Ba mươi năm vội vã trôi qua, Lục Tư Tước từ chàng trai phong hoa bước vào độ tuổi trầm ổn nhất của đời người, thế nhưng ông một mực truy đuổi vẫn là cô gái tên Liễu Anh Lạc trước mắt này.
Sỉ tình ai có thể so qua Lục Tư Tước?
Cuộc đời này thủ ở một tòa thành, lòng quặn đau vang vọng một cái tên.
“Dì Anh Lạc, nghỉ lát rồi thiết kế tiếp ạ! Dì uống ly sữa bò nóng này đi.” Hạ Tịch Quán đi tới, đưa sữa bò lên.
Liễu Anh Lạc buông bút xuống, nhận lấy sữa: “Quán Quán, con tới đúng lúc lắm, dì có việc cũng muốn hỏi con.”
Hạ Tịch Quán trong lòng lộp bộp giật mình, cô nhớ tới mẹ nói Dì Anh Lạc là lạ, chẳng lẽ cô sắp biết được gì ư?
Hạ Tịch Quán chớp hàng mi nhỏ dài nhìn Liễu Anh Lạc, trong tròng mắt sáng khó nén vài phần tung tăng hóng hót: “Dì Anh Lạc, dì hỏi đi, con tri vô bất ngôn, ngôn vô bắt tẫnŒ).”
(*) Biết gì nói nấy, không giáu chuyện gì “Kỳ thực cũng không có gì.” Đôi mắt hạnh của Liễu Anh Lạc hơi mắt tự nhiên: “Mấy ngày trước dì nằm mơ, giác mơ kia quá chân thực…”
“Mơ gì ạ?”
“Chính là… Chính là…”
Liễu Anh Lạc đứng dậy, không có cách nào nói thêm nữa.
Đêm hôm đó bà đến biệt thự của Lục Tư Tước, bên ngoài đột nhiên đổ mưa, làm ướt quần áo bà, vì vậy bà lên lầu tắm thay quần áo, nhưng không biết làm sao bà lại ngủ ở nơi đó.
Bà còn mơ một giấc mơ rất dài rất dài.
Giấc mơ kia, khiến bà khó có thể mở miệng.
Bà mơ tới, cửa phòng bà bị đẩy ra, Lục Tư Tước đi đến, ông chiếm lấy giường bà, thấp giọng hỏi bà, sao lại không ngoan như thế, ông nên trừng phạt bà như thế nào đây?
Rồi ông đưa tay, cởi váy ngủ của bà, sau đó, sau đó hai người cá nước thân mật…
Hiện tại hình ảnh bên trong giác mộng kia còn hiện lên rõ ràng trong đầu, tay ông xoa trên da thịt bà đọng lại cảm giác rất sâu…
Liễu Anh Lạc nhanh chóng nhắm hai mắt, rũ bớt hình ảnh trong đầu, nhưng mặt của bà đã mắt tự nhiên đỏ lên.
Cô đã từng cho rằng giác mộng kia là thật, nhưng sáng sớm hôm sau lúc bà tỉnh lai, drap giường bên người bằng phẳng chỉnh tề, một chút vét tích ngủ qua cũng không có, Lục Tư Tước cũng đi, hai người cũng không chạm mặt.
Liễu Anh Lạc không biết mình sao lại mơ như vậy, mơ cùng ông… Liễu Anh Lạc nhớ tới đêm tân hôn hơn ba mươi năm trước kia của bà và Lục Tư Tước.
Trong đêm tân hôn kia, bà bắt bà và Tô Thành từ trên bến tàu trở về, cũng lấy Tô Thành uy hiếp bà, lệnh bà vào phòng cưới bọn họ.
Bà mới vừa đi vào, ông cũng tiến đến, trở tay khép cửa phòng lại, sau đó lấy tư thế bễ nghễ lạnh lùng nhìn bà, nói một câu: “Đi vào, tắm đi.”
