Lúc này cửa phòng khách đột nhiên bị mở ra, hai bóng người hung hăng xông vào tầm mắt mọi người, Lục Tử Tiễn và Hạ Tịch Quán tới!
“Xoát” một cái, ánh mắt mọi người đều rơi vào hai người kia, đợi thấy rõ chiếc váy Hạ Tịch Quán đang mặc, mọi người liền hít vào một tiếng.
Trời ạt Hạ Tịch Quán cũng mặc chiếc váy tinh không!
Hôm nay Hạ Tịch Quán mặc chiếc váy Lệ lão phu nhân đưa tới, sợi dây nhỏ đậu trên bờ vai gầy láng bóng của cô, lộ ra cô một mảng lớn cơ bắp tỉnh tế trắng nõn và xương cánh bướm xinh đẹp, sắc lam đậm lộ vẻ sang trọng đẳng cáo, phía trên khảm nạm thủ công làn vảy hệt như tinh không lóe sáng, Hạ Tịch Quán mỗi một bước đi, vạt váy mỏng theo đó lay động, từng bước nở ra hoa sen, đẹp đến mức khiến người ta nín thở.
Đám thượng lưu quý tộc, danh môn thục viện toàn tiếp xúc với xa xỉ phẩm, lúc đầu bản hàng mẫu trên người Lệ Yên Nhiên cũng rất đẹp, bọn họ vừa rồi cũng không nhìn ra, nhưng bây giờ Hạ Tịch Quán ra sân, cái gọi là đối lập thì có thương tổn, tất cả mọi người đã nhìn ra, chiếc váy tinh không trên người Hạ Tịch Quán mới là chính phẩm!
Lệ Yên Nhiên thực sự mặc hàng mẫu!
Lúc Dạ Huỳnh và Lệ Yên Nhiên thấy được Hạ Tịch Quán, con ngươi hai người họ trong nháy mắt co rút lại phóng đại, bọn họ nào ngờ đến Hạ Tịch Quán cũng mặc chiếc váy tỉnh không chứ?
Chiếc váy Hạ Tịch Quán đang mặc là thật, chiếc váy tinh không của lão thái quân lại là… vì Hạ Tịch Quán chuẩn bị!
Dạ Huỳnh và Lệ Yên Nhiên cảm giác như có gáo nước lạnh dội xuống từ đỉnh đầu, làm bọn họ lạnh thấu tim, tất cả phẫn nộ, xấu hổ, khó chịu cùng nhau xông lên đầu, khiến đầu họ trống rỗng.
Lục Hàn Đình vẫn thân cao chân dài đứng lặng tại chỗ, anh cũng không tham dự vào chuyện của Lệ gia, thẳng đến khi Hạ Tịch Quán lên sân khấu, ánh mắt của anh mới rơi vào Hạ Tịch Quán trên người, không dời đi nỗi.
Mặc dù biết cô gái này tiên khí tuyệt sắc, nhưng Lục Hàn Đình vẫn là mỗi một lần thấy cô đều bị cô kinh diễm, những lúc đó anh cũng rõ ràng nhận thức được, anh chỉ là một người trần mắt tục, coi trọng cô gái xinh đẹp nhất.
Song, ánh mắt Lục Hàn Đình rất nhanh rơi trên đôi tay nhỏ bé của Hạ Tịch Quán, cô cùng Lục Tử Tiễn đến dự tiệc, là bạn gái Lục Tử Tiễn, hiện tại bàn tay nhỏ bé của cô thân mật khoác lên cánh tay tráng kiện của Lục Tử Tiễn.
Trông một màn như vậy, đôi mắt thâm thúy của Lục Hàn Đình chậm rãi híp lại, lộ ra ánh lạnh nguy hiểm.
Lúc này Lệ lão phu nhân đi lên trước, yêu thương vươn tay: “Bé con Quán Quán, rốt cuộc cháu đã tới rồi, bà nội đợi cháu lâu quá rồi đấy, qua đây, đến cạnh nội nào.”
Đôi với Lệ lão phu nhân tự xưng “bà nội”, Hạ Tịch Quán nghĩ bà đã quen rồi, cô thướt tha tiêu sái tiến lên, nắm tay Lệ lão phu nhân, nói ngọt nói: “Lão phu nhân, chúc bà sinh nhật vui vẻ, mỗi ngày đều hạnh phúc, cháu đã chuẩn bị quà sinh nhật cho bà rồi đấy.”
Hai mắt Lệ lão phu nhân sáng lên, nôn nóng nói: “Thật vậy chăng, vậy bé con Quán Quán mau lấy quà sinh nhật ra đi, bà xem quà cháu là cái gì?”
Hạ Tịch Quán lấy ra quà của mình, là bộ ủ ấm tai cô dùng len đan.
Hiện tại đã là cuối thu, rất nhanh đông sẽ sang, bộ ủ tai bằng lông nhung này, vừa nhìn đã thấy rất ấm áp, hơn nữa Hạ Tịch Quán khéo tay, đan thành kiểu tai mèo, phía trên đôi tai hồng nhạt mèo dựng thẳng trông vô cùng dễ thương.
“Lão phu nhân, vì bà thông báo trễ quá, nên đôi tai mèo này cháu chỉ làm trong hai ngày, bà ngàn vạn lần đừng nên chê nhé.”