan trong trong hợp đồng, cô giúp
anh diễn kịch.
Lục Hàn Đình nhìn cô gái nhắm chặt hai mắt, cả
người căng lên, ánh mắt tói lại mấy phần: “Sẽ không
kêu sao?”
Hạ Tịch Quán có thể ung dung xử lý mọi vấn đề khó
khăn, nhưng với duy nhất chuyện này thì cô lộ vẻ
ngây thơ vô thó.
Muốn cô kêu thế nào chứ?
Lục Hàn Đình hạ người xuống, hôn lên mặt cô,
Lông mi của Hạ Tịch Quán như cánh bướm hoảng
loạn lay động, kêu hai tiếng phối hợp với anh.
Lục lão phu nhân ở ngoài cửa nhanh chóng cảm thấy
mỹ mãn đi về.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng đưa tay đẩy người đàn
ông ra: “Bà nội đi rồi, anh mau đứng lên.”
Lục Hàn Đình không chỉ không đứng lên, còn đè cả
người lên người cô, vùi khuôn mặt tuấn tú vào tóc cô.
Hạ Tịch Quán không dám lộn xộn, sợ kích thích anh,
gương mặt xinh đẹp đeo khăn che vùi ở bờ vai rộng
của anh, đôi mắt sáng lấp lánh nước mắt, cô khẽ nói:
“Tiếp tục lừa như vậy cũng không phải là cách hay, tôi
thấy bà nội thật sự muốn ôm chát trai, bà nội lớn tuổi
rồi, hơn nữa đối xử với tôi rất tốt, nếu ngày nào đó bà
biết chúng ta lừa bà, vậy…”
Hạ Tịch Quán trân trọng từng người yêu thương mình,
Lục lão phu nhân càng tốt với cô thì cô càng áy náy,
cô sợ một ngày nào đó Lục lão phu nhân biết sự thật
sẽ không chịu nỗi.
Hai bàn tay to của Lục Hàn Đình chống lên, anh nhìn
cô từ trên cao: “Chúng ta có thẻ… diễn giả thành thật.”
Con người Hạ Tịch Quán rụt lại, hoảng loạn đẩy anh ra.
Lục Hàn Đình nằm trên giường, nhắm mát lại, yết hầu
lăn lộn: “Tôi đi tắm nước lạnh, cô đi ngủ đi.”
Lục Hàn Đình vào phòng tắm, tiếng nước “ào ào”
nhanh chóng vang lên, Hạ Tịch Quán ôm chăn nhắm
mắt lại, nhưng không hề buồn ngủ.
Hạ Tịch Quán không biết mình ngủ từ bao giờ, cô mơ
màng tỉnh lại, nhìn qua sô pha thấy Lục Hàn Đình
không ở đấy.
Anh đi đâu rồi?
Chương 39: Cô Bảo Anh Đi Tìm Người Phụ Nữ Khác
Trong lòng Hạ Tịch Quán vẫn nhớ tình trạng của Lục
Hàn Đình, vì vậy nhanh chóng xốc chắn đứng dậy, cô
tìm một vòng trong phòng vẫn không thấy bóng anh.
Anh đi ra ngoài à?
“Lục Hàn Đình… Lục Hàn Đình… Lục… AI”
Cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, một bàn tay to khớp
Xương rõ ràng vươn ra, nắm lấy cánh tay nhỏ của cô,
kéo cô vào trong.
Tấm lưng nhỏ nhắn, mềm mại dựa vào cánh cửa, Hạ
Tịch Quán thấy rõ người trước mặt, là Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình tắm nước lạnh máy lần, mặc áo sơ mi
đen và quần tây đen, mái tóc ngắn còn đam nhỏ
nước.
Người đàn ông đẫm nước càng thêm trẻ trung, đẹp
trai.
“Tìm tôi à?” Giọng Lục Hàn Đình cực khàn.
Hạ Tịch Quán đưa tay sờ trán anh, còn nóng hơn
trước, lần này Lục lão phu nhân ra tay thật ác, không
biết lầy thuốc bổ ở đâu ra, dược tính rất mạnh.
“Tôi châm cho anh một châm nhé.” Trong tay Hạ Tịch
Quán xuất hiện một cây ngân châm, định đâm vào
huyệt đạo trên người anh.
Lục Hàn Đình đưa tay túm cổ tay mảnh khảnh trắng
nõn của cô, khuôn mặt tuấn tú vùi vào dụi cổ cô:
“Quán Quán, tôi khó chịu.”
Trái tim Hạ Tịch Quán lập tức loạn nhịp. không ngờ
người đàn ông ngang ngược bá đạo này cũng có lúc
dính người làm nũng.