Bà đứng yên không động.
Ông bước mạnh đến, kéo cổ tay trắng mảnh khảnh của bà trực tiếp đưa bà vào phòng tắm, ông mở ra vòi hoa sen, nước lạnh trong vòi hoa sen nhanh chóng từ đỉnh đầu bà dội xuống, làm bà ướt sũng.
Bà vùng vẫy “ba” một tiếng, ông ném vòi hoa sen xuống, sau đó một tay ấn bà lên vách tường, bắt đầu xé rách quần áo bà.
Khi đó bà còn rất nhỏ, khí lực cũng không bằng ông, một bộ quần áo xé nát tất cả tôn nghiêm của bà, ánh mắt ông đỏ thắm nhìn bà chằm chằm, cũng nói một câu nói như vậy, em không ngoan như thế, anh nên trừng phạt em thế nào đây?
Ông cưỡng chiếm bà.
Liễu Anh Lạc cảm thấy giấc mơ kia quá chân thực, trong mộng lời ông bá đạo mà tàn khốc, ông… mạnh mẽ như cuồng phong cướp đoạt, cũng làm bà sợ, sợ đến muốn trốn.
Thế nhưng trong mộng bà vẫn giống như trước, thoát không được cầm có và cái lồng của ông, cứ bị ông bắt trở về mãi, vứt xuống trên giường.
Chương 1328:
Liễu Anh Lạc mấy năm nay không nhớ đến ông, bà tưởng rằng mình đã quên, nhưng bây giờ bà mới phát hiện người đàn ông Lục Tư Tước kia đã đóng một dấu vét sâu đậm trên thân xác và linh hồn bà, dù có rửa thế nào cũng không sạch.
Cho nên vừa rồi ở Cửu Lăng Vương phủ lúc bà nhìn thấy ông, tay bà được ông giữ trong lòng bàn tay rộng lớn kia, bà mới không được tự nhiên như thế.
Nhìn sắc mặt của ông tất cả như thường, căn bản cũng không giống với đã từng gió xuân cùng bà, vậy chắc là bà chỉ nằm mơ thôi.
Vừa nghĩ tới bản thân dĩ nhiên lại mơ giấc mộng đó, Liễu Anh Lạc liền có chút buồn nản, bà quay đầu nhìn về phía Hạ Tịch Quán: “Chính là một con… ác mộng mà thôi, Quán Quán, gần đây giấc ngủ dì không tốt lắm, bình thường nằm mơ, con có thể giúp dì ghim châm điều trị chút không.”
Thì ra là vậy.
Hạ Tịch Quán còn tưởng rằng mình sẽ biết được gì chứ, trái tim nhỏ của cô còn đập loạn đây: “Dạ dì Anh Lạc, dì qua đây, con bắt mạch cho dì.”
Liễu Anh Lạc đi tới, đưa mạch mình lên.
Hạ Tịch Quán bắt mạch, rất nhanh cô nhẹ nhàng chau hàng mày thanh tú: “Dì Anh Lạc, mạch tượng dì có hơi yếu, gần đây có phải dì quá mệt nhọc rồi không?”
*Không có mà.” Liễu Anh Lạc lắc đầu: “Gần đây dì cũng không ra ngoài, an vị ở đây vẽ bản thảo thiết kế thôi mà.”
Ngoại trừ đêm kia, bà đã không nhớ ra được ở trong mơ Lục Tư Tước dày vò bà thế nào, nói chung cực kỳ lâu, lúc bà cô dậy toàn thân đau xót, nhưng kiểm tra một chút, trên người cũng không có vết tích, da thịt bà rất mềm, thuở thiếu thời ở phòng A Kiều lúc ông ngủ lại phòng bà đều làm bà một thân vét tích, che cũng không giấu được.
Liễu Anh Lạc nghĩ đại khái là giác mộng này quá dài, bà rời giường toàn thân mới đau xót như thế, hơn nữa còn có một điểm mấu chốt nhất, đó chính là… Lục Tư Tước “không được”.
