Hạ Tịch Quán cho là mình sẽ vui vẻ, thế nhưng cô không hề vui chút nào, cô nhìn xung quanh biệt thự Hạ gia rộng lớn, nơi này có tháng ngày tốt đẹp nhất của cô, khi đó nơi đây còn tràn đầy ánh mặt trời sáng rỡ cùng tiếng cười nói, nhưng bây giờ lại là cảnh tang
tóc vắng lặng. Cô muốn, không có người nào là người thắng.
Hạ Tịch Quán đẩy ra cửa phòng Hạ Nghiên Nghiên, nếu như có thể, cô vĩnh viễn không muốn bước chân vào đây, bởi vì Lục tiên sinh của cô từng ở đây lăn
giường với Hạ Nghiên Nghiên.
Chỉ cần nghĩ tới điều này, trong lòng của cô còn mơ
hồ đau đớn.
Song, cô phải tới, bởi vì cô muốn tìm lại y điển của mẹ.
Hạ Tịch Quán mở ra ngăn kéo của Hạ Nghiên Nghiên,
ở phía dưới cùng trong ngăn kéo, cô tìm được quyển
y điển kia.
Ngồi trên ghé, Hạ Tịch Quán lật ra trang thứ nhất của y điển, trong nháy mắt đã ươn ướt viền mắt, bởi vì cô
thấy được chữ của mẹ, đây là… chữ mẹ lưu lại.
Tí tách một tiếng, một giọt nước mắt trong suốt rơi
xuống, nhanh chóng nhuộm ướt trang giấy. “Quán Quán, chạy chậm chút, cẩn thận té đấy con.”
“Quán Quán nhỏ của mẹ thật xinh đẹp, thực sự là
công chúa nhỏ của mẹ.”
Vang vọng bên tai Hạ Tịch Quán là âm thanh từ cõi xưa, mẹ ôm cô, cô ở trong lòng ngực vừa thơm vừa
mềm của mẹ, tùy ý lăn lộn, thoả thích vui cười.
Hạ Tịch Quán cầm quyền y điển, ôm ở trong ngực của mình, cô cúi đầu, ở bên người mẹ knức nở nghẹn
ngào, mẹ, mẹ đang ở đâu, Quán Quán nhớ mẹ.
Hạ Tịch Quán quá đau lòng, nên cô không mở lại
ngăn kéo, thật ra ở tận cùng bên trong ngăn kéo đặt
khối ngọc bội cô từng đánh mắt.
Hạ lão gia được đưa đi chôn, ngày đó bầu trời đổ cơn mưa nhỏ, cả người Hạ Tịch Quán mặc đồ đen, cầm
dù đen, lặng lặng đứng trước mộ ông cụ một ngày.
Lúc này bước chân sau lưng truyền đến tiếng, có người đặt một bó hoa trắng trước bia mộ, Hạ Tịch
Quán ngắng đầu, là Tô Hi đã lâu không lộ diện.
Hạ Tịch Quán đã rất lâu không gặp Tô Hi, thực ra mấy năm nay Tô Hi cũng rất ít khi lộ diện, dường như sau
khi cô trở về Hải Thành, Tô Hi mới về Hải Thành theo.
Mấy năm nay, anh ta dường như cũng không ở Hải Thành.
Tô Hi đứng thẳng thân, trong mưa gió, anh ta bung chiếc ô đen cùng đứng song song với cô: “Quán Quán, cô làm xong rồi, đã hạ màn một cách hoàn mỹ
câu chuyện mười một năm trước.”
Hạ Tịch Quán mang găng tay đen, mái tóc đen thanh
thuần dùng dây tóc buộc thấp, bên tai cắm một đóa hoa trăng nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt Lệ an tĩnh mà bi thương, cô không nhìn Tô Hi, chỉ là nhỏ giọng nói: “Tôi còn có một nghi hoặc, mười một năm trước vì sao anh đứng ra làm chứng cứ giả, nói là tôi đẩy ông nội xuống lầu, anh cùng phe với Hạ Nghiên Nghiên bọn họ ư? Nhưng, tôi phái người điều tra qua, anh không hề lén lút liên hệ với bọn họ, tay chân anh cũng
cũng quá sạch sẽ.”
Tô Hi cong môi: “Quán Quán, tôi làm những thứ này
chẳng qua đều là nghe lệnh hành sự.”
“Nghe lệnh? Anh nghe lệnh ai?” Hạ Tịch Quán nhìn về phía Tô Hi.
