Mục lục
Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1422:



Liễu Anh Lạc dừng nôn: “Quán Quán, dì cũng không biết dì làm sao nữa, gần đây khẩu vị của dì không tốt lắm, thường xuyên muốn nôn.”



“Di Anh Lạc, dì vươn tay ra đi, con bắt mạch cho dì.”



Liễu Anh Lạc đưa bàn tay qua.



Ngón tay mảnh khảnh của Hạ Tịch Quán đặt lên, bắt đầu bắt mạch, rất nhanh cô nhẹ nhàng vặn chau hàng mày thanh tú.



“Quán Quán dì bị làm gì vậy, lẽ nào dì bị bệnh?” _ Hạ Tịch Quán thu tay về, sau đó chậm rãi câu môi: “Dì Anh Lạc, thân thể dì cũng không có trở ngại, có thể là gần đây khí trời chuyển lạnh, e là dì nhiễm lạnh ban đêm, dẫn tới chán ăn, giấc ngủ không sâu, con về kê đơn thuốc cho dì uống, điều chỉnh một chút là được.”



“Vậy thì tốt rồi.”



“Dì Anh Lạc, chúng ta bây giờ liền rời khỏi phòng đầu giá này đi, ngồi chuyên cơ đến Đề Đô thành nhé ạ!” Hạ Tịch Quán đột nhiên nói.



Liễu Anh Lạc khựng lại: “Quán Quán, sao con đột nhiên thay đổi hành trình, lập tức muốn bay đến Đề Đô thế, chỗ Lục Tư Tước…”



Hạ Tịch Quán khoác lên cánh tay Liễu Anh Lạc cười nói: “Di Anh Lạc, chỗ Lục Tư Tước không cần lo lắng, con sẽ gọi điện thoại cho bác ấy ngay bây giờ, bác ấy sẽ lập tức đến Đề Đô hội họp với chúng ta.”



Liễu Anh Lạc bán tín bán nghỉ nhìn Hạ Tịch Quán, bà hiểu rất rõ Lục Tư Tước, Lục Tư Tước nói sẽ không trở về Đề Đô là sẽ không trở về, hiện tại Hạ Tịch Quán dùng cách gì để làm Lục Tư Tước lập tức chạy tới?



Hiện tại đôi mắt trong vắt của Hạ Tịch Quán lóe lên ánh sáng thông tuệ mà thong dong, rất rõ ràng có niềm tin tuyệt đối.



Cứu được Lục Nhân Nhân, vạch trần bí ẳn của Lục gia, đã gần ngay trước mắt.



Liễu Anh Lạc có một loại cảm giác, bà cảm giác Hạ Tịch Quán có ý xấu gì đó, không biết cô muốn tính kế người nào đây: “Vậy được rồi, Quán Quán, tất cả nghe theo con.”



Hạ Tịch Quán đi tới hành lang, Tình Nhi thấp giọng nói: .



“Công Chúa, chuyên cơ đã chuẩn bị xong, Lục Nhân Nhân và Quan Tử Long đã lên máy bay rồi ạ.”



Hạ Tịch Quán gật đầu: “Tôi gọi điện thoại cho Lục Tư Tước, chuẩn bị xe, tôi và dì Anh Lạc lát nữa sẽ đi.”



“Vâng, Công Chúa.” Tình Nhi lui xuống.



Hạ Tịch Quán lấy điện thoại ra, bắm số Lục Tư Tước.



Đoạn nhạc chờ reo một lần, sau đó không nhanh không chậm được nói thông, chất giọng trầm thấp của Lục Tư Tước truyền tới: “Alo.”



“Bác Lục, giờ con và dì Anh Lạc ngôi chuyên cơ bay đên Đề Đô, bác mau qua đây, chúng con chờ bác.”



Bên kia Lục Tư Tước cất giọng: “Tôi sẽ không đi…”



“Bác Lục, dì Anh Lạc mang thai rồi.” Hạ Tịch Quán trực tiếp cắt lời ông.



“Con nói cái gì?” Đôi mắt u trầm Lục Tư Tước trong nháy mắt co rụt.