Hiện tại Quán Quán nói mạch tượng bà suy yếu, chắc là mệt nhọc, Liễu Anh Lạc cũng không hiểu.
“Dì Anh Lạc, mạch tượng dì yếu, như vậy đi, con ghim một châm cho dì, kê đơn thuốc cho dì uống, như vậy chẳng mắấy chốc sẽ điều trị khỏi ấy ạ.”
“Được, cảm ơn nhé Quán Quán…”
Hạ Tịch Quán đâm một châm cho Liễu Anh Lạc, sau đó rời đi, Liễu Anh Lạc dọn dẹp bản thảo thiết kế, lúc này một chuỗi chuông điện thoại vang lên, điện thoại tới.
Liễu Anh Lạc ấn phím nhận, bên kia rất nhanh thì truyền đến một tiếng nói quen thuộc: “Em gái, cuối cùng em đã trở về.
Là… Liễu Chiêu Đệ rất nhiều năm không gặp.
Tại nơi Đé Đô xa xôi, Liễu Chiêu Đệ rất nhanh nhận được tin tức, bà ta biết Liễu Anh Lạc đã trở về, nên tối nay liền gọi đến.
Cặp mắt hạnh của Liễu Anh Lạc nhàn nhạt: “Cô tìm tôi có việc?”
“Kỳ thực cũng không có việc gì, chính là em gái đã trở về, vậy hẳn mau sớm tìm thời gian ký giấy ly hôn với Lục Tư Tước đi! Lẽ nào… cô còn quyến luyến Tư Tước, muốn gương vỡ lại lành?”
“Vậy tâm của em gái cũng ghê gớm thật, Tư Tước tự tay hại chết con gái cô, năm đó cô mổ bụng lấy ra đứa con gái kia của anh ấy, hình như đứa con gái còn bị Tư Tước sai người ném vào trong thùng rác nhỉ? Thật đáng thương, đã như vậy, cô còn có thể ở cùng Tư Tước?”
Liễu Anh Lạc biết Liễu Chiêu Đệ là cố ý kích thích bà, bà sẽ không trúng bẫy, nhưng đã nhiều năm như vậy, nhớ tới con gái của mình, lòng của bà vẫn đau nhức như dao đâm cắt như cũ.
Bà thừa nhận mình bị đâm đau đớn.
“Tôi sẽ cùng Lục Tư Tước ly dị, sau này đừng gọi điện thoại cho tôi nữa.” Liễu Anh Lạc trực tiếp cúp điện thoại.
Cúp điện thoại, Liễu Anh Lạc suy nghĩ một chút, sau đó bấm số Lục Tư Tước, bà trực tiếp gọi.
Chương 1329:
Tiếng nhạc chờ reo một lần sau đó không nhanh không chậm được nhận, giọng nói đặc hữu trầm tháp của Lục Tư Tước chậm rãi truyền tới: “Alo.”
“Là tôi, ngày mai anh có thì giờ rảnh không, chúng ta ly hôn đi!
Đầu bên kia Lục Tư Tước im lặng.
Liễu Anh Lạc siết điện thoại, trước kia bà sợ nhất lúc ông im lặng, bởi vì mỗi một lần sau khi sự lặng im đó ông đều sẽ nổi cơn tam bành, rất nguy hiểm.
Thời gian như qua một thế kỷ rất dài, sau đó Lục Tư Tước mở miệng: “Được, ngày mai tôi có thời gian.”
Ngón tay siết chặt của Liễu Anh Lạc buông lỏng ra: “Ừ, vậy mai tám giờ sáng mai ở cục dân chính chúng ta gặp mặt.”
“Tôi đón em.”
“Không cần…”
“Tôi chỉ là thông báo, không hỏi ý kiến em.”