Tô Hi cũng nhìn cô: “Đương nhiên là nghe lệnh mẹ cô. Hàng mi Hạ Tịch Quán khẽ run: “Tôi không hiểu.”
“Mẹ cô trước khi gặp chuyện không may đã từng nói
với tôi, nêu như cô có bât kỳ ngoài ý muôn nào, bảo tôi chặt đứt tất cả liên hệ của cô với Hải Thành, lập tức đưa cô về nông thôn, cho nên tôi biết thời biết thé, giúp bọn người Lý Ngọc Lan, sau đó lại tìm một thầy xem bói, nói cho Hạ Chấn Quốc mạng cô rất cứng, thật ra thì, chuyện của Hạ gia tôi không có hứng thú
chút nào, tôi chỉ nghe lệnh của mẹ cô.”
Hạ Tịch Quán kinh sợ, cho tới bây giờ cô chưa từng
nghĩ chân tướng là như vậy.
Cô cho rằng tất cả đã lộ ra chân tướng rồi, nhưng là
bây giờ vậy mà càng thêm khó bề phân biệt.
Hạ Tịch Quán phát hiện mình chưa từng hiểu được mẹ mình, thậm chí là trước mắt người đàn ông anh
tuấn trước mặt Tô Hi này.
Chương 439: Hầu Gái Vào Phòng Anh
“Quán Quán, tôi mang thím Lâm đi rồi, tôi ở Đế Đô chờ cô.” Nói xong, Tô Hi xoay người rời đi. Anh ta ở Đề Đô đợi cô?
Anh ta chính là một trong tứ đại hào môn ở Hải Thành,
vậy mà anh ta lại ở Đề Đô đợi cô? Lại là Đề Đô.
Tựa hồ rất nhiều người đều ở Đề Đô chờ cô, nơi đó
dường như có vật gì cứ luôn gọi cô về.
Ngay từ đầu Hạ Tịch Quán đã có cảm giác này, hiện tại Tô Hi lại khơi gợi lên làm cho loại cảm giác này
càng thêm rõ ràng mãnh liệt hơn.
Hạ Tịch Quán nghiêng người, nhìn bóng lưng rời đi của Tô Hi, mưa lốp bốp rơi, toàn thân áo đen làm anh
ta có vẻ đặc biệt tuần dật thanh bần, giọt mưa từ mặt
dù đổ xuống, dĩ nhiên cũng không bắn tới người anh,
lại càng thêm toát lên mấy phần thần bí. Tô Hi này rốt cuộc là người nào? Anh ta hoàn toàn nghe lệnh của mẹ cô?
Hạ Tịch Quán biết mẹ rất thích Tô Hi, khi đó mẹ luôn là một tay năm cô, một tay nắm Tô Hi, mấy năm đấy
Tô Hi luôn là tự tay mẹ dẫn ra ngoài. Cô dường như bỏ quên thứ gì.
Hạ Tịch Quán chìm trong suy nghĩ, không chú ý tới phía trước khu mộ lặng lặng đậu một chiếc Limo sang
trọng, Lục Hàn Đình tới.
Lục Hàn Đình ngồi ghế sau, anh đã xuất viện, ngày hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng đeo caravat, bên ngoài mặc áo ghi lê, bên ngoài choàng áo khoác đen, anh mới từ hội nghị cấp cao của công ty qua, cả người toát lên vẻ anh tuần tự phụ, nâng tay nhắcchân
đều tràn ngập mùi vị thành thục ưu nhã.
Hiện tại đôi mắt thâm thúy của anh xuyên qua lớp cửa
sổ rơi vào trên người cô gái, thấy cô nhìn chằm chằm bóng lưng của Tô Hi, anh chau lại hàng mày kiếm anh
khí, giữa ấn đường tản ra sương lạnh.
Nghiêm Kiên ngồi ghế lái cảm thấy được trên người đàn ông đột nhiên tràn ra khí lạnh, gần đây tinh thần chủ tịch không có biến động gì, nhưng mặt mày lại quá mức bình thản, lại lộ ra hơi lạnh xa cách, toàn bộ
công ty đều là áp lực đè nén, không dám thở mạnh.
Lúc này bên ngoài lại có bóng người cao to tiến đến,
là Lục Tử Tiễn bung dù đen đi tới.
Nghiêm Kiên cảm thấy da đầu có chút tê dại, anh ta xuyên qua kính chiếu hậu nhìn người đàn ông ngồi phía sau: “Lục tổng, máy người này… mấy người này quá quá thật đúng là tranh thủ mà, mới vừa ly hôn,
bọn họ đã không nhịn được rồi.”
