Dạ Vô Ưu tới, đụng mặt Hạ Tịch Quán!
Hạ Tịch Quán bây giờ vẫn còn là dáng vẻ đã dịch dung, trên mặt cô không có biểu tình, chỉ là cầm hòm thuốc, ưỡn ngực, đi lướt qua hắn.
Bốn ngày này Dạ Vô Ưu vẫn luôn tìm Hạ Tịch Quán, nhưng hắn ta gần như lật tung cả Đế Đô vẫn không tìm được Hạ Tịch Quán.
Dạ Vô Ưu đột nhiên có cảm giác, Hạ Tịch Quán có phải đang trốn ở nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất không?
Thế nên, Dạ Vô Ưu tới bệnh viện thăm Lệ Yên Nhiên.
Bước chân Dạ Vô Ưu vững vàng đi tới phòng bệnh, hắn không chớp mắt, cũng không nhìn người qua đường hai bên, lúc này Hạ Tịch Quán sượt qua người hắn, bước chân của hắn đột nhiên khựng lại.
Dạ Vô Ưu chợt ngừng lại.
Hắn xoay người, nhìn về phía Hạ Tịch Quán, Hạ Tịch Quán vẫn là dáng dấp đàn ông, chỉ là thân thể hơi gây, trên đầu còn sụp mũ lưỡi trai xuống sâu.
Cặp mắt màu lam kia của Dạ Vô Ưu tràn ra vẻ quan sát, hắn lên tiếng nói: “Anh, đứng lại!”
Hạ Tịch Quán trước mặt dĩ nhiên nghe được tiếng của Dạ Vô Ưu, nhưng cô cũng không dừng lại, nhịp bước vẫn như thường đi về phía trước.
Dạ Vô Ưu lên tiếng cũng không hề khiến cô bối rối, mà là vẫn bình tĩnh thong dong như cũ.
Cô không dừng lại!
Đôi mắt Dạ Vô Ưu liền cuồn cuộn vẻ điên cuồng, hắn ta tiến lên, đi tóm Hạ Tịch Quán.
Thế nhưng lúc này đột nhiên có một y tá đẩy xe tới, trực tiếp đụng phải Dạ Vô Ưu, lối đi Dạ Vô Ưu bị chặn.
Y tá nhanh chóng nói: “Xin lỗi, xin lỗi.”
Dạ Vô Ưu ngước mắt nhìn, thân ảnh Hạ Tịch Quán đã biến mắt khúc cua phía trước.
“Tránh ra!” Dạ Vô Ưu đẩy y tá kia ra, sau đó nhắc chân đuồi theo Hạ Tịch Quán.
Hắn đuổi tới thang máy, Hạ Tịch Quán đã đi thang máy xuống.
Dạ Vô Ưu nhanh chóng ấn nút ngoài thang máy, nhưng lúc này toàn bộ phím thang máy đều đã tắt, thang máy đột nhiên ngừng lại, không thể vận hành.
Dạ Vô Ưu bỏ qua thang máy, đảo mắt chạy sang hành lang, hắn dùng tốc độ nhanh nhát đi xuống lầu.
Chờ hắn đuổi tới cổng bệnh viện, đúng lúc thấy được đuôi xe của chiếc xe hộp màu đen kia đang phóng nhanh đi.
Dạ Vô Ưu nhìn chằm chằm chiếc xe kia, nhanh chóng lấy di động ra, nói với bên kia: “Điều tra một chiếc xe, biển số xXXX..”
Dạ Vô Ưu còn chưa nói hết, chỉ thấy chiếc xe đen phía trước chậm rãi trượt cửa số sau xuống, sau đó bàn tay nhỏ bé thò ra, bàn tay kia làm một dấu tay với hắn.
Hạ Tịch Quán dựng lên ngón giữa, sau đó hướng ngón giữa xuống đắt.
Cặp mắt lam sắc kia của Dạ Vô Ưu co rụt lại, vừa rồi hắn còn không dám chắc, bây giờ đã chắc chắn, đó chính là… Hạ Tịch Quán!
Hắn đoán không sai, cô ẩn mình ở nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất, cô vậy mà dịch dung thành một người khác, nghênh ngang vút qua ở dưới mắt mọi người.
Hơn nữa, cô còn giơ ngón tay giữa với hắn, ý kia là trắng trợn khiêu khích và nhục mạ hắn, mày là tên loserl Cô cười nhạo hắn là tên thất bại!
Rất nhanh, chiếc xe kia đã khuất dạng.
Dạ Vô Ưu lập tức siết chặt điện thoại, mấy ngày nay Hạ Tịch Quán giống như con chuột nhỏ hắn vờn trong tay, mắt thấy cô sức cùng lực kiệt vậy mà trong lúc bất chợt cô thần kỳ hiện ra như thật, xông lên, còn bất ngờ không kịp đề phòng cắn hắn một ngụm.
Đầu lưỡi Dạ Vô Ưu chọc vào hàm phải, trên khuôn mặt tuần tú tái nhợt bệnh tật kia lộ ra ý cười âm trầm, tốt, cô đã thành công thu hút sự chú ý của hắn!
Nhiều năm như vậy, hắn đều không có kỳ phùng địch thủ, cô là người đầu tiên!