*Tút tút” hai tiếng, Lục Tư Tước trực tiếp cúp điện thoại.
Liễu Anh Lạc: “…”
Sáng sớm hôm sau.
Hạ Tịch Quán và Liễu Anh Lạc cùng nhau ở trong phòng ăn điểm tâm: “Dì Anh Lạc, hôm nay gì có kế hoạch gì không ạ?”
*Dì hôm nay sẽ đi làm giấy ly hôn với Lục Tư Tước.” Liễu Anh Lạc nói.
Hạ Tịch Quán khựng lại, lúc này một chuỗi du dương chuông điện thoại vang lên, điện thoại Liễu Anh Lạc tới, là Lục Tư Tước gọi.
Liễu Anh Lạc ấn phím nhận, tiếng nói trầm tháp từ tính của Lục Tư Tước nhanh chóng từ đầu dây bên kia từ từ truyền vào màng tai: “Ra đi, tôi ở bên ngoài.”
Ông tới đón bà.
Liễu Anh Lạc cúp điện thoại, cầm lấy túi của mình, vẫy tay tạm biệt Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, dì đi ra ngoài trước.”
“Dì Anh Lạc, có muốn con đi cùng dì không?” Hạ Tịch Quán cảm thấy rất kỳ quái, Lục Tư Tước tìm Dì Anh Lạc nhiều năm như vậy, sao có thể có dễ dàng buông tay?
“Không cần.” Liễu Anh Lạc rời đi.
Hạ Tịch Quán vẫn không yên lòng, cô lấy điện thoại ra, bắm số Lục Hàn Đình.
Hiện tại Lục Hàn Đình ở trong phòng ăn, anh mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, tia nắng ngoài cửa sổ xuyên qua cửa sổ hát lên ngũ quan anh tuấn, bàn tay đeo đồng hồ cầm một tờ báo tài chính và kinh tế, đang hạ mắt đọc.
Lúc này một chuỗi chuông điện thoại di động vang lên, điện thoại tới, là Hạ Tịch Quán gọi.
Lục Hàn Đình nhếch đôi môi mỏng, trong tròng mắt thâm thúy tràn ra vui mừng nhàn nhạt cùng thương yêu, anh ấn phím nhận nghe: “Alo.”
“Lục tiên sinh, chào buổi sáng…” Giọng nói trong veo của Hạ Tịch Quán truyền đến.
“Chào buổi sáng, hôm nay sao tích cực gọi cho anh như vậy?” Có thể ở sáng sớm nhận được điện thoại của cô, Lục Hàn Đình biểu thị thụ sủng nhược kinh.
“Lục tiên sinh, em là có chính sự tìm anh, bố mẹ anh hẹn hôm nay: đến cục dân chính ly hôn, dì Anh Lạc đã lên xe bố anh rồi.”
Mi tâm anh tuần của Lục Hàn Đình trầm xuống, im lặng vài giây.
“Lục tiên sinh, em thấy hôm nay không phải ngày lành, cuộc ly hôn này hơn phân nửa là không làm được, em có chút lo lắng, có muốn cùng đi nhìn với em không?”
Lục Hàn Đình cất giọng: “Được, lát nữa anh lái xe đón em.”
“Dạ được.” Hạ Tịch Quán cúp điện thoại.
Lục Hàn Đình để điện thoại xuống, lúc này trên lầu truyền tới tiếng bước chân, cô gái kia xuống lầu.
Đồ cô gái mặc ngày hôm qua đã dính ướt, hiện tại mặc chiếc váy trắng Lục Hàn Đình sai người chuẩn bị cho cô ta, cô ta nhỏ bé yếu ớt mà mỹ lệ, giống như một chú bướm mong manh, làm cho người sinh ý muốn bảo vệ.
Cô gái đi xuống, đi tới trong phòng ăn, đôi mắt to ngập nước nhìn Lục Hàn Đình, hai tay nhỏ bé lo sợ cầm lấy làn váy mình: “Tiên sinh, cám ơn anh tối hôm qua… đã cứu TÔI.