Lục Hàn Đình rất sớm đã tới, một mực ở đây nhìn cô, anh biết cô rất khó chịu, thế nhưng anh không có cách
nào đến gần cô, không có cách nào khiến cô thoải mái.
Sau đó anh thấy Tô Hi tới, hiện tại Lục Tử Tiễn cũng đến…
Lục Hàn Đình ngắng đầu, con ngươi sắc bén như
chim ưng nhìn lướt qua trên mặt Nghiêm Kiên.
Tiếng “à” kia của Nghiêm Kiên kẹt trong cổ họng, không thốt ra được, anh ta cảm thấy cần cổ lạnh lẽo, ánh mắt nổi máu ghen của chủ tịch đáng sợ quá đi mắt.
“Trở về đi.” Lúc này Lục Hàn Đình nhấp đôi môi mỏng mở miệng nói nói, anh không thể ở lại chỗ này nữa,
anh sợ không khống chế được chính mình. “Vâng thưa Lục tổng.”
Chiếc Limo sang trọng nhanh chóng rời đi.
Trước bia mộ, Lục Tử Tiễn đặt đóa hoa trong tay đến
trước bia, sau đó nhìn về phía Hạ Tịch Quán: “Tịch
Quán, em còn dự định gì nữa không, hai ngày sau tôi
sẽ rời khỏi đây về Đề Đô rồi.” “Anh phải đi sao?”
“Ừ, tôi chỉ có thời gian một năm, hiện tại thời gian đã đến, tôi không thể rời đi quá lâu, hơn nữa mẹ tôi vẫn
luôn giục tôi trở về, Tịch Quán, theo tôi cùng về đi.”
Lục Hàn Đình đã từng nói, một năm này anh ta chính là tới Hải Thành tìm cô, nhưng Hạ Tịch Quán rũ xuống hàng mi dài, không còn cách nào đáp lại anh: “Tôi sắp
xếp chút đã, rất nhanh sẽ đến Đề Đô thôi.”
Chương 440: Là Bà Để Cô Áy Vào
“Thật sao?” Tròng mắt đen Lục Tử Tiễn trong trẻo lạnh
lùng tràn ra nhàn nhạt vui mừng.
“Nhưng, tôi đi một mình, cho nên viện sĩ Lục, anh đi
đường bình an.”
Lục Tử Tiễn cong môi, nhàn nhạt mềm mại cười nói:
“Được thôi, Tịch Quán, chúng ta gặp nhau ở Đề Đô.”
U Lan Uyển.
Lục Hàn Đình về phòng ngủ, anh cởi áo khoác đen ra vắt trên ghế sofa, sau đó ngã thân hình cao lớn vào chiếc giường mềm mại, mệt mỏi nhắm mắt lại, anh giơ lên ngón tay rõ ràng khớp xương cởi cà vạt, động tác lười biếng mà chán chường, lại lộ ra mùi vị đàn ông
ngỗ ngược.
Anh tựa đầu lên chiếc gối trắng như tuyết, chiếc gối
này là của cô, phía trên còn có thê ngửi được cô mùi
hương trong veo cô lưu lại.
Anh cảm giác mình đã lâu không gặp cô rồi, trong đầu đều là hình ảnh cô toàn thân áo đen yên tĩnh đứng trong mưa, dáng vẻ nhỏ bé yếu ớt, quãng thời gian
này cô gầy đi thật nhiều.
Ngón tay thon dài sờ sờ trên drap giường, đột nhiên chạm đến một mảnh trắng mịn, cô không mang theo
gì cả, bao gồm cả bộ đồ ngủ bằng lụa màu rượu này.
Đồ ngủ trơn trợt hệt như da thịt cô, còn mềm mại, Lục Hàn Đình nhắm mắt lại, túm vải lụa vải vuốt phẳng,
hầu kết cuộn lên xuống.
Choáng đầu trong trí óc anh đều là đêm kia, cô mặc chiếc váy ngủ này ôm anh, còn lớn mật cưỡi lên vòng
eo hẹp của anh…
Cảm giác này không quá chân thực, giống như nằm mơ.
Lúc này Lục Hàn Đình đã cảm thấy một bàn tay nhỏ
duỗi tới, nhẹ nhàng mơn trớn rồi lướt lên áo ghi lê trên
người anh, sau đó đi xuống, dừng trên dây thắt lưng
da của anh.
