Băng Băng, con còn lừa mẹ? Con và Triệu Lôi kết hôn giả tưởng mẹ không biết à, mây ngày này Diệp Minh nhận chức tân thủ trưởng, tin tức đó oanh động khắp nơi, nhưng sao mẹ không nhìn ra động tĩnh các con. Điếm Điểm là con gái Diệp Minh, con không danh không phận theo nó, nó chẳng lẽ phụ trách với con à!’?”
Trong lòng Hà Băng rất cảm động, cô biết mẹ mình đã tiếp nhận được Diệp Minh rồi, từ khoảnh khắc cô tự sát trước mộ Diệp Minh ba năm trước, từ khi Điểm Điểm ra đời kia trở đỉ, Dương Kim Đậu đã thua, bà đã thỏa hiệp.
Trong trận chiến giữa con cái và bố mẹ, chưa từng có bậc sinh thành nào Sẽ thắng.
Hiện tại Diệp Minh thăng quan tiến chức, Dương Kim Đậu dĩ nhiên mừng, thê nhưng bà đợi mãi lại chăng thấy động tĩnh gì, Hà Băng vón sắp xếp cho hai bố con gặp nhau cũng bị hoãn lại, Dương Kim Đậu đương nhiên lo âu.
Có một số việc Hà Băng không tiện nói quá nhiều, cô kéo tay mẹ mình trần an nói: “Mẹ, không thể nào, mẹ hiểu lầm rồi, con và Diệp Minh thật sự rất tốt, mẹ cũng thấy đây, anh ấy mới vừa lên chức, chắc chắn rất bận rộn, con chờ anh ấy là được.”
Con chờ anh ấy là được.
Câu này làm Dương Kim Đậu đau lòng, Hà Băng 19 tuổi đã ở cùng Diệp Minh rồi, ba năm nói tiếp ba năm đợi chờ, thanh xuân tốt đẹp nhất của người con gái dần héo mòn trong chờ trong, chỉ có bà biết mấy năm này Hà Băng sống khổ thế nào.
“Băng Băng, mẹ đâu phải đứa con nít, con đừng gạt mẹ, hiện tại Diệp Minh đã khác xưa, ai biết nó sẽ suy nghĩ cái gì, ngay. bây giò mẹ sẽ đi tìm nó, Điểm Điểm là con gái của nó thì có gì sail Nếu nó bội tình bạc nghĩa với con mẹ liền kiện nó!”
Dương Kim Đậu xoay người rời đi, muốn đi tìm Diệp Minh tính sổ.
“Mẹ!” Hà Băng kéo lại Dương Kim Đậu, nghiêm mặt nói: “Mẹ, mẹ đừng đi tìm Diệp Minh, mây năm nay con và Diệp Minh trải qua bao gian khổ chia la, con tin tưởng anh ây. Mẹ, nếu nhử mẹ tin tưởng con gái mẹ vậy đừng kích động, xin mẹ hãy cho Diệp Minh một chút thời gian, cũng cho con một chút thời gian.
Dương Kim Đậu dừng bước, bà nhìn Hà Băng sau đó gật đầu nói: “Được, mẹ nghe con thế nhưng, con là cọn gái của mẹ, ngàn vạn lẫn đừng đề đàn ông bắt nạt mình.”
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, không ai có thể bắt nạt con.”
Hà Băng và Triệu Lôi hẹn gặp mặt ở trong quán rượu.
Trong quán rượu.
Triệu Lôi nói: “Băng Băng, chúng ta vốn chỉ là kết hôn giả, phía trên đã giải trừ quan hệ hôn nhân của chúng ta, hiện tại em khôi phục tự do, độc thân rồi nhé.”
“Anh Lôi, cảm ơn anh ạ.” Hà Băng chân thành nói.
Triệu Lôi cười cười, kỳ thực anh ta thích Hà Băng, từ ba năm trước từ lần đầu tiên anh ta thấy Hà Băng, vẻ kiên định mạnh mẽ đan xen mêm dẻo trên người cô đã sâu đậm háp dẫn anh ta.
Thế nhưng, anh ta biết người Hà Băng yêu là Diệp Minh.
Bạ năm nay anh ta yên lặng bảo vệ, dốc sức trao cho cô tình yêu, bây giờ nhìn Hà Băng đã xóa tan mây mù ngăm trăng sáng, anh ta cũng rất vui vẻ.
“Đúng rồi anh, chuyện lần trước em nhờ anh có tin tức chưa ạ?”
“Có rôi.” Triệu Lôi gật đâu: “Lần trước em cho anh kích thước anh đã làm xong chân giả rồi, sản phẩm công nghệ cao tân tiền nhất, Diệp Minh mang vào sẽ hành động Nhụ tự nhiên.”
Lần trước Hà Băng len lén đo kích cỡ chân anh đưa cho Triệu Lôi, nhờ Triệu Lôi giúp cô làm việc này.
Công nghệ cao trên tay Triệu Lôi vẫn chưa được ra mắt trong nước, phóng nhãn ra nước ngoài đều là đứng đâu bảng, anh ta giúp Diệp Minh làm chân giả, chắc chắn sẽ hoàn mỹ.