Chương 1330:
Giọng nói cô gái mềm mại, êm tai như chim hoàng oanh.
Lục Hàn Đình ngồi trên ghế ăn cũng không di chuyển, anh nâng đôi mắt sâu thẳm liếc mắt nhìn cô gái: “Cô tên là gì?”
“Tôi tên… Trầm Tiểu Liên…”
“Khối ngọc bội trên cổ cô kia là ở đâu ra?”
Trầm Tiểu Liên nhanh chóng giơ tay lên, phòng bị nắm chặt khối ngọc bội kia: “Cái này… là một đại ca ca đưa cho Tôi.
Đại ca ca…
Lục Hàn Đình nhớ tới nhiều năm trước ở trong băng thiên tuyết địa, anh thiếu chút nữa liền không chống chọi được, bỗng có một giọng nói không vang vọng bên tai anh, đại ca ca, anh nhất định phải kiên trì! Đại ca ca? đại ca ca!
Trầm Tiểu Liên thận trọng nhìn khuôn mặt tuần tú Lục Hàn Đình, dưới khí tràng tự phụ cường đại của Lục Hàn Đình, cô ta có vẻ vô cùng nhỏ yếu khiếp đảm.
Lục Hàn Đình nhìn Trầm Tiểu Liên, trên ngũ quan anh tuần cũng không có bắt kỳ tâm tình sóng lớn, khiến người ta nhìn không thấu anh giờ khắc này đang nghĩ cái gì: “Cô bây giờ đi đâu, tôi bảo tài xế tiễn cô đi.”
“Không cần, tự tôi ngồi xe buýt về nhà, tiên sinh, cảm ơn anh.” Trầm Tiểu Liên cho Lục Hàn Đình khom người xuống thật thấp chào anh, sau đó xoay người.
*Đây là phương thức liên lạc của tôi, nều như cô về sau có khó khăn có thể gọi điện thoại cho tôi.” Lục Hàn Đình đột nhiên nói.
Lúc này Sùng Văn đã đi tới, đưa một tờ giấy cho Trầm Tiểu Liên, trên tờ giấy viết số điện thoại của Lục Hàn Đình.
Trằm Tiểu Liên do dự một chút, sau đó nhận tờ giấy, cô ta vừa quay đầu nhìn Lục Hàn Đình, sau đó xoay người đi.
Trầm Tiểu Liên đi, Sùng Văn đi tới bên người Lục Hàn Đình: “Chủ tử, anh mang Trầm Tiểu Liên về nhà, lại đưa phương thức liên lạc cho cô ta, chuyện này nếu để cho Hạ tiểu thư biết, trong mắt Hạ tiểu thư không thể chứa một hạt cát, đến lúc đó… sợ rằng khó thu xếp.”
Ánh mắt Lục Hàn Đình lại rơi vào tờ báo trong tay: “Vậy đừng để cho Quán Quán biết Trằm Tiểu Liên tồn tại, hiểu ý của tôi không?”
*…” Sùng Văn thật tình cảm thấy… Chủ tử đang đùa với lửa à, Hạ tiểu thư cũng không phải là người dễ gạt!
Sau khi kết thúc bữa sáng, Lục Hàn Đình ra khỏi cửa biệt thự, lên chiếc Chiếc Rolls-Royce Phantom, Sùng Văn ở phía trước lái xe, xe sang trọng vững vàng bay nhanh ở trên đường, đi đón Hạ Tịch Quán.
Lục Hàn Đình mở ra WeChat, gửi tin cho Hạ Tịch Quán, sắp đến dưới lầu nhà em rồi.