Hạ Tịch Quán mỉm cười: “Con nói cái gì lẽ nào bác Lục không rõ sao? Bác Lục chắc là người rõ nhất chứ!”



Lúc này Lục Tư Tước đang ở trong thư phòng, trên người ông mặc đồ ở nhà, giơ tay nhắc chân đều là vẻ thâm trầm rất nặng của người đàn ông năm mươi tuổi, ông đang phê duyệt văn kiện, nghe nói Liễu Anh Lạc mang thai ngón tay cầm bút của ông đột nhiên ngừng lại.



Sau khi Liễu Anh Lạc trở về, ngủ hai đêm ở chỗ ông, ông có dùng chút thuốc để bà mê man, xâm chiếm bà.



Ông cũng không dùng biện pháp tránh thai, tuổi tác hai người đều không nhỏ nữa, ông nghĩ Liễu Anh Lạc cũng đã qua độ tuổi dễ dàng thụ thai.
Chương 1423:



Liễu Anh Lạc còn không biết chuyện này, cho là mình đang mộng xuân, ông giống như mèo con trộm chuột nhìn dáng vẻ bà ngượng ngùng mà né tránh.



Anh cho tới bây giờ chưa từng nghĩ bà sẽ lại mang thai, dù sao con trai đều lớn như vậy, đều sinh một rổ cháu trai cháu gái rôi.



Chuyện này không ai biết, không nghĩ tới người đầu tiên biết vậy mà là Hạ Tịch Quán.



Lục Tư Tước để bút trong tay xuống, đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất: “Khi nào con biết được?”



Ông rất hiểu tính cách Liễu Anh Lạc, về bí ẩn chuyện mộng xuân và cảm giác đau nhức trên người, bà tuyệt đối sẽ ngại ngùng để nói cho bắt cứ ai.



“Bác Lục, lần trước con bắt mạch cho dì Anh Lạc rồi, thể chất dì Anh Lạc rất suy nhược, lúc đó con cũng không nghĩ tới chỗ này, cho tới hôm nay con mới chẩn đoán chính xác được.”



Mấy năm nay Liễu Anh Lạc chẳng yêu đương, bên người một người người đàn ông cũng không có, sau khi trở về đã bị ông làm mạnh bạo tận hai lần, không chút tiết ché, cơ thể bà ngay lập tức sẽ hư nhược.



“Anh Lạc bây giờ đang ở đâu, tôi đi tìm bà ấy.” Lục Tư Tước nói.



“Được, con đã nói rồi, con và dì Anh Lạc bay đến Đề Đô rồi, bác Lục, chúng con ở Đề Đô chờ bác.” Nói xong, Hạ Tịch Quán trực tiếp cúp điện thoại.



Bên kia truyền tới tiếng “tút tút, Lục Tư Tước: “…”



Hạ Tịch Quán lại có gan lớn dám uy hiếp ông, cô cố ý mang Anh Lạc đi, bắt ông bay đến Đề Đô.



Lục Tư Tước tức đến bật cười, ông lên tiếng nói: “Diệp quản gia, chuẩn bị chuyên cơ, bay đến Đề Đô.”



Hạ Tịch Quán cúp điện thoại, cô đã nói rồi, cô có cách đối phó Lục Tư Tước, bởi vì ngoại lệ trong cuộc đời Lục Tư Tước chính là Liễu Anh Lạc.



Hạ Tịch Quán cắt điện thoại, chuẩn bị xuất phát.



Thế nhưng lúc này bên tai truyền đến một giọng nói ngọt ngào: “Quán Quán, Anh Lạc thế nào rồi?”



Lâm Thủy Dao tìm tới.



Thấy mẹ mình, Hạ Tịch Quán có chút đau đầu, hành trình đến Đế Đô lần này cô cũng không dám mang mẹ mình theo, đều nói bạn thân xem người đàn ông của bạn mình, một kẻ cũng không lọt nổi mắt xanh, mẹ đi theo, sẽ làm cho tình cảnh giữa Lục Tư Tước và dì Anh Lạc càng hỏng bét.



