Đường Ngọc không khỏi nhìn đến ngây dại, anh ta thật tâm nói: “Băng Băng, anh có thể không ngại quá khứ của em, thế nhưng về sau em phải hoàn toàn thuộc về anh, chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc.”
Hà Băng ôm cổ Đường Ngọc, gật đầu: “Dạ”
Đường Ngọc cúi đâu, muôn hôn môi cô.
“Tiêu Thành…” Lúc này Hà Băng nhỏ giọng kêu một câu.
Cái gì?
Tiêu Thành?
Đường Ngọc triệt để cứng đờ, anh ta khiếp sợ nhìn về phía Hà Băng, chỉ thấy ánh mắt tan rả của Hà Băng rơi trên khuôn mặt tuấn tú của anh ta, dường như xuyên qua anh ta nhìn người khác: “Tiêu Thành, em vẫn muốn hỏi anh một câu, ba năm trước đây…
anh vì sao… Không cần em?”
“Mây ngày nay em một mực chờ đợi ngươi, chò anh… chịu trách nhiệm với em…”
“Tiêu Thành, em không muốn mạng của anh, bởi vì, em chỉ muốn anh.”
“Em không muốn cùng mẹ trở về, em muốn vĩnh viễn đứng cạnh anh.”
Đường Ngọc từ khiếp sợ đến phẫn nộ, tuy anh ta đã biết Hà Băng thích Tiêu Thành, nhưng bây giò chính tai nghe của cô từng tiếng bày tỏ, anh ta vẫn giận dữ.
Cô vậy mà thích Tiêu Thành nhiều đến thế!
Cô bây giò đã xem anh ta thành Tiêu Thành, trách không được cô chủ động ôm cỗ anh ta.
Vì sao?
Đến tột cùng vì sao?
Đường Ngọc lấy điện thoại của mình ra: Trong căn phòng cách vách.
Tiêu Thành tắm vội, mặc áo sơ mi đen đi ra, trong miệng ngậm một điều thuốc, anh hơi khom người châm thuốc, một tay đút trong túi quần trong hút một hơi.
Lúc này “ding” một tiếng, điện thoại của anh vang lên.
Bàn tay to đưa tới, câm lây điện thoại, là một video, anh mở video ra xem, trên giường lớn phòng khách sạn , Đường Ngọc đè trên người Hà Băng, hôn lấy gương mặt Hà Băng…
Cặp mắt u trầm của Tiêu Thành đột nhiên co rụt lại Hà Băng đang lăn giường với Đường Ngọc!
Video này là Đường Ngọc gởi tới.
Dưới cơn thịnh nộ Đường Ngọc đã mắt đi lý trí, anh ta gửi video là muốn khiêu khích Tiêu Thành.
Tiêu Thành lập tức siết chặt điện thoại, các đốt ngón tay lộ xương bén nhọn siết chặt đến trắng bệch, áo sơ mi đen bao chặt lấy lồng ngực phập phồng, mỗi một hơi thở đều như mang theo cơn thịnh nộ.
Đột nhiên, anh xoay người, nhấc chân dài đi ra ngoài cửa.
Anh muốn đi tìm cô!
“A Thành, anh đi đâu vậy?” Lúc này Tiêu Đình Đình xuất hiện, ả chắn trước người Tiêu Thành, không cho Tiêu Thành đi ra ngoài.
Ngọn đèn vàng chiếu xuống bả vai người đàn ông, anh đứng ngược sáng, thấy không rõ sắc mặt anh, thế nhưng ngũ quan anh tuấn kia đã nguội lạnh lùng dứt khoát.