Hạ Tịch Quán hồi âm rất nhanh, em đã đến dưới lầu, chờ anh đó…
Nhìn chữ “đó” nũng nịu của cô, Lục Hàn Đình có thể tưởng tượng ra cô ghé vào đầu vai anh thì thầm nói với anh, yết hâu nhô ra lăn hai cái trên dưới, anh nhập chữ, nếu đã đến cục dân chín rồi vậy chỉ bằng tranh thủ, chúng ta lĩnh giấy kết hôn đi.
Anh muốn cùng cô lĩnh giấy kết hôn, như vậy thì có thể…
sau này mỗi tối đều có thể ngủ hợp pháp với cô, sau này mỗi một buổi sáng mở mắt ra đều có thể thấy cô.
Lục Hàn Đình định gửi đi, thế nhưng vừa lúc đó đột nhiên có một điện thoại đến.
Ai gọi?
Lục Hàn Đình ấn phím nhận, bên kia nhanh chóng truyền đến tiếng kêu cứu sợ hãi mà kinh hoảng của Trầm Tiểu Liên: “Cứu tôi… mau cứu tôi…”
Trầm Tiểu Liên gặp phải nguy hiểm, hiện tại gọi điện thoại cầu mong người khác cứu.
Lục Hàn Đình không có gì biểu tình, ngay cả tiếng nói trầm thấp từ tính cũng bằng bằng không chút phập phồng nào: “Cô bây giờ đang ở nơi nào?”
“Tôi ở… ở khách sạn Khoái Tiệp…”Trầm Tiểu Liên sợ quá khóc lên, tiếng nói như chim hoàng oanh nức nở thật thấp, khiến người ta hận không thể chắp cánh bay đến bên cạnh cô làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Chương 1331:
Lục Hàn Đình cúp điện thoại, anh ngắng đầu nhìn Sùng Văn trước mặt: “Thay đổi tuyến đường, lập tức đến khách sạn Khoái Tiệp!”
Sùng Văn không phải cố ý nghe lén, thế nhưng anh đã nghe được Trầm Tiểu Liên cầu cứu chủ tử nhà mình rồi, hiện tại chủ tử nhà mình muốn đổi đường, anh hùng cứu mỹ nhân.
Sùng Văn : “…
Được rồi, chủ tử anh vui vẻ là được rồi.
Sùng Văn đánh tay lái, chiếc Rolls-Royce Phantom xuất phát đến nơi khác.
Hạ Tịch Quán đã đến dưới lầu, đợi Lục Hàn Đình.
Nhưng là chờ mãi, cũng không chờ được người.
Ai, cái người vừa rồi mới gửi WeChat nói lập tức tới ngay dưới lầu nhà cô, hiện tại đi đâu rồi?
Thật là kỳ quái.
Lúc này điện thoại di động của cô vang lên, điện thoại của Lục Hàn Đình gọi đến.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng án phím nghe: “Alo, Lục tiên sinh, anh bây giờ ở đâu, tại sao không thấy anh?”
*Quán Quán, xin lỗi, hiện tại anh có chút việc gấp, không qua đón em được rồi.”
“Lục tiên sinh, anh có chuyện gì gấp thế, có muốn em giúp không?”
“Không cần, chuyện của công ty.”
Hạ Tịch Quán gật đầu: “Dạ vậy được rồi, anh đi làm việc trước đi, tự em đi vậy, ba mẹ anh cứ giao cho em.”
Cổng khách sạn Khoái Tiệp đột nhiên bị đẩy ra, gió lạnh bên ngoài một hồi lạnh lùng thổi đến, sau đó nối đuôi nhau kéo vào một nhóm hộ vệ áo đen vóc người hung hãn, trực tiếp bao vây nơi này.
Chủ khách sạn vội vã chạy tới, còn chạy mắt một chiếc dép: “Các anh… các anh là người nào, chúng tôi nhưng là kinh doanh chính quy, không có phạm tội mà.”
Lúc này một thân thể anh tuần xuất hiện, Lục Hàn Đình tới.