Lục Hàn Đình đột nhiên mở mắt ra, năm chặt bàn tay nhỏ bé này, không phải là mơ, thật sự có người tiến
vào phòng anh.
Bên giường là một cô gái xa lạ, khoảng chừng hai mươi tuổi, là kiểu đơn thuần mà anh thích, đôi mắt đen ươn ướt rất giống với Hạ Tịch Quán, cô ta bị anh
kéo lại sợ đến bối rồi: “Thiếu… thiếu gia, em…”
Lục Hàn Đình hất cô ta ra, nhanh chóng đứng dậy, môi mỏng mín thành vòng cung trắng bệch lạnh lùng, anh lớn tiếng hỏi: “Có hiểu quy củ không, ai cho cô vào?”
Một hầu gái mà dám bò lên giường chủ nhân, U Lan Uyễn cho tới bây giờ chưa từng tuyển người hầu nữ
như vậy! Cô hầu gái sắc mặt trắng bệch: “Thiếu gia, em…” Lúc này cửa phòng ngủ bị đầy ra, Lục lão phu nhân đi
đến: “Hàn Đình, đừng làm khó dễ cô ấy, là bà để cô ấy vào.
Lục Hàn Đình sắc mặt rất xấu, ấn đường anh tuấn nhăn thành chữ “xuyên”, chỉ cần nghĩ đến tay hầu gái đã lướt qua quần áo của anh, anh đã muốn chạy vào
phòng tắm hung hăng kì cọ. Bản chết đi được! “Bà nội!”
Lục lão phu nhân nhìn liếc mắt hầu gái kia: “Cô lui
xuống trước đi.” “Vâng.” Cô hầu gái sợ đến chạy trối chết.
Cửa phòng ngủ bị đóng lại, Lục lão phu nhân nhìn Lục Hàn Đình sắc mặt âm trầm, bà nhanh chóng oan ức nói: “Hàn Đình, bà nội cũng không còn cách nào, tuy là cháu xuất viện, thế nhưng về thân thể cháu, con cái gì cũng không nói, bà chỉ có thể tìm người thăm dò cháu, vừa rồi cô hầu gái kia là tìm dựa theo dáng vẻ
Quán Quán, hẳn là vẫn không tính là cay mắt! Bà nội
biết trong lòng cháu còn nhớ đến Quán Quán.”
Nói xong, ánh mắt Lục lão phu nhân dừng lại ở mềm mại trên giường lớn, chiếc váy lụa màu rượu vẫn còn
nằm ở đấy.
Lục Hàn Đình cảm thấy có chút khó chịu, tâm tư của anh đều không gạt được lão phu nhân, nhanh chóng kéo chăn phủ lên chiếc váy kia, anh không vui nói: “Bà
nội, lần sau không được thế này nữa.”
“Được được được…” Lục lão phu nhân vỗ vỗ ngực mình, hoàn hảo trốn thoát một kiếp, nhưng nháy mắt bà tiến lên, nhỏ giọng hỏi: “Hàn Đình, vậy dù sao cháu cũng phải nói cho nội nghe, cháu bây giờ đến cùng
là… được chưa?”
Chương 441: Cháu Thật Sự Không Được Rồi
Lão phu nhân hỏi quá thẳng khiến Lục Hàn Đình lảng tránh vấn đề này: “Cái gì được chưa, cháu nghe
không hiểu.”
“Chao ôi Hàn Đình, cháu ở ngay trước mặt bà nội còn ngây thơ cái gì, được rồi, đừng có giả vờ không hiểu, nhanh nói cho bà nội, cháu tự đâm mình, bây giờ còn có thể… cứng không?” Lão phu nhân mặt không đổi
sắc nói ra từ kia.
Lục Hàn Đình bình tĩnh, cả người phiền muộn thêm
vài phần, anh không muốn trả lời câu này.
“Hàn Đình, cháu bây giờ thực sự không được rồi.” Lão phu nhân quá đau buồn, mặt chảy đầy nước mắt nước mũi lôi kéo Lục Hàn Đình: “Cháu vẫn còn trẻ mà, vợ thì chạy, con cũng không có, một thân một mình, cuộc sống sau này nên làm gì bây giờ, chắt trai của
bà, đây là muốn tuyệt dòng dõi của bà mà.”
Lục Hàn Đình biết lão phu nhân rất buồn, thế nhưng…
Cơ thể của anh quả thực không tốt lắm, nhưng cũng
có có thể không khôi phục như cũ được nữa, hoặc là,
cô hầu gái kia không phải Hạ Tịch Quán.