“Mẹ, dì Anh Lạc không sao ạ.”



“Thật vậy chăng?” Lâm Thủy Dao nghỉ ngờ nhìn Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, dì Anh Lạc không bị con cáo già Lục Tư Tước kia bắt nạt chứ! Mẹ thấy Lục Tư Tước đói bụng lâu như vậy, cũng không thể để cho Anh Lạc lại rơi xuống trong tay của ông ta.”



*… Con biết rồi mẹ.”



“Đi, bây giờ mẹ đi qua nhìn Anh Lạc.” Lâm Thủy Dao vẫn không yên lòng Liễu Anh Lạc.



Hạ Tịch Quán nhanh chóng chặn lối đi Lâm Thủy Dao: “Mẹ…”



Lâm Thủy Dao dừng bước lại, bà nhìn thật kỹ rồi Hạ Tịch Quán máy lần, sau đó trừng mắt: “Quán Quán, thành thật khai báo đi! Có phải con hay chuyện gì gạt mẹ không, Anh Lạc đến tột cùng làm sao?”



Lâm Thủy Dao là ai chứ, là mẹ của Hạ Tịch Quán, bàn về mấy chủ ý xấu, Lâm Thủy Dao là sư phụ.



Hạ Tịch Quán biết không gạt được mẹ, đầu nhỏ của cô rất nhanh vòng vo một cái, sau đó nhỏ giọng nói: “Mẹ, nói cho mẹ một việc, chuyện này mẹ ngàn vạn lần đừng nói đi ra ngoài, bởi vì con còn chưa chắc chắn, vừa rồi con bắt mạch cho dì Anh Lạc, dì Anh Lạc hình như… mang thai.”



Lâm Thủy Dao hít vào một tiếng: “Cái gì, mang thai?”



Lâm Thủy Dao xắn tay áo lên, xoay người rời đi, tư thế muốn tìm người đánh nhau.



“Mẹ, ngươi đi đâu vậy?”



“Mẹ đi tìm Lục Tư Tước! Lão hồ ly này, ông ta lại lặng yên không tiếng động làmAnh Lạc cái lớn bụng rồi!”



“… Mẹ, xin bớt giận, bởi vì hỉ mạch của dì Anh Lạc bây giờ còn chưa quá rõ, chúng ta không có chứng cớ xác thực, như vậy đi, mẹ ra ngoài tiệm thuốc mua một que thử thai, chúng ta thử cho dì Anh Lạc.”
Chương 1424:



Lâm Thủy Dao nhìn Hạ Tịch Quán: “Nếu như hai vạch, chúng ta trực tiếp đập que thử thai bổng lên mặt Lục Tư Tước, cái tên già mà không biết thẹn này!”



Lục Tư Tước “tên già mà không biết thẹn”: “…



Thái dương Hạ Tịch Quán giật giật, dám nhỗ lông cọp cũng chỉ có mình mẹ, cô không dám: “Đúng vậy, đập lên mặt bác ấy!”



Lâm Thủy Dao mới miễn cưỡng đồng ý: “Vậy được rồi! Mẹ mua que thử thai, con và Anh Lạc ở chỗ này chờ mẹ.”



“Dạ mẹ…”



Lâm Thủy Dao đi.



Thấy mẹ mình đi, Hạ Tịch Quán thở dài thật sâu một hơi, cô xoay người chạy: “Tình Nhi, lập tức lái xe, bay đến Đề Đôi”



Lâm Thủy Dao còn không biết mình bị bỏ lại, bà đi trên hành lang, chuẩn bị đi ra ngoài mua que thử thai.



Thế nhưng lúc này cổ tay mảnh khảnh của bà đột nhiên bị nắm, một nguồn sức mạnh kéo bà vào trong toilet nam.



Bà rất nhanh đứng vững lại, ngắng mắt là… khuôn mặt anh tuần kia củaLệ Quân Mặc.



Lệ Quân Mặc!



Đã lâu không gặp!