Đôi mắt thâm thúy của Lục Hàn Đình nhàn nhạt rơi trên người ông chủ kia: “Trầm Tiểu Liên ở phòng nào?”
Trong khí tràng không giận tự uy của Lục Hàn Đình đã làm hai chân ông chủ mềm nhũn: “Ở… ở phòng 302, tôi… tôi dẫn anh đi.”
Ông chủ lanh chân dẫn Lục Hàn Đình dẫn tới một cửa phòng, khó khăn nói: “Trầm… Trầm Tiểu Liên ở nơi này.”
Một hộ vệ áo đen tiền lên, một cước đạp ra cửa phòng.
Trong phòng, hai tay hai chân Trằm Tiểu Liên đều bị sợi dây trói lại, một người đàn ông mập mạp trong tay cầm roi da, đang định quất xuống người cô ta, trên mặt đều là ý cười hung ác lại tà dâm.
Trằm Tiểu Liên vốn gầy yếu, rất rõ ràng trước khi Lục Hàn Đình tới cô ta đã bị quất rất nhiều roi rồi, hiện tại máu đã thấm ra, nhiễm đỏ chiếc váy trắng trên người cô ta, nhìn mà giật mình.
Hành vi tàn bạo kia còn chưa dừng, tên mập kia quơ roi da: “ba” một tiếng lại quất vào trên người cô ta, trong miệng còn mắng: “Trầm Tiểu Liên, nói, tối hôm qua mày đi đâu, có phải cắm sừng ông đây không, tao thấy mày chính là đồ đê tiện, một ngày không đánh mày, toàn thân mày liền ngứa rồi!”
Lúc này “oanh” một tiếng đạp cửa tiếng truyền đến, roi trong tay tên mập mạp khựng lại: “Kẻ nào? Ai dám quấy rầy chuyện tốt của ông đây!”
Một giây kế tiếp, tên mập mạp cứng đờ, bởi vì gã chứng kiến cạnh cửa xông tới một đám hộ vệ áo đen vóc người hung hãn, sau đó dáng người cao lớn của Lục Hàn Đình xông vào ánh mắt.
Lục Hàn Đình đi từng bước có lực đến gã mập, đôi mắt nhàn nhạt rơi vào trên người gã.
Tên mập là côn đồ khu vực này, rất huênh hoang, không sợ trời không sợ đất, nhưng gã cũng có chút kiến thức, bây giờ thấy chiến trận lớn như vậy, gã biết không xong rồi, hiện tại tiền vào tròng mắt sâu thẳm kia của Lục Hàn Đình, da đầu gã càng tê rần.
Chương 1332:
Tên mập khí thế lúc này vơi đi phân nửa: “Chúng mày…
chúng mày là ai, chúng mày sao lại xông vào phòng của người khác…”
Tên mập lời còn chưa nói hết, hai hộ vệ áo đen tiến lên đoạt đi roi da trong tay gã, trực tiếp đè gã lại.
“A, các mày buông ra, các mày đây là… đây là xâm phạm quyền con người của tao… Các mày đến tột cùng muốn làm gì?” Tên mập giãy giụa.
Lục Hàn Đình nhắc chân dài tiến lên, đi tới trước mặt Tràm Tiểu Liên.
Trầm Tiểu Liên đã bị đánh đến không thở ra hơi, cô ta yếu ớt ngắng đầu, đôi mắt to ươn ướt điềm đạm nhìn về phía Lục Hàn Đình: “Tiên… tiên sinh, cám ơn anh…”
Sùng Văn tiến lên, buông lỏng dây thừng ra, Trằm Tiểu Liên yếu ớt trực tiếp ngã về phía Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình vươn cánh tay, đón thân thể lảo đảo yếu ớt của Tràm Tiểu Liên.
