“Tuyết Nương vì Huyết Ưng chết, không oán không hối, ba năm trước đây, lính của Huyết Đồng – Tiểu Ngũ rơi vào bẫy mỹ nhân của thủ hạ tao, nữ đặc công kia của tao cầm dao, từng mảnh từng mảnh tóc thịt Tiểu Ngũ trên người xuống, thằng ngốc đó cũng không chịu ói nữa nửa chữ lộ về Huyết Ưng… Bọn nó từng thằng bị tao bắt được, bị cực hạn cực hình, nhưng bọn nó đều ngậm chặt miệng, không nói chữ nào về Huyết Ưng, tao không hiểu, trên người Huyết Ưng có sức mạnh mị lực gì mà để hết những người này đến người khác vì hắn mà chết?”
Hà Băng gạt đi nước mắt, nhêch đôi môi đỏ mọng, cô ngước mắt nhìn Bò Cạp: “Mày mãi mãi sẽ không hiểu được.”
Diệp Minh, không phải một mình, anh là thiên thiên vạn vạn người.
Anh đại biểu cho quang minh, chính nghĩa và tín ngưỡng, để người ta truy đuổi và tôn sùng.
Kẻ như Bò Cạp, vĩnh viễn sẽ không hiểu.
“Ha,” Bò Cạp cười một tiếng: “Nói thật, tao cũng kính ngưỡng Huyết Ưng đã lâu, phóng nhãn thiên hạ, tao chỉ xem hắn là địch thủ duy nhất của tao.”
Nói rôi Bò Cạp vươn tay mắt phải giả mình xuống: “Xem, ba năm trước hắn đã chọc mù mắt phải của tao, món nợ này, tao vẫn chờ thanh toán với hắn.”
Hà Băng thế mới biết Bò Cạp mang mắt phải giả, mắt phải của gã đã sớm phế đi.
“Mày vĩnh viễn không phải là đối thủ của anh ấy, bởi vì anh ấy không phải chiến đấu một mình, anh có sức mạnh vô địch, cho nên, mày đã định trước thất bại rất thảm hại.” Hà Băng mở miệng nói.
“Hắn lợi hại như vậy, vậy đùi phải hắn làm sao phế đi, còn không phải là bị tao bắn à? Ah, đúng rồi, tao lại nhớ tới một việc, ba năm trước lúc hăn tới cứu tên Chu Siêu kia, đúng lúc là từ bệnh viện chạy tới, lúc tao mai phục nghe lén bọn hắn nói chuyện, Huyết Ưng ở trong bệnh viện mới vừa tiền hành phẫu thuật ghép tủy, nghĩ như vậy, trời cao đối đãi tao cũng không tệ, ha ha.”
Hà Băng ngần ra, gã đang nói cái gì?
Diệp Minh ba năm trước ở trong bệnh viện tiền hành phẫu thuật ghép tủy?
Vì sao?
Lẽ nào ba năm trước cô dùng tủy của anh để cấy ghép?
Nghĩ như vậy, cô đã toàn bộ hiểu hết mọi việc rồi.
Ba năm trước là anh cứu cô, là anh cho cô sinh mệnh mới, mà anh vì cô chặt đứt một chân!
Hóa ra là anh.
Anh vì sao không nói?
Hai tay xuôi ở bên người Hà Băng siết thành quyền, cho tới khi móng tay bóp vào trong lòng bàn tay không cảm thấy đau nữa, ba năm trước, anh đã giày vò đến độ nào?
Lúc ô hôn mê nằm viện, lính Huyết Đồng bởi vì mỹ nhân kế mà bị lộ, Chu Siêu bị bắt, tất cả mọi người lâm vào nguy hiểm.
Anh là chỉ huy cao cấp của Huyết Đồng Đặc Chủng, một bên là đât nước, một bên là cô, anh sao có thể lựa chọn?
Mặc kệ bao nhiêu khó khăn, anh vẫn làm xong ổn thỏa, anh giữ được đất nước, che chở được cô, cái giá đắt phải trả là anh phế đi đùi phải.
Đất nước là tín ngưỡng của anh, trách nhiệm của anh, cô là cô gái anh yêu, không cách nào đưa ra lựa chọn giữ hay buông, điều duy nhất anh có thể làm chính là hi sinh bản thân.
Anh sắp xếp xong xuôi tất cả hậu sự, giả chết, để cô hận anh oán anh quên đi anh.
Cô vẫn không muốn trở thành gánh nặng của anh, không nghĩ tới vẫn trở thành gánh nặng của anh.
Cô rôt cục đã hiệu, hiệu vì sao anh trên đường tình yêu này đi lưỡng lự bàng hoàng như vậy, đó là bởi vì… tình yêu của anh so với cô tới càng thêm thâm trầm càng thêm sâu sắc.