Lục Tư Tước cầm điện thoại lên, u nhiên cười nói: “Về sau đừng tùy tiện phát dâm nữa, kêu loạn lần nữa lập tức đưa cô đến kỹ viện đáy.”
Lục Tư Tước ném lại một câu, trực tiếp cúp điện thoại, ông ném điện thoại vào trên bàn, sau đó ôm ngang Liễu Anh Lạc lên.
Vài bước đã đến bên giường, ông đặt bà lên chiếc giường êm ái: “Nói, đến tột cùng làm sao vậy?”
Liễu Anh Lạc nghe lời Lý Ngọc nói ban nấy, chỉ là đột nhiên nghĩ tới chuyện của ông và Liễu Chiêu Đệ, ông và Liễu Chiêu Đệ từng ngủ với nhau, còn sinh một đứa con trai.
Liễu Anh Lạc lại nghĩ tới con của bọn họ Lục Tử Tiễn trong trẻo nhưng lạnh lùng mà phong hoa, trong lòng càng đau đến không thở được.
“Lục Tư Tước, cô ấy nói rất đúng, em chính là một người không biết tình thú không thỏa mãn được anh.”
Nghe lời này, Lục Tư Tước chậm rãi câu môi, cười lạnh: “Liễu Anh Lạc, em không biết tình thú không phải chuyện một hai ngày, sao bây giờ lấy ra nói, không muốn làm với anh thì cứ nói, đừng có dùng thỏa mãn với không thỏa mãn tới qua loa tắc trách anh.”
Ánh mắt của ông rất sắc, giống như tia X quang xuyên thủng bà.
Liễu Anh Lạc tránh mắt, ông và bà cuối cùng vẫn có khúc mắc.
Ngũ quan anh tuần sắc bén của Lục Tư Tước bình tĩnh, chỉ là cả người rất lạnh: “Anh hỏi em lần nữa, đêm nay em đến tột cùng có chịu làm Lục phu nhân hay không?”
Ông càng đè nặng chữ “Lục phu nhân”, đang nhắc nhở bà nghĩa vụ vợ chồng.
Liễu Anh Lạc nhẹ nhàng nhắm hai mắt, không trả lời.
Lục Tư Tước đứng lên, ông cởi đồ ngủ, thay áo sơ mi đen và quần, sau đó xoay người rời cửa.
“Oanh” một tiếng, cửa phòng bị đóng lại.
Lục Tư Tước đi.
Đã trễ thế này, ông lại ra ngoài.
Liễu Anh Lạc ngồi cuộn tròn ở trên giường, kỳ thực bà cũng không muốn như vậy, thế nhưng mỗi người phụ nữ trong tình yêu đều không chấp chứa được một hạt cát, ông và Liễu Chiêu Đệ là sự thật.
Còn có con gái của bà, tự trách và đớn đau sâu đậm đang không ngừng hành hạ bà.
Trong công ty.
Lục Tư Tước ngồi ở trên ghế da đen, giữa ngón tay thon dài kẹp lấy điều thuốc.
Trong phòng làm việc đều tràn ngập mùi thuốc lá, trong gạt tàn thuốc đầy mẫu thuốc.
Ông đã hút rất lâu rồi.
“Tiên sinh,” Lúc này Diệp quản gia đã đi tới, đưa một cái bọc nhỏ lên: “Đây là đồ ngài muốn, chỉ cần ăn cái này, sẽ liệt hỏa đốt người, trừ phi có phụ nữ, bằng không không có thuốc nào chữa được.”
Lục Tư Tước ngước mắt, giữa làn khói lượn lờ liếc nhìn cái bọc nhỏ kia.
Diệp quản gia theo Lục Tư Tước máy chục năm, ông liếc mắt liền nhìn ra tiên sinh nhà mình chưa thỏa mãn dục vọng, phu nhân không cho ông chạm vào.
Diệp quản gia đoán, cái bọc nhỏ này chắc là cho phu nhân ăn.
Hành động này rất cực đoan, thế nhưng hình như tiên sinh làm được chuyện này.
Nhưng, Diệp quản gia chần chờ lên tiếng nói: “Tiên sinh, hiện tại quan hệ giữa ngài và phu nhân vừa mới hòa hoãn một chút, nếu như dùng thuốc này, sợ là phu nhân…” Cả nhà thông cảm cho nhóm lên ít chương vì đang trong giai đoạn chuyển nguồn nhiều khó khăn nhé!