Anh và cô bởi vì một lần ngoài ý muốn mà gặp nhau, họ bước vào cuộc đời của nhau, những tình cảm khó giải thích ây luôn bị ngăn cách bởi một lớp giấy mỏng, anh cố ky nhiều lắm, cô còn nhỏ, ai cũng chưa đâm thủng.
Thế nhưng tối hôm nay hết thảy đều bị đánh vỡ, Tiêu Thành hung hăng hôn cô, giống như một con sói đói.
Tô Tiểu Đường không tránh thoát anh, cô còn có thể đấu với Tiêu Tứ, thế nhưng cô tuyệt đối không phải là đối thủ của người đàn ông Tiêu Thành này.
Lúc này Tiêu Thành ôm cô lui về phía sau mấy bước, đầu gối cô bị đụng đầu mép giường, hai người song song ngã vào trong giường lớn mềm mại.
“Tiêu Thành, buông ra!” Tô Tiểu Đường hung hăng cắn khóe môi anh.
Shhh.
Tiêu Thành bị đau, buông lỏng cô ra.
Cô đã cắn anh đến chảy máu.
“Tiêu Thành, anh đang nồi điên cái gì, mau buông tôi ra, đừng đụng vào tôi”
Tiêu Thành đè xuống bờ vai oánh nhuận của cô giam cô dưới thân mình, hiện tại môi của cô vừa đỏ vừa sưng, càng tăng thêm vài phần cắm ky, Tiêu Thành dùng ngón cái lau lau khóe môi vừa bị cô cắn rách, nóng nảy điên cuồng nói: “Vì sao người khác có thể, tôi lại không thể?”
“.,.” Anh đang nói hưu nói vượn cái gì đấy?
giọt nước mắt của cô.
Sáng sớm hôm sau.
Tiêu Thành tỉnh, ánh nắng rực rỡ bên ngoài soi đến, anh giơ tay che một tia sáng.
Lúc này ký ức tối hôm qua toàn bộ tràn Vào óc, anh cứng đờ.
Quay đầu nhìn lại, anh nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ ở trên giường, Tô Tiểu Đường cuộn người, ôm lấy bản thân thành một cục nho nhỏ dán ở sát bên giường ngủ, chỉ cần cô khẽ động, cảm giác có thể té xuống ngay.
Đêm qua anh không đi, mà là ngủ lại ở nơi này, ban đêm anh mây lân ôm cô vào trong ngực, thế nhưng đảo mắt cô đã rời khỏi ngực anh, còn cách anh rất xa.
Tiêu Thành ngồi dậy, tấm chăn chảy xuống phía dưới, lộ ra lồng ngực to lớn của anh, hiện tại trên bắp thịt anh tất cả đều là vết cào ái muội.
Tối hôm qua cô như con mèo hoang nhỏ, không chịu thuận theo.
Tiêu Thành liếm đôi môi mỏng khô ráo, khẽ nhằm mắt, anh hiện tại mới ý thức được mình đã làm những gì.
Anh đây là cưỡng ép với một cô bé, ép buộc cô phát sinh quan hệ với anh.
Tiêu Thành vén chăn lên, lúc này anh chứng kiến trên giường có vết đo đỏ, ngón tay anh khựng lại, kỳ thực tối hôm qua… anh đã biết cô là trong sạch, cô căn bản chưa từng bị ai chạm qua.
Anh đã hủy đi sự trong sạch ấy của cô.
Tiêu Thành đi tới bên giường nhìn cô gái, cô nhăm mắt lại đang ngủ, khuôn mặt trứng ngỗng lớn chừng bàn tay nhìn vô cùng tái nhọt.
Tiêu Thành vươn tay, xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cô.
Nhưng còn chưa đụng tới cô, cô theo phản xạ có điều kiện rụt về phía sau, tránh anh đụng vào.
Cảm giác tội lỗi của Tiêu Thành như thuỷ triều sắp đánh phủ chính mình, anh đặt một vật ở bên gối cô, khàn khàn nói: “Về sau mạng của anh sẽ là của em, em bắt cứ lúc nào cũng có thể đến lấy.”