Trầm Tiểu Liên ngã vào trong lòng Lục Hàn Đình, nước mắt rơi xuống, cô ta kinh ngạc nhìn Lục Hàn Đình: “Vì sao tôi… cảm thấy anh rất quen thuộc, anh tên là… tên là gì, vì sao lúc tuyệt vọng tôi luôn gặp được anh…”
Lúc này tên mập mạp lên tiếng mắng: “Trầm Tiểu Liên, tao còn ở chỗ này, mày ngay trước mặt tao thông đồng với tên khác, mày xem tao đã chết rồi hả?”
“Vị tiên sinh này, Trầm Tiểu Liên là vợ tôi, chúng tôi lĩnh giấy kết hôn rồi, là vợ chồng hợp pháp, anh tốt nhất đừng nên can thiệp việc nhà của người khác!”
Lục Hàn Đình chau lại mày kiếm anh khí.
Lúc này Sùng Văn lên tiếng nói: “Câm miệng! Vị này chính là Lục tổng!”
Lục tổng?
Trầm Tiểu Liên nghe hai chữ này toàn thân run lên, cô ta nhìn khuôn mặt tuần tú Lục Hàn Đình thất thàn lắm bẩm: “Lục: uc Nói rồi cô ta chật vật giơ tay lên, cầm khối ngọc bội nơi cần cổ kia, lòng bàn tay cô ta lưu luyên vuốt ve chữ “Lục”
ở trên ngọc bội: “Anh là… là … đại ca ca của em sao?”
Lục Hàn Đình nhìn nước mắt đóng đầy trên mặt Tràm Tiểu Liên, im lặng vài giây, sau đó gật đầu: “Ừ, đúng.”
Con ngươi Trầm Tiểu Liên co rụt, cả người khiếp sợ, ngơ ngắn, còn mang theo kinh hỉ to lớn và bi thương: “Đại…
Đại ca ca, anh rốt cuộc đã tới… anh đã nói… nói sẽ đến đón em, nhưng em chờ anh nhiều năm như vậy, anh thủy chung không xuắt hiện… anh tới muộn, anh tới rất muộn…”
Lục Hàn Đình không để lộ tâm tình gì, anh cởi áo khoác ngoài trên người ra khoác trên vai nhỏ yếu của Trầm Tiểu Liên, sau đó ôm ngang cô ta lên.
Lục Hàn Đình mang theo Trầm Tiểu Liên rời đi.
“Ai, máy anh muốn đưa vợ tôi đi đâu, đây chính là vợ tôi!”
‘Tên mập mạp ở phía sau oa oa kêu to.
Lục Hàn Đình ôm Trầm Tiểu Liên đi ra, Trầm Tiểu Liên không ngừng khóc, khóc rất nức nở, cô ta dán khuôn mặt lê hoa đái vũ vào trong lòng Lục Hàn Đình, rất nhanh thì đã thắm ướt vạt áo trước của Lục Hàn Đình.
Sùng Văn cung kính kéo ra cửa sau xe, Lục Hàn Đình ôm Trầm Tiểu Liên tiến vào, xe sang vội vã phóng đi.
Lúc này, một người đứng ở ven đường, thu hét một màn này vào mắt.
Đó chính là… Lục Nhân Nhân mới vừa bay tới Hoa Tây Châu.
Lục Nhân Nhân trước đây từng giúp đỡ một cô gái đến từ thôn núi, cô gái kia đặc biệt nhu thuận, bà rất thích, còn mang vào Lục gia ở qua một đoạn thời gian.
Nhưng cô gái này số mệnh không tốt, số mệnh lênh đênh, bà gần đây nghe nói cô gái này bị người nhà bán cho một tên côn đồ thích bạo lực, bà ta lo lắng, liền chạy tới nhìn một chút.
Cô gái này chính là… Trầm Tiểu Liên.
Lục Nhân Nhân đứng ở bên ngoài, vừa rồi lúc Lục Hàn Đình ôm Trầm Tiểu Liên đi ra bà đã thấy, bà chỉ là không ngờ tới lại ở chỗ này gặp được Lục Hàn Đình.