Trên đời này có hàng vạn người phụ nữ, cho dù giống như cô nữa cũng không phải là cô, vừa rồi đôi mắt ươn ướt kia của cô hầu gái kia cũng rất giống với cô,
nhưng lại không có phong thái trong tròng mắt cô.
Cặp mắt Hạ tịch Quán trong vắt không nhiễm chút bụi trần, bên trong óng ánh sóng nước, dù là kẻ nào cũng
không thể bắt chước được.
Cô hầu gái kia chẳng qua chỉ là hàng rởm.
Lục Hàn Đình ở trong bệnh viện ở vài ngày, xuất viện đang ở trong công ty xử lý tài liệu, cũng không có quá nhiều tinh lực đặt trên thân thể của mình, thế nhưng lão phu nhân không tha cho anh, bà hết sức quan tâm
chuyện này.
“Bà nội, bà đừng buồn nữa, ra ngoài trước đi, cháu đi tăm.
“Còn tắm cái gì mà tắm, giáo sư Smith tới rồi, Smith
am hiểu nhất chính là nam khoa, cậu ta đang chờ
cháu đấy, Hàn Đình, chúng ta bây giờ phải đi trị liệu,
để cho cháu sớm lấy được phong độ của đàn ông.”
“…” Trán Lục Hàn Đình đổ ba vạch đen, lập tức từ chói nói: “Bà nội, cháu còn phải xử lý tài liệu, mấy ngày
nữa rồi chữa trị điI.”
“Hàn Đình, ở trong bệnh viện không phải cháu đã nói rồi sao, cháu đã đồng ý với ta sẽ tích cực phối hợp trị liệu.”
“Bà nội, cháu cũng không có không phối hợp trị liệu,
chỉ là ngày khác đi.”
Giọng của Lục Hàn Đình cường thế bá đạo, không cho phép ai cãi lời.
Lục lão phu nhân giận quá hóa cười: “Hàn Đình, cháu chơi xấu với bà đúng không, tốt lắm, bây giờ bà liền
gọi điện cho Quán Quán.”
Nói xong lão phu nhân xoay người rời đỉ.
“Bà nội!” Lục Hàn Đình nhanh chóng kéo lại lão phu
nhân: “Bà gọi điện thoại cho cô ấy làm gì, ở trong
bệnh viện bà đã nói sẽ không đi tìm cô ấy.”
Lão phu nhân hừ một tiếng: “Bà đã đáp ứng không đi tìm Quán Quán, bà không có tìm mà, chỉ là gọi điện thoại thôi, sau đó kể chuyện cháu “không được” cho Quán Quán, Quán Quán nhất định sẽ đến tìm cháu, nói không chừng Quán Quán đến, cháu liền tốt lên, không tốt cũng không sao, Quán Quán sẽ nghĩ cách trị liệu cho cháu, đến lúc đó không cần vị Smith này nữa.
Con ngươi Lục Hàn Đình co rụt lại, chuyện cơ thể tuyệt đối không thể nói cho Hạ Tịch Quán, nếu để cô biết anh không được, vậy cô sẽ lấy ánh mắt gì nhìn
anh chứ?
Trong xương tủy Lục Hàn Đình chủ nghĩa đàn ông rất lớn, anh có sự kiêu ngạo của chính mình cùng rụt rè, loại chuyện mắt mặt này tuyệt đối không được nói cho
cô biết.
“Bà nội, bà đừng gọi cô ấy, cháu ngay bây giờ trị liệu,
được chưa?” Nói xong Lục Hàn Đình xoay người rồi
ra khỏi phòng ngủ.
Lão phu nhân nhìn thoáng qua bóng lưng cháu trai
mình, đấu với bà ư, cháu còn non lắm cháu ạl
Nhưng lão phu nhân vẫn nặng nè thở dài, nếu như
Quán Quán ở đây thì tốt rồi.
Chương 442: Lái Xe Đến Dưới Khu Trọ Cô
Lục Hàn Đình đến phòng trị liệu bên cạnh, Giáo sư Smith ôn hòa cười nói: “Lục tổng, về tình huống của cậu, tôi đã biết được đại khái, hiện tại mời cậu nằm
lên trên, tôi kiểm tra cơ thể cậu trước.”
Lục Hàn Đình đi tới giường đơn, sau đó nằm xuống.
Giáo sư Smith đi tới, vô cùng thân thiện trưng cầu ý kiến: “Lục tổng, tôi giúp anh cởi quần, hay là cậu tự cởi?”
