12 giờ sắp tới, Hạ Tịch Quán bây giờ đang ở nơi nào?
Cô thực sự không về kịp sao?
Vừa lúc đó: “oanh” một tiếng, cửa hành lang phía trước đột nhiên bị đẩy ra.
Mọi người nhanh chóng ngẳng đầu, chỉ thấy một thân ảnh mềm mại tuyệt sắc hung hăng xông vào trong tầm mắt, Hạ Tịch Quán cưỡi gió quay về, người đầy phong sương trở vê.
Ban ngoài tối mù, Hạ Tịch Quán khoác chiếc áo chaofng màu đen, đội mũ, cô từ trong bóng tối đi đến, đi tới nơi ánh sáng rực rỡ, sau đó giơ lên hai tay nhỏ bé tháo mũ xuống, lộ ra dung nhan khuynh thế.
Môi đỏ mọng câu lên, đôi mắt trong vắt sóng nước lưu chuyển ấy chậm rãi quét một vòng về phía mọi người, giọng nói thanh lệ như giọt nước rơi vào khay ngọc, leng keng mạnh mẽ: “Ban nãy dọc đường đi tôi đều cảm thấy có người đang nhắc tới tôi, không biết là ai nhớ tôi đến như vậy nhỉ?”
Hạ Tịch Quán đã trở về, trước mười hai giò!
Mi tâm âm trằm của Lục Tư Tước trong nháy mắt buông lỏng, Tống Minh thở dài ra một hơi, như tìm được tâm phúc.
Má Ngô hóa đá, trực tiếp đóng băng tại chỗ, bà ta khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn Hạ Tịch Quán thời khắc này, Hạ Tịch Quán sinh động đứng ở nơi đó, mang theo ý cười làm người ta tín phục và an lòng, một thân phong hoa.
Tiểu Lục Thần Dịch nhào qua: “Mẹ, là con, là con nhớ mẹ”
Tiểu đại lão Lục Thần Dịch chỉ số IQ cao đến biến thái trước mặt mẹ mình thoắt cái biến thành Bịch Sữa Nhỏ ôm bắp đùi, mọi người: *…”
Hạ Tịch Quán ôm lấy Tiểu Lục Thần Dịch, còn trên khuôn mặt nhỏ béo mập xinh đẹp của Tiểu Lục Thần Dịch dùng sức hôn mắy cái: “Dịch Dịch, mẹ cũng nhớ con.”
“Hạ Tịch Quán, là mày! Vì sao lại là mày?” Má Ngô chứng kiến Hạ Tịch Quán giống như bị cái gì kích thích, bà ta muốn thoát khỏi khống chế của hộ vệ áo đen nhào đến Hạ Tịch Quán.
Hạ Tịch Quán cởi áo choàng đen trên người giao cho Tình Nhi bên người, sau đó nắm tay Tiểu Lục Thần Dịch từng bước đi lên trước, vạt váy lụa mỏng trên người theo bước chân cô nhẹ nhàng nhộn nhạo ra đường vòng cung sáng chói, khí tràng bình tĩnh ung dung như nữ vương trở về.
Đi tới trước mặt má Ngô, Hạ Tịch Quán câu môi: “Ngươi là… Họa Phi?”
Má Ngô cứng đò, bà ta thật không ngờ Hạ Tịch Quán nhanh như vậy đã nhận ra bà ta.
Lúc này Hạ Tịch Quán vươn tay, lần mò trên mặt bà ta.
Má Ngô muốn né tránh, nhưng tốc độ Hạ Tịch Quán quá nhanh: “rẹt” một tiếng, Hạ Tịch Quán trực tiếp xé rách mặt nạ da trên mặt bà ta.
Má Ngô lộ ra mặt thật, bà ta chính là Họa Phi.
“Không nghĩ tới bọn ta tìm ngươi lâu như vậy, ngươi lại nằm vùng bên cạnh cô Nhân Nhân, Họa Phi, đã lâu không gặp.” Đôi mắt trong vắt của Hạ Tịch Quán tản ra ý cười thông tuệ ung dung, lưu chuyển câu hồn đoạt phách.
Lục Tư Tước đi lên trước, đứng ở cạnh Hạ Tịch Quán: “Ä ta là người Giao Nhân Tộc?”
Hạ Tịch Quán gật đầu, thanh tuyến thanh lệ dễ nghe: “Không sai, ả ta chính là người của Giao Nhân Tộc, xem ra bàn tay vẫn luôn ẳn núp ở sau lưng Lục gia đến từ chính Giao Nhân Tộc, năm đó dì Anh Lạc lưu lạc Đề Đô, thế lực Giao Nhân Tộc cũng cùng thấm vào Lục gia, là bọn họ tạo ra hết thảy, mạnh mẽ sửa đổi toàn bộ lịch sử Lục gia.
Họa Phi hai mắt hoảng sợ nhìn Hạ Tịch Quán, bà ta đột nhiên ý thức được, khi bà ta lộ ra ánh sáng, chuyện thế lực Giao Nhân Tộc vẫn thẩm thấu ở Lục gia cũng lộ ra theo.
“Không phải, không phải như thế, Hạ Tịch Quán, tao chỉ là muốn trả đũa mày, mày đừng nghĩ nhiều!” Họa Phi nhanh chóng phủ nhận.
Hạ Tịch Quán nhìn Họa Phi, dí dỏm nháy hàng mi nhỏ dài: “Làm sao, sợ?”