“Lệ tổng, anh lôi tôi vào phòng vệ sinh nam làm cái gì, nhìn anh đi tiểu hả?” Lâm Thủy Dao câu môi.



Lệ Quân Mặc chau mi tâm lại, khí tràng có chút âm trầm, lần trước trong hội sở bà để lại cho ông tờ giấy ghi chú kia, bây giờ thấy ông bà lại vẫn ăn nói thẳng tưng như thê.



“Lâm Thủy Dao, sao cô có thể nói hai chữ đi tiểu ra khỏi miệng mà không ngượng thế? Tu dưỡng của cô đâu?”



Lâm Thủy Dao cảm thấy buồn cười: “Thầy Lệ, vậy xin hỏi, thầy nói “đi tiểu” thành từ cao nhã gì thế?”



Thầy Lệ Lệ Quân Mặc: “…”



“Đừng đánh trồng lảng!” Lệ Quân Mặc lấy ra tắm thẻ nhỏ màu vàng: “Đây là cái gì, Lâm Thủy Dao, ai cho cô lá gan đó?”



Lâm Thủy Dao nhìn thoáng qua, tắm thẻ nhỏ màu vàng rất là quen mặt, phía trên là ảnh một người phụ nữ ăn mặc mát mẻ, còn viết -200 bao một đêm, phục vụ toàn phương diện, bao ngài thoả mãn.



Lâm Thủy Dao nhận ra, đây là vật bà lưu cho ông.



*Ây, Lệ tổng, mặt anh sao thúi như vậy, lẽ nào phục vụ trên này không khiến anh thoả mãn?” Nói rồi Lâm Thủy Dao áp gương mặt nhỏ minh diễm tới trước mặt Lệ Quân Mặc, từ từ kề sát ông, nhìn khuôn mặt tuần tú cắm dục kia.



Hai người dựa gần, Lệ Quân Mặc liền ngửi được mùi hương trên người bà, mùi hương này giống như là thuốc phiện, làm cho ông vừa ngửi liền nghiện.



Trong đầu ông cũng nhớ tới nụ hôn của bà ở lần trước trong hội sở…



Yết hầu Lệ Quân Mặc khẽ cuộn: “Cái thẻ này tôi không cần, trả lại cho cô!”



Lâm Thủy Dao thấy anh như hơi tức giận, như thể bà dùng một cái thẻ làm bẩn danh dự của anh, người đàn ông này cũng chẳng trẻ trung gì nữa, nhưng khí độ thế gia công tử tự phụ kia, vẫn là một tên ngây thơ.



Lâm Thủy Dao cảm thấy trêu chọc ông một chút rất vui, bà xòe tay về hướng ong: “Được thôi, vậy anh cũng trả thứ kia cho tôi.”
Chương 1425:



“Thứ gì?”



“Chính là phần khí độ sung mãn kia tôi cho anh ấy.” Đôi mắt Lâm Thủy Dao ươn ướt nhìn ông, có bao nhiêu thanh thuần vô tội, liền có bấy nhiêu yêu mị, thực sự là lại tinh khiết lại quyến rũ: “Lệ tổng, chẳng lẽ anh đã… tự xử rồi?”



Trong miệng người phụ nữ này còn muốn phun ra bao nhiêu câu chữ không biết xấu hổ, cặp mắt đan phượng kia của Lệ Quân Mặc âm u.



“Thôi bỏ đi, tự xử rồi cũng không phải chuyện mắt mặt gì, yên tâm, tôi sẽ không nói cho người khác biết, Lệ tổng, tôi còn có việc, đi trước.” Lâm Thủy Dao nhắc chân đi liền.



Hôm nay Lâm Thủy Dao mặc áo khoác ngoài, bên trong là chiếc váy xẻ tà màu trắng áo, hơn nữa đường xẻ có chút cao, bà vừa bước chân, đôi chân ngọc liền như ẩn như: hiện.



Lệ Quân Mặc bị bà kích thích con ngươi co rụt.



Ông nhanh chóng vươn tay lại giữ lại cổ tay mảnh khảnh của bà, trầm giọng cười lạnh nói: “Lâm Thủy Dao, cô mặc kiểu váy gì ra ngoài thế hả?”