Giữa ấn đường anh tuấn của Lục Hàn Đình như đông lại một tầng sương lạnh, vừa rồi hầu gái muốn cởi quần của anh, hiện tại lại bị một tên đực rựa vây xem,
anh cảm tháy rất là không xong.
“Lục tổng, hay là tôi giúp cậu nhé.” Lúc này Giáo sư
Smith tự tay cởi thắt lưng anh.
Một giây kế tiếp Lục Hàn Đình liền ngồi dậy, mím đôi
môi mỏng thành đường thẳng lạnh lùng, anh nhanh
chóng xuống giường, trực tiếp rời khỏi.
Giáo sư Smith sửng sốt một chút: “Lục tổng, cậu đi
đâu vậy, chúng ta còn chưa bắt đầu trị liệu.”
Nhưng bóng lưng cao lớn của Lục Hàn Đình đã biến
mắt trong tầm mắt anh ta.
Lục Hàn Đình mang theo chìa khóa lên chiếc Rolls- Royce Plantom, lái thẳng đến dưới khu trọ Túy Ngọc Hoan, anh biết Hạ Tịch Quán gần đây đều ở tại chỗ
này của Diệp Linh.
Cửa số xe kế bên người lái chậm rãi trượt xuống, anh ngước mắt nhìn lên, ở khung cửa đó đã kéo rèm che, nhưng bên trong vẫn hắt ra ánh đèn vàng, tỏa ra hơi
thở ấm áp.
Trước đây ở U Lan Uyễn, dù cho cô có ngủ trước, cô
cũng sẽ để đèn cho anh.
Giờ cô đi, không còn ai để đèn cho anh rồi.
Trong phòng ngủ của anh, trong phòng nghỉ của phòng làm việc chủ tịch, cũng không còn bóng người
nhỏ nhắn mềm mại của cô nữa.
Lục Hàn Đình lười biếng dựa lưng vào ghế, cứ như vậy lặng lặng canh giữ dưới lầu cô, phiền muộn nóng
nảy trong lòng anh thoáng giảm bớt đi đôi chút.
Lúc này một chuỗi tiếng chuông điện thoại du dương
vang lên, là thư ký Nghiêm Kiên gọi.
Lục Hàn Đình ấn phím nhận, Nghiêm Kiên báo cáo: “Lục tổng, vừa rồi mới nhận được tin tức, phu nhân đã thu xếp đồ đạc rồi, cô ấy đã trình đơn từ chức ở Xu Mật, đặt xong vé máy bay đến Đề Đô, hai ngày sau phu nhân sẽ rời khỏi Hải Thành bay đến Đé Đô.”
Lục Hàn Đình siết chặt điện thoại, ong ong bên tai là
thông tin hai ngày sau cô liền bay mắt rồi!
Anh biết cô sẽ đi, nhưng thật không ngờ nhanh như vậy!
Lục Hàn Đình ném điện thoại sang ghế phó lái, lồng ngực rắn chắc bắt đầu phập phòng, nhiều ngày chưa ngủ khiến tròng mắt hẹp dài của anh đầy tia máu, còn
có một tầng lệ khí.
Anh nhanh chóng lấy ra thuốc ngủ, đổ ra ba bốn viên đặt trong miệng nuốt xuống, quãng thời gian này anh tìm được đường tắt đề trị chứng mắt ngủ và bệnh tâm
lý rồi, đó chính là dùng thuốc ngủ.
Chỉ cần nhắm mắt lại ngủ say, là anh có thể khắc chế
chính mình không đi quấy rối cô, cách xa cô xa.
Trong căn hộ trên lầu, Hạ Tịch Quán đã tắm xong, cô ngồi trước đèn bàn lật ra cuốn y điển mẹ lưu lại, bắt
đầu nghiên cứu châm pháp của mẹ.
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, Hạ Tịch Quán càng đọc càng cảm thấy kinh hãi, châm pháp của mẹ
tinh xảo huyền diệu, bên trong tích tụ lấy sức mạnh vô
cùng to lớn, khiến cô chấn động.
Cô cảm giác mình trước đây chính là éch ngồi đáy giếng, quyển y điển này dường như mở ra thế giới
mới của cô.
Viện trưởng Lý Văn Thanh nói đúng, bây giờ y học đã không còn cách nào thỏa mãn chí học của Hạ Tịch Quán, cô là thiên chi kiêu nữ chân chính, càng cần huyền diệu cao thâm hơn để dẫn dắt cô bứt phá bản
thân, bước vào một cảnh giới cao hơn.