Từ lúc theo Có Dạ Cần, cô ta mỗi ngày đều ra vào giới thượng lưu, ngợp trong vàng son, cô ta đã bắt đầu tham luyến cuộc sống như thế, càng tham luyến ề _ người đàn ông Cô Dạ Cân này.
Trần Viên Viên nhìn hướng Diệp Linh biến mắt, lộ ra biểu tình phẫn hận.
Diệp Linh về tới trong phòng mình, cô muốn tắm bồn hoa hồng, bởi vì cô bị dị ứng với vài loại phấn hoa, cho nên chỉ định một loại cây hoa hồng, Hoa tỷ đi lây.
Thế nhưng, Hoa tỷ tay không mà về.
Diệp Linh cầm một cái kẹp kim loại, tùy ý kẹp mái tóc quăn lên: “Hoa tỷ, chị sao Vậy, xem ra… hoa không có, còn có người chọc chị tức giận.”
Hoa tỷ đặt mông ngồi xuống ghé, cả : giận nói: “Linh Linh, em nói còn có thê là ai, còn không phải là tân sủng Trần Viên Viên kia của Cố tổng sao, cô ta thấy chị cầm hoa hồng, liền đoạt với Gh\lỆP “Vậy đoạt đi, Hoa tỷ chúng ta đoạt tài nguyên cho tới bây giờ chưa từng thua lẽ nào lại thua?” Diệp Linh cười nói.
Hoa tỷ đi tới, gõ trán Diệp Linh: “Em còn có tâm tình nói đùa, Trần Viên Viên kia nói cô ta chỉ thích loại hoa hồng kia, buổi tối muốn tắm bồn hoa hồng uyên ương với Cố tổng, cô ta vừa nói như vậy, những nhân viên kia liền đưa hoa cho cô ta.”
Hoa tỷ nhớ tới dáng vẻ chân chó vừa rồi của đám nhân viên kia liền nồi giận, mặt của bọn họ khi đưa hoa hồng còn có biểu tình – có đủ không? Có muốn lấy thêm một bó nữa không?
Trần Viên Viên vênh váo ngoắc cái mông đi trước mặt chị.
Hoa tỷ ở vòng giải trí đã nhiều năm như vậy, Diệp Linh mới xuất đạo đã bị Cố Dạ Cẩn tuyển làm người đại diện kim bài chính của Diệp Linh: “đoạt” vốn là nghề của chị, nghiêm túc đó!
Hoa tỷ đoạt tài nguyên đoạt đại ngôn cho tới bây giờ chưa từng thua lại bại bởi một ả tay mơ như Trần Viên Viên, chị cảm giác mình nhục nhã vô cùng.
_ ` Lý do của Trân Viên Viên còn là… tăm uyên ương cùng Cố Dạ Cần, lý do này quá độc, chị cũng không thể nói chị và Diệp Linh cùng nhau tắm uyên ương được!
Nói chung, lửa giận của Hoa tỷ rất lớn.
Nghe được ba chữ “tắm uyên ương”
này, hàng mi Diệp Linh run lên, nhưng cô rất nhanh đã khôi phục bình thường: “Bỏ đi Hoa tỷ, đừng rước bực vào người, đêm nay em không tắm bồn cũng được.”
“Linh Linh, từ khi nào em lại hiền như vậy hả? Không có tiền đồ!” Hoa tỷ yêu thích không buông tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ trơn mềm của Diệp Linh, tỏ vẻ nghiêm phạt.
Diệp Linh không nói chuyện.
“Linh Linh, Cố tổng… em thực sự từ bở? Em phải suy nghĩ kỹ đấy, em không cần Cố tổng, người phụ nữ khác sẽ cần, câu slogan của chúng ta là gì…
cho dù là người đàn ông chúng ta không cần, cũng không thể những người phụ nữ khác được tiện sao?”
Hoa tỷ tây não nói.
Diệp Linh vẫn không lên tiếng.
“Linh Linh, Trần Viên Viên kia là tiểu nhân vật nơi nào chạy tới, em đã hiền đến mức để cho cô ta cưỡi trên đầu em làm trời làm đất rồi? Chị biết Diệp Linh còn chưa có xuất hiện đối thủ chân chính, Trần Viên Viên kia, chỉ cần em ” : nguyện ý, lập tức có thê làm cô ta biên mắt, nhưng em hết lần này tới lần khác giữ cô ta lại để mình khó chịu.”
Diệp Linh ngắng đầu, đôi mắt yêu mị rơi trên mặt Hoa tỷ: “Hoa tỷ, những lời này chị thu bao nhiêu tiền, nói đi, chị rốt cuộc người của em, hay là người của Cố Dạ Cần, anh ấy để cho chị nói như vậy à?”
Hoa tỷ cười, chị cũng biết, Diệp Linh cái gì cũng biết, chỉ là, cô vẫn chưa làm gì, đại khái… là do chưa nghĩ ra.
“Linh Linh, tin tưởng chị, hiện tại chị là người của em, bởi vì chị cảm giác theo em càng có tiền hơn, những lời này không lấy tiền, miễn phí, đều là lời tâm huyết của chị mày đấy, chị thề.”