“Quán Quán, tôi tắm nước lạnh nhiều lần không hét,
tôi vốn định ở đây một mình, sao cô lại đi ra tìm tôi
chứ?”
Anh khàn giọng nỉ non bên tai cô, Hạ Tịch Quán cảm
thấy lòng mình mềm nhũn.
“Tôi… tôi không cố ý, nếu làm phiền anh thì tôi ra
ngoài ngay đây,”
Lục Hàn Đình ngắt lời cô: “Cô lúc nào cũng thế, tán
tỉnh xong thì mặc kệ không quan tâm, nếu cô đã vào
đây còn cho rằng mình có thể toàn thân chạy ra à?”
Anh giơ tay, đầu ngón tay chạm vào cúc áo cô, bắt
đầu cởi ra.
Con ngươi Hạ Tịch Quán rụt lại. lập tức giữ lại bàn tay
to của anh, cô nhớ tới người phụ nữ nhận điện thoại
của anh khi anh đi công tác, là người tình của anh.
Vậy cô là gì trong mắt anh?
Có phải là một trong đám đông người tình của anh
không?
Hạ Tịch Quán cảm thấy bị dội một chậu nước lạnh,
nhanh chóng khôi phục lý trí: “Lục Hàn Đình, nếu anh
khó chịu quá thì đi tìm người phụ nữ khác đi.”
thấy lòng mình mềm nhũn.
“Tôi… tôi không cố ý, nếu làm phiền anh thì tôi ra
ngoài ngay đây,”
Lục Hàn Đình ngắt lời cô: “Cô lúc nào cũng thế, tán
tỉnh xong thì mặc kệ không quan tâm, nếu cô đã vào
đây còn cho rằng mình có thể toàn thân chạy ra à?”
Anh giơ tay, đầu ngón tay chạm vào cúc áo cô, bắt
đầu cởi ra.
Con ngươi Hạ Tịch Quán rụt lại. lập tức giữ lại bàn tay
to của anh, cô nhớ tới người phụ nữ nhận điện thoại
của anh khi anh đi công tác, là người tình của anh.
Vậy cô là gì trong mắt anh?
Có phải là một trong đám đông người tình của anh
không?
Hạ Tịch Quán cảm thấy bị dội một chậu nước lạnh,
nhanh chóng khôi phục lý trí: “Lục Hàn Đình, nếu anh
khó chịu quá thì đi tìm người phụ nữ khác đi.”
Thân hình cao lớn hiên ngang của Lục Hàn Đình cứng
đờ.
Anh chậm rãi ngắng đầu, đôi mắt ưng đỏ bừng nhìn
cô chằm chằm, phủ một tầng lạnh lẽo: “Cô nói gì, lặp
lại một lần nữa.”
Hạ Tịch Quán cảm thấy bộ dạng lúc này của anh vô
cùng khủng bố, nhưng cô cũng không lui bước: “Lục
Hàn Đình, anh không cho tôi châm cứu là muốn tìm
phụ nữ còn gì, nếu trong đầu anh chỉ có việc này thì
anh ra ngoài tìm người phụ nữ khác đi.”
Cơn tức giận điên cuồng bao trùm khoang ngực Lục
Hàn Đình, ánh mắt anh trở nên u ám, cô lại bảo anh ra
ngoài tìm người phụ nữ khác!
Lục Hàn Đình siết nắm tay, khớp xương kêu răng rắc.
Ngay sau đó, anh đắm mạnh.
Khi nắm đấm xé gió tới, Hạ Tịch Quán không trốn,
nhưng cô nhắm mắt lại theo bản năng.
“Rầm!” Nắm đắm của Lục Hàn Đình đắm vào tường
kính pha lê.
Anh không tổn thương cô.
Hạ Tịch Quán mở mắt thì nhìn thấy nắm tay anh bị
mảnh thủy tinh cứa vào, máu tươi ròng ròng chảy
xuống.
Trông rất ghê người.
“Lục Hàn Đình, tay anh…”
Lục Hàn Đình buông cô ra, không nói gì mà đẩy cửa
đi luôn.
Chương 40: Món Quà Lớn Bí Ẩn
“Được, tối nay tôi sẽ đến đúng hẹn.”
Bar 1949.
Lúc Hạ Tịch Quán vào phòng riêng thì Hạ Tiểu Điệp
đã tới rồi, ngoài ra còn có Khổng Chân Nhi.
Hạ Tiểu Điệp không chờ nổi mà giờ tay lên: “Hạ Tịch
Quán, chị xem ngón út tôi đeo cái gì không?”
Trên ngón út của Hạ Tiểu Điệp đeo một cái nhẫn kim
cương lớn.
