“Không được!” Cô không ngừng giấy giụa trong lồng ngực tựa như sắt ấy.
Diệp Minh dùng mấy ngón tay giữ lại hai tay loạn động của cô, sau đó ân cô vào trong vách tường, anh bá đạo chen hông vào giữa chân cô, khàn khàn măng: “Băng Băng, anh muốn em lâu như vậy, em có phải thích anh dùng sức với em không?”
Anh hôn rất dùng sức, tựa như phát, tiết lại tựa như chinh phục, trong chốc lát Hà Băng đã cảm thây hô Lên mình đều đã bị anh cướp đoạt đi.
Khuôn mặt lớn chừng bàn tay phơn phớt ửng hồng, trong lòng ngọt ngào, trong miệng cũng ngọt, thê nhưng thật sự không thể.
Cô biết anh giận.
Anh liền chế trụ cô khiến cô không thể động đậy, hàng mi Hà Băng run run, đau la lên một tiếng.
Diệp Minh nhanh chóng buông lỏng ra cô một chút, sơ thật sự làm cô đau, thế nhưng anh vẫn không chịu rời đi.
“Diệp Minh, em đau bụng…” Hà Băng chau mày nói.
Diệp Minh khựng lại, trong hốc mắt của anh nhuộm một màu đỏ tươi nhàn nhạt, trong sắc mặt không vui lộ ra sắc bén: “Nói cho rõ ra, sao lại đau bụng rồi?”
“Hình như em đền tháng rôi, đau bụng… Diệp Minh, anh xoa bụng cho em. ‘ Hà Băng câm bàn tay rộng lớn của anh, đặt trên vùng bụng chính bằng phẳng của mình.
bàn tay Diệp Minh dán trên bụng cô, hơi nghi ngờ: “Thực sự đau bụng?”
“Dạ.” Hà Băng dùng sức gật đầu.
Diệp Minh phát động môi mỏng: “Đúng là mắc nợ em, phạt không được, thương cũng không xong!”
Máng xong, anh ôm eo cô trực tiếp ôm cô thăng đứng dậy, đưa về giường.
Hà Băng thuận thế ôm cổ anh, đôi chân nhỏ quân lên vòng hông anh.
*“Ba” một tiếng, Diệp Minh vỗ Hạ cái mông nhỏ của cô: “Đàng hoàng một chút, thu chân lại đi!”
Đã không ăn được, còn dám quấn trên lưng anh.
Thắt lưng của đàn ông không phải là nơi mà phụ nữ có thể tủy tiện chạm vào.
Hà Băng phồng má, càng quấn chặt hơn: “Ôm như vậy mới thoải mái.”
Cô thoải mái, còn anh thì sao?
Sớm muộn gì cũng nhịn đến phát bệnh.
Hà Băng được đặt trên giường lón ở mềm mại, Diệp Minh nằm bên cạnh cô, bàn tay rộng lớn dịu dàng xoa xoa bụng cô: “Thoải mái hơn chút nào không?”
ng GÓI…
Hà Băng gật đầu, bàn tay của anh rất lớn, xòe ra đã bao hết vùng bụng oô, Tiểu Diệp Minh, đậy là lần đầu tiên bố Với con tiếp xúc gần đó, con nhất định rất vui nhỉ!
Diệp Minh nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, xoa xoa cái bụng nhỏ của cô: “Xem ra không trông cậy nỗi em sinh con trai cho ông đây rồi, ở đây không có.”
Hà Băng nhướng chân mày lá liễu tinh xảo, tên ngôc, trong bụng của cô có bé con rồi đó.
“Không cần xoa nữa đâu,” Hà Băng đây bàn tay Diệp Minh ra, sau đó đứng dậy: “Diệp Minh, hôm nay em hẹn anh tới là có chính Sự, em mời đàn anh hỗ trỢ, giúp anh chế ra một . cái chân giả.”
Hà Băng xuống giường, lấy cái chân giả công nghệ cao mà Triệu Lôi chế tạo ra.