Tiểu bá vương Trương Hàn người người e ngại, thê nhưng trong xương Lâm Mặc bạc bẽo như vậy, là tính tình gặp thần sát thần, gặp Phật giết phật, cậu cũng không e sợ bắt kỳ kẻ nào.
Một người tối tăm lạnh lùng, một kẻ quái đản hung ác, nghĩ một chút đã cảm thấy hết hồn.
Lục Họa thầm hơi bắt an, nơi đây đã yên bình nhiều năm, cô luôn cảm thấy sẽ có thêm một màn mưa máu gió tánh sắp cuốn đến.
Lúc này Cố Vũ chỉ một ngón tay: “Chị Họa HẠ chị mau nhìn, tiểu bá vương Trương Hàn tới.”
Lục Họa nhanh chóng ngắng đầu, chỉ thấy công vào bị một cước đạp ra, phía ngoài gió lạnh lúc này thôi vào, Trương Hàn tới.
Trương Hàn vô cùng tuần mỹ, hắn mặc áo gió, chân đạp giày đen, túi da thượng đăng lộ ra tà khí ương bướng đập vào mặt: “xoát” một cái đã hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Phía sau Trương Hàn còn có một, đám hộ vệ áo đen đi theo, trông râ rất hùng hồ, chiến trận khá lớn.
Ong chủ 1949 vội vã chạy tới, có lẽ do chạy quá gấp, ông ta lảo đảo một cái, thiêu chút nữa liên quỳ trước mặt Trương Hàn, vô cùng chật vật.
“Trương… Trương thiêu, sao cậu lại đại giá quang lâm, hoan nghênh hoan nghênh.” Ông chủ lau mô hôi lạnh trên trán cười nói.
Một tên bảo vệ kéo một cái ghé ra, Trương Hàn ¡ngồi xuống, vắt chéo chân, hắn nửa hí hai mắt, giọng nói lười biếng tùy ý: “Đã lâu không tới, gọi hoa khôi các ông ra đây.”
“Vâng Trương thiếu, Mai Khôi” tới đi!”
Lão bản sớm có chuẩn bị, cậu bắt chuyện Mai Khôi tiền lên.
*Mai Khôi: Nghĩa là hoa hồng.
Mai Khôi bây giờ là hoa khôi 1949, người cũng như tên, rất là kiều diễm, cô ta đi tới trước mặt Trương Hàn, hai mắt sáng lên, Trương Hàn chẳng những là tiểu bá Vương nơi này, còn là thái tử gia Trương gia, ngoài sáng trong tối không biệt bao nhiêu cô gái muôn gả vào Trương gia bay lên đầu cành biên thành phượng hoàng, hiện tại cơ hội của cô ta đã tới.
Năm đó Trương Hàn ở 1949 vung tiền như rác chiếm hồng nhan, là giai thoại chắn động một thời, chỉ tiếc.
Lâm Bát Nhiễm là một kẻ không cm lời.
Nếu như Lâm Bắt Nhiễm nghe lời, không. biết những tháng ngày tốt đã chờ sản cô ây, trong mặt Mai Khôi, Lâm Bát Nhiễm quả không hiểu chuyện.
“Trương thiệu, em… em là Mai Khôi.”
Mai Khôi hiểu chuyện đứng ở bên chân Trương Hàn.
Trương Hàn từ trên cao nhìn xuống Mai Khôi, sau đó vươn tay, nắm cằm hoa hồng.
Mai Khôi ngắng đầu, cô ta chớp mi, nỗ lực phóng điện về phía Trương Hàn.
Trương Hàn nhìn cô ta một cái, sau đó ghét bỏ hát mặt cô ta ra một bên: “Sao lại xấu như vậy, thực sự là xấu chết đi được.”
Hộ vệ truyền, một tờ giấy tới, Trương Hàn dùng g lầy thờ ơ lau tay, còn lau đặc biệt tỉÍ mỉ, SihÌt thể mình vừa chạm vào thứ gì bẩn lắm.
Mai Khôi bị hất ra, chật vật nằm trên đất: “Trương thiếu, anh…
Mai Khôi rất tổn thương, cô ta mà xấu sao?
Cô thực sự rất xấu á?