Hạ Tịch Quán còn chưa nói gì, Khổng Chân Nhi đã
“oa” lên, kẻ xướng người họa: “Tiểu Điệp à, nhẫn của
cậu là do Tô thiếu gia tặng sao, sinh nhật cậu Tô thiếu
gia đã tặng một cái vòng cổ kim cương, bây giờ lại
tặng cậu một cái nhãn kim cương lớn, Tô thiếu gia
cưng chiều cậu thật đấy.”
“Được, tối nay tôi sẽ đến đúng hẹn.”
Bar 1949.
Lúc Hạ Tịch Quán vào phòng riêng thì Hạ Tiểu Điệp
đã tới rồi, ngoài ra còn có Khổng Chân Nhi.
Hạ Tiểu Điệp không chờ nổi mà giờ tay lên: “Hạ Tịch
Quán, chị xem ngón út tôi đeo cái gì không?”
Trên ngón út của Hạ Tiểu Điệp đeo một cái nhẫn kim
cương lớn.
Hạ Tịch Quán còn chưa nói gì, Khổng Chân Nhi đã
“oa” lên, kẻ xướng người họa: “Tiểu Điệp à, nhẫn của
cậu là do Tô thiếu gia tặng sao, sinh nhật cậu Tô thiếu
gia đã tặng một cái vòng cổ kim cương, bây giờ lại
tặng cậu một cái nhãn kim cương lớn, Tô thiếu gia
cưng chiều cậu thật đấy.”
Hạ Tiểu Điệp nhìn Hạ Tịch Quán đầy đắc ý, muốn thấy
một chút hâm mộ trên mặt cô: “Đúng đó, đây là nhẫn
kim cương anh Tô Hi tặng tớ, quan trọng là hai ngày
nữa tớ và anh Tô Hi sẽ tổ chức một party đính hôn
long trọng, đến lúc đó anh Tô Hi sẽ cầu hôn tớ nữa.”
“Tiểu Điệp, tớ hâm mộ cậu thật đó, gả tới Tô gia làm
thiếu phu nhân chính là ước mơ của mọi tiểu thư trong
Hải Thành luôn tha thiết mong chờ đó.”
Hạ Tiểu Điệp nhìn Hạ Tịch Quán, tiếc là Hạ Tịch Quán
không lộ ra chút hâm mộ nào, chỉ yên lặng nghe, cô ta
cảm giác mình đắm vào bông vậy.
“Hạ Tịch Quán, chị tỏ vẻ bình tĩnh như vậy, thật ra
trong lòng chắc hâm mộ tôi muốn chết, anh Tô Hi là
của tôi, anh ây yêu tôi, chị không cướp được.”
Hạ Tịch Quán nhìn Hạ Tiểu Điệp, cười nhạt nói: “Yên
tâm đi, tôi không tranh anh Tô Hi của cô đâu, hơn
nữa, trong party đính hôn của hai người, tôi còn tặng
các người một một quà lớn bí ẩn cơ”
Món quà lớn bí ẳn gì chứ?
Hạ Tiểu Điệp cảm thấy đồ nhà quê ăn bám như Hạ
Tịch Quán không lấy ra tiền mua quá bí ẩn gì cả.
Lúc này, di động của Hạ Tịch Quán kêu “ting” một
tiếng, có tin nhắn.
Tô Hi gửi.
Hạ Tịch Quán mở ra, thấy: “Đến bar 1949 đi, cho cô
xem thứ tốt.”
Trùng hợp ghê, cô đang ở bar 1949.
Hạ Tịch Quán liếc qua Hạ Tiểu Điệp và Khổng Chân
Nhi ở đối diện, sau đó nhắn: “Tôi đang ở bar 1949,
anh tới phòng riêng tìm tôi.”.
Hạ Tịch Quán cất di động vào túi, nói: “Hạ Tiểu Điệp,
cô ra đây chút, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
“Có gì không thể nói ở đây à?” Tuy Hạ Tiểu Điệp lẫm
bẩm vậy nhưng cô ta quá tò mò, vẫn theo Hạ Tịch
Quán ra ngoài.
Trong phòng riêng chỉ còn Khổng Chân Nhi.
Khổng Chân Nhi ngồi một mình thấy rất nhàm chán,
Hạ Tiểu Điệp gọi không ít rượu ngon, cô ta lén lút
uống hai ly.
Rượu này rất ngon, nhưng nồng độ cao dễ say.
Lúc gương mặt nhỏ của Khổng Chân Nhi bị men rượu
hun hồng thì cửa phòng riêng mở ra, Tô Hi cao lớn
anh tuần đi vào.