Lâm Thủy Dao vốn muốn đi ra ngoài, hiện tại lại bị ông giữ lại, sự chịu đựng của bà đã hao hết, khuôn mặt nhỏ minh diễm động nhân cũng lạnh xuống: “Lệ tổng, anh càn quấy như vậy đến tột cùng là ý gì?”



Lệ Quân Mặc hát tay một cái, trực tiếp quăng bà lên đài rửa mặt.



Lưng đụng phải đài rửa mặt, khuôn mặt Lâm Thủy Dao càng lạnh hơn, đứng vững thân thể, lúc này người đàn ông cao 1m87 liền đè qua, một bàn tay bá đạo khóa vòng eo nhỏ tựa cành liễu của bà, một bàn tay khác rơi trên mép váy xẻ tà của bà.



“Lâm Thủy Dao, cô thật sự không có một chút tự giác, mặc quần áo rêu rao như thế, còn tưởng mình là một thiếu nữ à?” Lệ Quân Mặc âm trầm khóa chặt bà.



Lâm Thủy Dao chau mày, tuổi của phụ nữ là tối ky, bà không phải là thiếu nữ mắc mớ gì tới ông!



“Lệ tổng, anh nhát định phải thảo luận chuyện váy vóc với tôi à? Tư tưởng anh cũng phong kiến bảo thủ quá đấy, hiện tại phụ nữ đều mặc như vậy, lộ chân thì làm sao?”



Lệ Quân Mặc buông lỏng eo của bà ra, trong tầm mắt hạ xuống là hai cái chân ngọc lộ ra ngoài của người phụ nữ, đặc biệt thẳng, căng mịn duyên dáng.



Ông không chú ý đến người phụ nữ khác mặc thế nào, những người phụ nữ kia mặc sao cũng không liên quan gì với ông, ông chỉ biết là bà mặc như vậy là không thể!



Người đàn ông khác sẽ thấy!



“Đi thay váy với tôi.”



“Tôi không đi, mặc như vậy rất đẹp, tôi dựa vào cái gì phải thay? Anh dựa vào cái gì quản tôi?” Lâm Thủy Dao thực sự bực mình.



Lệ Quân Mặc sâu kín nhìn bà một cái: “Tôi không muốn mẹ của con gái tôi ở bên ngoài ăn mặc lẳng lơ như vậy.”



Cái gì? Lẳng lơ?



Lâm Thủy Dao giận đến bật cười, bà ngước đôi mắt sóng nước nhìn ông: “Lệ tổng, tôi biết rồi, anh càn quấy như vậy.



có phải bởi vì lần trước trong hội sở tôi chưa thỏa mãn anh đúng không, anh đây là… chưa thỏa mãn dục vọng?”



Nói rồi Lâm Thủy Dao đẩy ông ra một chút, hai tay chống trên đài rửa mặt, bà giơ giày cao gót lên, chậm rãi leo lên quần tây của ông: “Lệ tổng, trong lòng anh đang muốn gì thì nói ngay đi, anh không nói ra tôi làm sao biết anh muốn cái gì, anh một thân hỏa như vậy mãi không được đâu.”



Một thân hỏa?



Lệ Quân Mặc từ khi sinh ra chính là thiên chỉ kiêu tử, từ nhỏ đã thừa kế giáo dục ưu việt nhất, lâu ngày ông liền quên đi tất cả tâm tình ưu việt và thất tình lục dục, năm đó con cưng Đề Đô một thân cắm dục, chưa bao giờ để phụ nữ gần người, hiện tại làm sao ở trước mặt bà ông lại trỏ: thành “một thân hỏa”rồi?



Hết lần này tới lần khác thái dương trên gương mặt anh tuần Lệ Quân Mặc nổi lên gân xanh, trong cổ họng giống như lăn qua than lửa, hiện tại toàn bộ lực chú ý của ông đều rơi trên giày cao gót của bà, nơi bà đạp lên như văng lên một đường hoa lửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK