Hàng mi nhỏ dài của Hạ Tịch Quán run lên, nhanh chóng chôn khuôn mặt nhỏ về ngực anh: “Lục tổng, nghe nói đàn ông ham muốn cao dễ hói đầu đấy.”
Lục Hàn Đình đem môi mỏng thành đường cong vui vẻ: “Vậy làm sao bây giờ, tôi hay nóng tính, còn ham muốn cao, chẳng phải là không cứu được à?”
Hạ Tịch Quán cảm thấy anh hiểu được mình rất rõ ràng, đáng tiếc thế nhân đều bị vẻ bề ngoài anh tuần nhiều tiền, có quyền thế của anh lừa gạt.
Lúc này Lục Hàn Đình dán môi lên trán cô, sau đó chậm rãi dời xuống, hôn qua ánh mắt của cô, chóp mũi, cuối cùng rơi trên đôi môi đỏ mọng của cô.
Anh tuy không nói chuyện, thế nhưng Hạ Tịch Quán biết anh lại có ý muốn làm một lần.
Hạ Tịch Quán cảm thấy thể lực anh thực sự là tốt đến khủng bó, 32 tuổi mặc dù là độ tuổi còn sung sức, nhưng anh đòi hỏi vô độ như thế vẫn khiến cô sợ.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng nhắm chặt hai mắt: “Tôi buồn ngủ quá à, ngủ ngon nhé.”
Lục Hàn Đình ngừng lại, anh nhìn hàng micô không ngừng rung, chút tâm tư kia cũng không đủ để lừa anh, nhưng bây giờ đã khuya lắm rồi, sắp rạng sáng, dưới mí mắt của xinh đẹp đã có hai quằng thâm đen như gấu trúc.
Tối hôm nay anh xem như là thể nghiệm được cái gì gọi là “phù dung trướng noãn độ xuân tiêu, tòng thử quân vương bất tảo triều(*)”.
() Đây là hai câu thơ trong bài “Trường Hận Ca” của Bạch Cư Dị, dịch nghĩa là: “Trướng phù dung ấm trải qua đêm xuân, từ đấy vua không ra coi chầu sớm nữa”, ý đại khái chỉ qua đêm xuân khiến lòng quân vương mê đắm không thiết lên chầu.
“Ngủ đi, ngủ ngon.” Lục Hàn Đình ôm cô, cũng nhẹ nhàng khép lại hàng mi.
Lục Hàn Đình thực sự đang ngủ, ba năm nay đây là lần đầu tiên ôm Hạ Tịch Quán ngủ, cơ thể thơm ngát mềm mại ngoan ngoãn vùi trong ngực anh, giống như một bé mèo con, anh ngủ rất ngon, một đêm không mộng nị.
Sáng sớm hôm sau, khi ánh ban mai xuyên qua khung cửa sộ chằm chậm rót chút tia nắng vào căn phòng, Lục Hàn Đình mới mở mắt ra.
“Bố, bố tỉnh rồi?” Bên tai nhanh chóng truyền đến chất giọng non nớt của Lục Thần Dịch.
Lục Hàn Đình không muốn rời giường, anh lật cả người, muốn ôm Hạ Tịch Quán ngủ một hồi nữa.
“Bố, mau dậy đi! Mẹ đã đi rồi, lúc này đã đến Hoa Tây Châu rồi.” Lục Thần Dịch nói.
Lục Hàn Đình mím đôi môi mỏng, mi tâm anh khí dâng lên một tầng Sương, vậy mà cô vẫn đi!
“Lục Thần Dịch, bó đã phái người 24 giờ đồng hồ theo dõi sát sao mẹ con, mẹ con chắc chắn không thể rời khỏi Đề Đô.”
“Bó, là con đã hạ lệnh bỏ tất cả phòng thủ của bó, để mẹ đi.”
“Lục Thần Dịch, ngứa da đúng không?”
“Bó, bố không giữ được mẹ.” Đọc tại nguồn truyen.one khích lệ nhóm ngày càng ra nhiều truyện hay nhé cả nhà!”
“Con cảm thầy bố hay bị mẹ gạt lắm, mẹ dùng mỹ nhân kế một chút, liền ở trên giường của bồ len lén chạy mắt.”
*..” Lục Hàn Đình đã ngồi dậy xuống giường rồi, nghe vậy đôi mắt sắc như chim ưng của anh hung hăng liếc Lục Thần Dịch, lúc này anh phát hiện Tống Minh cũng đang ở đây, nên anh cũng liếc xéo cả Tống Minh.
Tống Minh ho khan hai tiếng, anh ta không nghe thấy cái gì nha, tuy là trong nội tâm anh ta cảm tháy tiểu thiếu gia nhà mình nói quả nhiên là chân lý, Hạ Tịch Quán luôn lén chạy mắt ngay trên giường Lục Hàn Đình!
“Bố, yên tâm đi, chỉ cần con ở lại cạnh bố, mẹ cũng sẽ không thực sự vứt bỏ bố. Điều con tò mò là, Hoa Tây Châu đến tột cùng có cái gì đang hấp dẫn mẹ, không bằng, chúng ta cùng nhau đi xem.”
Lục Hàn Đình nhìn Bịch Sữa Nhỏ ngồi ngay ngắn ở trên ghế, anh hiếu kỳ, thằng con trai này của anh sao có thể nói nhẹ nhàng tự nhiên như vậy!
Lục Hàn Đình nhìn Lục Thần Dịch, đứa con trai này luôn có những cách rất thú vị: “Con thực sự dự định đi Hoa Tây.
Châu?”
Lục Thần Dịch gật đầu: “Đúng vậy.”
Lục Hàn Đình đi tới cửa sổ sát đất trước, ánh mặt trời xán lạn bên ngoài dát một thân anh vàng óng ánh, một lúc lâu sau anh nhàn nhạt mở miệng: “Lòng hiếu kỳ hại chết một con mèo, Lục Thần Dịch, có một số việc bố không nói cho con lại là một loại bảo vệ con.”
“Bố, con đã nói rồi, bố lựa chọn không nói cho con đó là lựa chọn của bố, nhưng con sẽ điều tra ra, đây là lựa chọn của con, chúng ta không can thiệp chuyện của nhau.”
Lục Hàn Đình hừ một tiếng, sau đó anh sâu kín nhìn về phía Bịch Sữa Nhỏ: “Ba năm trước đây mẹ con vứt bỏ bó, chạy với người đàn ông khác.”
Lục Thần Dịch ah oh một tiếng: “Trong dự liệu, ba năm nay con thực sự là chịu đủ cái mặt oán phụ này của bố rồi.”
*… Mẹ con cùng người đàn ông khác sinh con, đứa nhỏ và thằng kia đều ở Hoa Tây Châu, nó và con xem như là cùng mẹ khác bố.”
Lục Thần Dịch nghe lời này nhanh chóng chau chặt mày, rất rõ ràng cậu không có ngờ đến trên thế giới này cậu còn có anh chị em cùng mẹ khác cha.
Lục Hàn Đình ngay từ đầu cũng không định nói chuyện này cho Lục Thần Dịch, nhưng chỉ số IQ của Lục Thần Dịch quá biến thái, căn bản giấu không được, còn không bằng cho cậu dự phòng trước, để cậu có chuẩn bị tâm lý một chút.
“Lục Thần Dịch, con còn định đến Hoa Tây Châu không?”
Lục Thần Dịch ngắng đầu nhìn Lục Hàn Đình: “Đi, tại sao không đi? Bó, tên tình địch kia giao cho bố, đứa nhóc kia giao cho con.”
Chương 1071: Long Phượng Manh Oa(*)
(*) Ý chỉ cặp song sinh trai gái vô cùng đáng yêu Lục Hàn Đình không nói chuyện, Hạ Tịch Quán lại một lần nữa rời khỏi anh, rời khỏi anh và Dịch Dịch, cô đến Hoa Tây Châu tìm Tô Hi và đứa bé kia rồi, trong lòng cô căn bản không có sự tồn tại của hai bố con anh, cho dù anh nắm Hạ Tịch Quán trong lòng bàn tay, cô vẫn lẳẩn trốn, anh cảm thấy… mệt mỏi.
Lục Hàn Đình xoay người vào phòng tắm: “Chuẩn bị một chút, chuẩn bị bay đến Hoa Tây Châu.”
Buổi chiều Lục Hàn Đình đã tới Hoa Tây Châu, trong đại sảnh sân bay, Lục Hàn Đình chia tay với Lục Thần Dịch.
Tống Minh cung kính nói: “Thiếu gia, tiên sinh hiện tại cũng ở Hoa Tây Châu, tiên sinh đã rất lâu không gặp Dịch Dịch tiểu thiếu gia rồi, nên tôi muốn mang Dịch Dịch tiểu thiếu gia đi gặp tiên sinh.”
“Tiên sinh” trong miệng Tống Minh vẫn là Lục Tư Tước.
Ánh mắt Lục Hàn Đình lóe lên một cái, ba năm nay theo Hạ Tịch Quán rời đi, đã từng hai đại đế vương thương giới – Lệ Quân Mặc và Lục Tư Tước đều đã biến mắt dưới đáy mắt thế nhân, hiện tại Lục Tư Tước đột nhiên xuất động, giáng xuống Hoa Tây Châu, điều này không bình thường.
“Bồ tôi ở Hoa Tây Châu, vậy bác Lệ thì sao, có phải cũng ở Hoa Tây Châu hay không?” Lục Hàn Đình hỏi.
Tống Minh gật đầu: “Đúng vậy, Lệ tổng và tiên sinh đều ở Hoa Tây Châu.”
Có thể đồng thời kinh động hai người đàn ông này, để bọn họ tụ tập Hoa Tây Châu chỉ có người cũ hơn 20 năm trước, xem ra lần này Hạ Tịch Quán đi tới Hoa Tây Châu là có thêm mục đích nào đó, ít nhất, Hạ Tịch Quán sẽ mang Lâm Thủy Dao, và tệ hơn còn có mẹ của anh – Liễu Anh Lạc cùng nhau xuất hiện, Hoa Tây Châu phong vân dũng động, bão tố sắp tới rồi.
Lục Hàn Đình nhìn thoáng qua Lục Thần Dịch: “Lục Thần Dịch, ngoan ngoãn nghe lời.”
“Dạ, tạm biệt bó.” Lục Thần Dịch mang theo Tống Minh rời đi.
Lúc này ở đại sảnh bên kia, rất nhiều người vây quanh ở nơi đó, cầm điện thoại hướng chụp loạn về phía một đôi manh bảo, mọi người đồng loạt cảm thán nói, “Trời ạ, Long Phượng thai của nhà ai đây, quá đáng yêu rồi, muốn xoa xoa cái mặt nhỏ của mấy bé ghê ấy.”
“Hai bé ấy có phải là ngôi sao nhí trên TV không thế, dù là lừa tôi sinh con hàng loạt mà nếu tôi có giá trị nhan sắc cao như vậy, tôi chắc chắn sẽ sinh, sinh đến khi nào không còn sức sinh nữa mới thôi.”
Đôi Long Phượng thai này chính là… cặp song sinh trai gái của Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán. Bì Bì và Tỉnh Tỉnh, hai manh bảo giống với Lục Thần Dịch, đều đẹp đến nghịch thiên, vừa xuất hiện ở sân bay đã trở thành phong cảnh hút mắt nhất.
“Anh ơi(), em muôn ăn cây kẹo que kia.” Tỉnh Tinh ghé vào tủ kính cửa hàng, chỉ vào một cây kẹo que xinh đẹp.
(*)Chỗ này tác giả để giống như tiếng nói chưa rõ chữ của máy, nói còn ngọng nghịu, mình xin được phép giữ nguyên phần tiếng Việt.
Tinh Tinh là con gái, cô bé thừa kế hoàn mỹ dung nhan tuyệt sắc của Hạ Tịch Quán, tuổi còn nhỏ ngũ quan còn chưa máy nảy nở nhưng đã là tiểu mỹ nhân. Hôm nay cô bé mặc một chiếc sườn xám màu hồng, bên cạnh đeo chiếc túi gắm nhỏ, tết hai bím tóc thả trên bả vai, vừa nhìn chính là một cục bột nhỏ, nói chuyện lại mềm mại nhẹ nhàng, khiến người yêu thích không thôi.
Tinh Tinh thích ăn kẹo que nhất, mỗi một lần thấy được kẹo que liền không nhắc được bước chân.
Bì Bì là bé trai, Lục Thần Dịch giống bó Lục Hàn Đình, Bì Bì lại giống mẹ Hạ Tịch Quán, cậu chàng vô cùng tuần mỹ, khí chất tổng tài quý tộc người lạ chớ vào cũng giống Lục Thần Dịch. Bì Bì chính là kiểu cậu bé mà ai ai cũng căn dặn cậu một tiếng “bạn nhỏ, đồng ý với chị, sau này không được làm tra nam đâu đấy”.
Bì Bì đã quen với việc bị bao vây, Tinh Tinh muốn ăn kẹo que, cậu bỗng dừng lại: “Em gái, em đứng yên ở đây, anh đi vào mua cho em.”
Tiểu Tinh Tinh chớp đôi mắt to, dùng sức gật đầu, ngọt ngào nói: “Dạ, cảm ơn anh.”
Tiểu Bì Bì đi về phía cửa hàng.
Vừa lúc đó, Tiểu Bì Bì đột nhiên cảm thấy trong lòng nặng nề giật mình, dường như từ nơi sâu xa có một loại tâm điện cảm ứng đang dẫn dắt cậu bé, cậu nhanh chóng ngắng đầu lên.
Tiểu Bì Bì ở phía trước VỊP trong thông đạo thấy được đoàn người, Tống Minh và vài hộ vệ áo đen ở phía sau cung kính đi tới, Lục gia tiểu thái tử xuất hành khiến mọi người nhượng bộ lui về sau, mà Lục Thần Dịch dẫn đầu ở đàng trước, khuôn mặt nhỏ tỉnh xảo lạnh lùng.
Có người đi đường thấy được Lục Thần Dịch, chỉ có thể đứng xa nhìn: “Wow, con cái nhà ai thế kia, thật không dễ chọc.”
Tiểu Bì Bì nhìn không thấy mặt Lục Thần Dịch, nhưng cậu thấy được bóng lưng của Lục Thần Dịch, lẽ nào… đó là anh trai của cậu?
Tiểu Bì Bì biết mình có một anh trai ruột, nhưng anh trai mới vừa sinh ra đã bị mẹ đưa cho bố rồi.
Đại khái là do cùng chung một trứng với mẹ, bây giờ nhìn Lục Thần Dịch, Tiểu Bì Bì đã cảm thấy nhịp tim của mình đập thình thịch, loại tâm linh cảm ứng vi diệu này khoa học cũng khó thể giải thích được.
Tiểu Bì Bì nhanh chóng chạy đi, đui theo Lục Thần Dịch.
Tiểu Tinh Tinh vừa thấy anh trai chạy, nhanh chóng nóng nảy hô lên: “Anh, anh đi đâu vậy? Anh ơi, anh ơi.”
Tiểu Tinh Tinh đuổi theo Tiểu Bì Bì, nhưng bước chân cô bé quá chậm, rất nhanh Tiểu Bì Bì đã biến mát trong tầm mắt của cô bé.
“Anh ơi, anh ơi, hu hu.” Tiểu Tinh Tinh hoảng sợ hoang mang, cô bé òa một tiếng khóc òa lên.
Hai quả đấm nho nhỏ chà vào hai mắt mình, nhưng càng chà càng chảy nhiều nước mắt hơn, đôi giày trên chân đã rơi mất một chiếc.
Tiểu Tinh Tinh vô cùng uất ức, lúc này cô bé đột nhiên đụng phải bắp đùi một người, bị ép ngừng lại.
Rất nhanh đỉnh đầu liền truyền đến một tiếng nói trầm thấp từ tính: “Bạn nhỏ, con không sao chứ?”
Chương 1072: Bố Con Giao
Chiến Oa âm thanh dễ nghe quá, Tiểu Tinh Tinh mặc dù mới ba tuổi, nhưng cô bé nhưng là vô củng nhan khống và thanh khống(*).
(*) Nhan khống: Ham mê sắc đẹp. Thanh khống: Si mê âm thanh.
Tiểu Tinh Tinh nâng đầu nhỏ lên, chú trước mắt thật là cao nha, giống như cây đại thụ che trời vậy, cô bé phải rất nỗ lực rất nỗ lực ngước cổ lên mới có thể thấy được mặt của chú kia, rốt cuộc, cô bé mới nhìn thấy được khuôn mặt tuần tú như điêu khắc kia của Lục Hàn Đình.
Oa, chú đẹp trai quá à.
Tiểu Tinh Tinh vẫn cảm thấy mẹ mình là người đẹp nhất trên thế giới này, hiện tại người đàn ông này vậy mà cũng đẹp hệt như mẹ.
Tiểu Tinh Tinh đụng vào đùi Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình và Lục Thần Dịch chia tay, mới đi ra tới liền bị một cục bột đụng tới, anh rũ mí mắt anh tuấn nhìn Tiểu Tỉnh Tinh, rất nhanh con ngươi anh co rụt lại, thất thần chốc lát.
Bởi vì khuôn mặt nhỏ tiểu mỹ nhân này của Tiểu Tinh Tinh cực kỳ giống Hạ Tịch Quán.
Tiểu Tinh Tinh lau nước mắt, sau đó chu cái miệng nhỏ, non nớt hỏi: “Chú ơi, xin hỏi một chút, chú có nhìn thấy anh con đâu không ạ?”
Làn da cô bé trắng hồng, nhìn như thể bóp được ra nước, nhất là ánh mắt của cô bé hệt như ánh sao lóe sáng, nháy.
mắt một chút là có thể hạ gục mọi người bằng sự đáng yêu. Lục Hàn Đình hoàn hồn, chắc là cô bé đi lạc, nên anh giương mắt nhìn chung quanh, sau đó lắc đầu: “Chú không thấy.”
Tiểu Tinh Tinh Nhất nghe nói như thế nước mắt liền tí tách rơi xuống, cô bé khóc lớn: “Hức, hu hu… con nhớ anh trai, con nhớ mẹ…”
Trên mặt cô bé treo giọt nước mát, trong đầu Lục Hàn Đình liền hiện lên khuôn mặt tuyệt mỹ lê hoa đái vũ kia của Hạ Tịch Quán, không biết cô khi còn bé có phải cũng trắng trẻo mũm mĩm như vậy không, đặc biệt thích khóc.
Vào giờ khắc này, trái tim cứng rắn của anh bỗng mềm mại khó tả, anh tiễn lên máy bước, ngồi xổm người xuống trước mặt cô bé, anh tận lực thả mềm giọng nói: “Con tên là gì?”
Tiểu Tinh Tinh vừa khóc vừa lau đôi mắt mình, một đôi mắt to tròn chứa đầy nước mắt: “Con tên là Tinh Tinh ạ.”
Tỉnh Tỉnh?
Là bởi vì ánh mắt của cô bé đặc biệt giống như những vì sao vụt ngang trên thiên không sao?
Lục Hàn Đình gợi lên khóe môi: “Tinh Tinh, như vậy đi, anh con tên là gì, chú sẽ sai người đi tìm giúp con.”
Tiểu Tinh Tinh hít vào một hơi rồi đáp: “Anh con tên là Bì Bì”
Lục Hàn Đình: *…”
Hắc tuyến nổi lên trán, Bì Bì, Tinh Tinh? Người lớn nhà này có phải đặt tên quá tùy tiện rồi không?
“Tinh Tinh, vậy mẹ con tên là gì, hoặc là con có nhớ số di động của mẹ con không, chú giúp con gọi điện thoại cho mẹ.”
Tiểu Tinh Tinh suy nghĩ một chút, sau đó đáp: “Mẹ con cứ gọi là mẹ thôi, còn nữa số di động là cái gì?”
Lục Hàn Đình: “…” Phụ huynh nhà này dạy trẻ kiểu gì vậy?
Tiểu Tinh Tinh thấy Lục Hàn Đình như vậy, “oa” một tiếng, khóc lớn trực tiếp biến thành khóc thét.
Lục Hàn Đình cả kinh: “Tinh Tỉnh, con làm sao vậy, sao tự dưng khóc lợi hại như vậy?”
“Bởi vì chú khinh bỉ con.”
“Chú không có.” Lục Hàn Đình vô cùng đứng đắn nói.
“Chú nói dối, biểu tình ban nãy của chú giống hệt anh con, anh con đôi khi cũng nhìn con như vậy.”
Lục Hàn Đình: “…” Đây là gia đình kỳ lạ gì thế này?
Anh vươn bàn tay to giúp Tiểu Tinh Tinh lau nước mắt, chưa từng dỗ cô bé nào nhỏ như vậy, cho nên anh từ ngữ anh có chút gượng gạo: “Tinh Tinh, ngoan, đừng khóc nhé? Chú không khinh bỉ con.”
Tiểu Tinh Tinh không để ý tới anh, nước mắt của cô bé càng lau càng nhiều.
Lục Hàn Đình có chút luống cuống tay chân, đối mặt với một nắm gạo nhỏ như thế, anh đã cảm thấy khớp xương cả người đều mềm nhũn, loại cảm giác này rất kỳ quái, anh chưa từng có.
Lục Thần Dịch là một tay anh nuôi nắng, theo lý thuyết anh cũng làm ông bố bỉm sữa ba năm rồi, nhưng Lục Thần Dịch là con trai, anh có thể tự tay đánh mông Lục Thần Dịch.
Thế nhưng cô bé trước mắt này mềm mại như cục bột, như làm từ nước vậy, làm anh không dám đụng vào.
Anh rất thích cô bé này, tim của anh như có một cây lông vũ xẹt qua, tạo nên từng vòng sóng rung động, anh cảm giác trái tim của mình được lắp đây.
Anh cũng không biết vì sao, dung mạo cô bé này rất giống với Hạ Tịch Quán, là phiên bản thu nhỏ của cô.
“Tinh Tinh, con rơi giày rồi, chú đeo giày lại cho con nha.”
Trên chân Tiểu Tinh Tinh rơi một chiếc giày, lộ ra bít tất nhỏ màu vàng sữa bên trong, vô cùng đáng yêu.
Lục Hàn Đình nhặt giày lên, sau đó ôm ngồi Tiểu Tinh Tinh lên đùi của mình, giúp cô bé xỏ xong giày.
Lúc này Tiểu Tinh Tinh lại thấy được kẹo que trong tủ kính cửa hàng kia, cô bé nhịn không được nhìn nhiều máy lần.
“Tinh Tinh, con muốn ăn kẹo que kia sao? Chú mua cho con.” Lục Hàn Đình nhìn thoáng qua Sùng Văn sau lưng, Sùng Văn nhanh chóng đi mua.
Tiểu Tinh Tình xòe hai tay nhỏ: “Chú, con không nhận đâu ạ, mẹ và anh nói không thể tùy tiện ăn đồ người khác cho.”
Tốc độ Sùng Văn rất nhanh đã mua được kẹo que, Lục Hàn Đình đưa kẹo que cho Tiểu Tinh Tinh: “Chú không phải người xấu, cầm đi!”
Tiểu Tinh Tinh nắm kẹo que, nhưng không có ăn, tuy cô bé cũng hiểu được chú trước mắt không phải người xấu, nhưng cô bé nhất định phải có ý thức an toàn: “Chú ơi, con cảm ơn chú ạ.”
Lục Hàn Đình vừa nhìn đã biết cô bé này được giáo dục tốt, không biết nhà ai có thể sinh ra cô con gái đáng yêu như vậy: “Tinh Tinh, bố con đâu?”
Tiểu Tinh Tinh đang nắm kẹo que khẽ sững sờ, cô chớp đôi mắt to vô trí không hiểu Lục Hàn Đình: “Bố? Cái gì là”
Tiểu Tinh Tinh lời còn chưa nói hết, chợt bên tai liền truyền đến một giọng nói non nớt: “Đừng nhúc nhích, buông em gái xuống, giơ hai tay lên!”
Tiểu Bì Bì đã trở về.
Ban nãy Tiểu Bì Bì đuổi theo Lục Thần Dịch, thế nhưng rất đáng tiếc không đuỏi kịp, Lục Thần Dịch lên xe, rồi phóng đi.
Tiểu Bì Bì nghĩ thầm nguy rồi, cậu đã ném em gái nhỏ trong sân bay, nên cậu nhanh chóng chạy về.
Lục Hàn Đình đang nói chuyện với Tiểu Tinh Tinh, cũng không có chú ý tới phía sau, nghe được âm thanh anh nhanh chóng đứng thẳng thân, sau đó xoay qua chỗ khác, sau đó quay lại thì thấy được Tiểu Bì Bì cách đó vài bước.
Hiện tại Tiểu Bì Bì cầm trong tay một khẩu súng đồ chơi, cậu nhắm nòng súng ngay đầu Lục Hàn Đình.
Sùng Văn cả kinh, bởi vì anh ta cũng không hề chú ý Tiểu Bì Bì đến từ lúc nào, một đứa trẻ ba tuổi lại thần không biết quỷ không như vậy vòng qua một đám hộ vệ đến gần bọn họ.
“Bạn nhỏ…” Sùng Văn muốn nói chuyện.
Lục Hàn Đình nhanh chóng liếc nhìn Sùng Văn, ý bảo anh ta lui.
“Thiếu chủ.” Sùng Văn đi tới bên cạnh Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình híp cặp mắt thâm thúy nhìn Tiểu Bì Bì đứng cách đó mấy bước, thấp giọng nói: “Trong tay nó mặc dủ là súng đồ chơi, nhưng thuật bắn súng của nó… là bách phát bách trúng.”
Cái gì?
Sùng Văn khiếp sợ nhìn Tiểu Bì Bì, một đứa trẻ còn búng mùi sữa nhìn cũng trạc tuổi Dịch Dịch tiểu thiếu gia nhà mình, Sùng Văn vẫn cho là Dịch Dịch tiểu thiếu gia đã rất biến thái rồi, bây giờ lại xuất hiện một đứa trẻ ba tuổi khác, thuật bắn súng đã xuất thần nhập hóa.
Trời ạ, thế giới này làm sao vậy, lẽ nào đã là đứa trẻ từ trên trời xuống sao?
Sùng Văn lui xuống, Lục Hàn Đình ngược lại thản nhiên giơ hai tay lên, anh từ trên cao nhìn xuống Tiểu Bì Bì: ‘Bạn nhỏ, người bảo chú giơ hai tay lên, con tuyệt đối là người thứ nhất!”
Chương 1073: Em Muốn Daddy…
Tiểu Bì Bì câu môi, trên khuôn mặt nhỏ tuần mỹ lộ ra ý cười khiêu khích bất hảo: “Vậy thì thật là vinh hạnh của con.”
“Anh trai…” Lúc này Tiểu Tinh Tinh chạy tới, níu Tiểu Bì Bì lại, nóng nảy giải thích: “Anh ơi, anh hiểu lầm rồi, chú này.
là người tốt đó, vừa rồi chú mang giày cho em, còn mua kẹo que cho em.”
Tiểu Bì Bì thế mới biết mình hiểu lầm, cậu cất súng đồ chơi lại, động tác lưu loát cắm về trong túi bên hông mình, cậu ngắng khuôn mặt nhỏ nhìn Lục Hàn Đình: “Chú ơi, hóa ra là hiểu lầm, xin lỗi ạ.”
Lục Hàn Đình thấy Tiểu Bì Bì và Tiểu Tinh Tinh trạc tuổi nhau, chắc là Long Phượng thai, anh gật đầu: “Không Sao.”
Lúc này dì Trương vội vã chạy tới: “Tiểu thiếu gia, tiểu thư: nhỏ, cô cậu sao lại chạy đến sân bay, mau củng tôi trở về đi, vừa rồi tìm không được hai cô cậu thực sự là làm tôi sợ muốn chết.”
Tiểu Bì Bì dắt tay Tiểu Tinh Tinh: “Em gái, chúng ta về nhà đi, chú, tạm biệt.”
Tiểu Tinh Tinh cũng lưu luyến nhìn về phía Lục Hàn Đình: “Chú ơi tạm biệt ạ.”
Dì Trương mang theo Tiểu Bì Bì Tiểu Tinh Tinh rời đi.
Ba người lên xe, Tiểu Tinh Tinh nhìn về phía dì Trương: “Di Trương, bố là cái gì thế ạ?”
Nghe được Tiểu Tinh Tinh hỏi câu hỏi này, trong lòng dì Trương đau xót.
Bà sờ sờ mái tóc mềm mại củaTiểu Tinh Tinh, dịu dàng giải thích: “Bố và mẹ là một đôi, có hai người bọn họ mới có được tiểu thư nhỏ và tiểu thiếu gia…”
Dì Trương không dám nhiều lời, sợ làmTiểu Tinh Tinh buồn.
*“A..” Tiểu Tỉnh Tỉnh mềm nhũn ghé vào đầu vai dì Trương: “Con biết có ý gì rồi, Cầu Cầu hàng xóm của chúng ta á, bạn ấy có bó cũng có mẹ, bố bạn ấy mỗi ngày.
trở về đều có thể đêm Cầu Cầu ôm thật là cao thật là cao.”
Tiểu Tinh Tinh từ sinh ra đến bây giờ chỉ có mẹ, cô bé nhìn bạn tốt Cầu Cầu được bố ôm cao như vậy lại không hè hâm mộ, cô bé rất thích mái ấm hiện tại của mình.
Nhưng hôm nay khi chú kia bề cô bé mang giày cho cô bé, chú thật là cao nha, cánh tay chú rất có lực, khác xa cảm giác được mẹ ôm. Tiểu Tinh Tinh bây giờ còn không biết đó là một loại sức mạnh đặc biệt thuộc bố, nhưng bản năng cô bé khát vọng và ỷ lại sức mạnh này.
Di Trương không biết nên làm sao để dỗ cô bé, từ khi Bì Bì Tinh Tinh sinh ra bà đã bắt đầu chăm sóc hai đứa trẻ này, nhưng bà cũng không biết bố hai đứa trẻ là ai.
Lúc này dì Trương nhớ lại người đàn ông ban nãy, người đàn ông kia rất anh tuần, bà tưởng tượng đến công chúa điện hạ nhà mình đứng cạnh người đàn ông đó, quả thật là cảnh đẹp nhân gian, trời đất tạo nên một đôi.
Lúc này dì Trương nhìn về phía Tiểu Bì Bì: “Tiểu thiếu gia, về sau chúng ta không thể đơn độc ra ngoài, cậu xem hôm nay tôi đến siêu thị mua chút đồ, giao tiểu thư nhỏ cho cậu, vậy mà khi trở về cậu và tiểu thư nhỏ đều không thấy đâu, cũng may không có xảy ra chuyện gì, nếu không tôi sao có mặt mũi nhìn nữ vương đại nhân và công chúa điện hạ chứ?”
Tiểu Bì Bì hôm nay có chút không yên lòng, cậu đang suy nghĩ đến Lục Thần Dịch gặp trong sân bay.
Cậu không đuổi kịp Lục Thần Dịch, cũng không biết người đó đến cùng có phải là anh trai cậu không.
“Dì Trương, yên tâm đi, con sẽ không ném em gái đi đâu.”
Tiểu Bì Bì che đậy tất cả suy nghĩ trong lòng, ưỡn bộ ngực nho nhỏ, hùng hồn đây lý lẽ nói.
Dì Trương bị chọc cười.
Buổi tối Tiểu Bì Bì tắm xong rồi đi vào phòng Tiểu Tinh Tỉnh.
Mặc dù cảm thấy trước mặt chỉ số thông minh, trí lực của em gái rõ ràng không đủ dùng, nhưng cậu vẫn rất yêu em gái mình.
Đầy cửa phòng Tiểu Tinh Tinh ra, Tiểu Tinh Tinh vùi thành cục bông trên giường, cô bé kéo chăn bông lên để che đi khuôn mặt nhỏ của mình.
Tiểu Bì Bì thở dài một cái, cũng đã ba tuổi rồi, sao lại thích dùng chăn che mặt ngủ thế này?
Cậu kéo chăn ra.
Vừa kéo Tiểu Bì Bì thấy khuôn mặt nhỏ của Tiểu Tinh Tinh, Tiểu Tinh Tinh còn chưa ngủ, cô bé chu cái miệng hồng nhỏ, trên mặt toàn bộ đều là nước mắt, vô cùng thương cảm.
Tiểu Bì Bì cả kinh, cậu ngồi ở bên giường nhanh chóng lau nước mắt cho Tiểu Tinh Tinh: “Sao, làm sao vậy, sao em khóc, có phải có ai bắt nạt em hay không?”
Tiểu Tinh Tinh nhìn thấy anh trai liền không kìm tiếng khóc nữa, cô bé nghẹn ngào ra tiếng: “Hu hu, anh trai, chúng ta vì sao không có bố?”
Bồ…
Tiểu Bì Bì nghe cái từ này cứng đờ người, cậu cũng không biết mà, cậu cũng chưa từng gặp bó.
Cậu cũng không dám hỏi mẹ, sợ mẹ buồn.
“Anh trai, Cầu Cầu còn có những người bạn nhỏ khác đều có bố, vì sao chúng ta không có… em cũng nhớ bố, em cũng muốn bố ôm em một cái.”
Tiểu Tinh Tinh vươn mềm mại tay nhỏ nắm Tiểu Bì Bì: “Anh trai, trong nhà của chúng ta vì sao không có bó, chúng ta rất hiểu chuyện, bó vì sao không đến thăm chúng ta? Bồ có phải… không thích chúng ta nữa không? Bồ không quan tâm chúng ta rồi…”
“Em gái…” Tiểu Bì Bì ôm Tiểu Tinh Tinh, cậu nhẹ giọng dỗ dành em gái: “Bố chắc chắn yêu thích chúng ta, bố cũng nhớ chúng ta, bố ở một nơi rất nhớ rất nhớ mong chúng ta, chỉ là công việc của bố và mẹ đều rất bận rộn, cho nên tạm thời tách ra đó.”
“Anh trai, vậy bố chúng ta bây giờ đang ở đâu, em thật sự rất nhớ bố, anh trai giúp em tìm bố có được hay không?”
Tiểu Tinh Tinh dùng đôi mắt to mong đợi nhìn Tiểu Bì Bì.
Tiểu Bì Bì có chút khó xử, cậu đi đâu tìm bố cho em gái đây chứ, cũng không thể để bố thành xác chết vùng dậy!?
“Anh trai, chúng ta liền tìm bố về nha, anh thấy đó một mình mẹ nuôi chúng ta thật vất vả, nếu như chúng ta giúp mẹ tìm bố về, vậy càng có nhiều người yêu mẹ, giúp mẹ chia sẻ. Anh trai, anh nói xem đúng không?”
Tiểu Bì Bì vừa nghĩ quả thật có lý, mẹ còn trẻ và xinh đẹp như vậy, cũng không thể vì bố chịu cả đời sống cô độc.
Bằng không cậu giúp mẹ tìm một người bố nha!
“Em gái, em thích bố như thế nào?”
Tiểu Tinh Tinh suy nghĩ một chút: “Em thích chú ở sân bay hôm nay ấy, em chỉ muốn chú ấy làm bố em…”
Tiểu Bì Bì đã hiểu, Tiểu Tinh Tinh vòng vo một vòng lớn như vậy, thật ra cô nhóc đã nhắm trúng cái chú trong sân bay kia, muốn chú ấy làm bố.
“Anh trai, anh không thích chú ở trong sân bay sao?”
Tiểu Bì Bì suy nghĩ một chút, cậu cũng rất thích chú kia: “Được rồi em gái, chúng ta trước tra một chút chú kia là làm nghề gì, ít nhất chú ấy cũng phải đủ ưu tú để có thể xứng đôi với mẹ chúng ta, còn phải cường đại hơn để có thể nuôi chúng ta, em nói đúng không!?”
Tiểu Tinh Tinh gật đầu, hiện tại anh trai nói cái gì đều đúng cả.
Tiểu Bì Bì dẫn Tiểu Tinh Tinh tới máy vi tính trước mặt, cậu cầm bút vẽ ra gương mặt Lục Hàn Đình, sau đó bỏ.
vào trong máy vi tính tiến hành quét hình, rồi sau đó cậu xâm nhập hệ thống dữ liệu lớn toàn cầu, nhanh chóng tìm được tài liệu cá nhân của Lục Hàn Đình.
Tiểu Bì Bì nhìn trang bìa nhảy ra, Lục Hàn Đình, CEO tập đoàn Lục thị, đệ nhất tài phiệt toàn cầu.
Chương 1074: Thư Mời Xem Mắt
Tiểu Bì Bì đọc sơ yếu lý lịch của Lục Hàn Đình, có chút thoả mãn, chú này có vẻ rất ra gì và này nọ đáy.
“Anh trai, thế nào, anh có cách nào liên lạc với chú đẹp trai kia không, em muốn để chú đẹp trai làm bố em quá à.”
Tiểu Tinh Tinh non nớt nói.
“Em gái, đừng gấp, hiện tại anh liền liên hệ chú đẹp trai, muốn để chú đẹp trai làm bố của chúng ta ấy, đầu tiên phải cho chú đẹp trai xem mắt với mẹ chúng ta.”
*Xem mắt?” Tiểu Tinh Tinh không rõ ý hai chữ này.
Tiểu Bì Bì giải thích: “Xem mắt chính là để cho chú đẹp trai này gặp mẹ chúng ta, sau đó để chú đẹp trai thích mẹ chúng ta.”
“Chú đẹp trai nhất định sẽ yêu thích mẹ chúng ta, mẹ xinh đẹp đáng yêu như vậy, em thích mẹ nhất.” Mặt Tiểu Tinh Tỉnh kiêu ngạo nói.
Tiểu Bì Bì gật đầu: “Đó là đương nhiên, nếu như chú đẹp trai này tinh mắt, thích mẹ chúng ta, vậy chú ấy thực sự lời to rồi, bởi vì chúng ta mua một tặng hai đó!”
Nói rồi Tiểu Bì Bì sử dụng theo dõi của hệ thống để định vị địa chỉ IP của Lục Hàn Đình, trên màn ảnh đều là chữ số nhảy múa khiến người ta hoa cả mắt, nhưng ngón tay Tiểu Bì Bì không ngừng gõ trên bàn phím, rất nhanh, tường lửa bảo vệ của Lục Hàn Đình IP đã bị xâm nhập.
*A xong rồi, giờ anh sẽ gửi cho chú đẹp trai… thư mời xem mặt.
Lục Hàn Đình đến biệt thự, bây giờ anh đang ở thư phòng, trên bàn làm việc đặt một cái máy vi tính xách tay mỏng, anh đang tiền hành hội nghị online.
Thế nhưng rất nhanh “ting” một tiếng, máy vi tính trước mặt đột nhiên đen thui.
“Thiếu chủ…” Sùng Văn nhanh chóng đi tới, kinh ngạc nói: “Máy tính bị sao thế, sao đột nhiên tối đen rồi?”
Lục Hàn Đình nhìn màn hình đen trước mắt, hơi chau mày.
kiếm anh khí: “Có người hack máy vi tính của tôi.”
“Cái gì? Làm sao có thể?” Sùng Văn khiếp sợ lên tiếng: “Thiếu chủ, hệ thống phòng ngự của máy tính chúng ta là đứng đầu toàn cầu, đến nay top hacker máu mặt trên toàn cầu cũng không cách nào phá được hệ thống của chúng ta, rốt cuộc là kẻ nào hack? Tôi không nghe nói gần đây lại xuất hiện tên hacker biến thái nào mài!”
Sùng Văn loạn, gần đây anh ta chịu kích thích rất nhiều, hôm nay ở sân trường gặp được thằng nhóc cầm một súng đồ chơi kia, lúc đó nhìn thủ pháp cầm súng của cậu nhóc kia đã có thể đoán ra trình bắn súng của cậu đã xuất thần nhập hóa.
Bây giờ tự dưng lại nhảy ra một tên hacker biến thái, trực tiếp làm đen máy tính thiếu chủ, đây là hệ thống phòng ngự đứng đầu toàn cầu đấy! Trình của tên hacker này biến thái đến mức nào vậy chứ?
Lúc này “ba ba ba”, một hồi tiếng pháo nổ, trên màn hình máy tính đột nhiên lóe lên một phong thư mời.
*Thiếu chủ, tên hacker biến thái kia gửi thư cho anh.” Sùng Văn nói.
Lục Hàn Đình đã tháy, chỉ thấy thư mời được phong ấn kia tự động mở ra, bên trong dần hiện ra dòng chữ: “Hello chú đẹp trai, hiện tại con chân thành mời chú cuối tuần này xem mắt với mẹ con, chú đẹp trai phải đúng giờ tham dự: đấy nhé.”
“…” Sùng Văn ngây ra, anh ta còn tưởng tên hacker biến thái này hack máy tính thiếu chủ là muốn làm ra chuyện kinh thiên động địa gì, ban nãy anh ta còn nâng đề phòng lên mức cao nhất, nhưng ai nghĩ đến tên hacker biến thái này cũng chỉ gửi cho thiếu chủ gởi một phong thư mời…
xem mắt?
Đây là cái quỷ gì?
Sùng Văn chỉ muốn nói, mị lực thiếu chủ thật sự là cường đại đến mức không chỗ nào không có mặt, mời gọi cả đào hoa ngoài đường.
“Thiếu chủ, tên hacker biến thái này rốt cuộc là ai?”
Lục Hàn Đình cong môi mỏng: “Chắc là mội… đứa con nít.”
Đứa con nít?
“Đứa trẻ này là con cái nhà ai, nó hack máy tính của chúng ta, gen cũng thực sự quá cường đại đi! Có thể so tài với Dịch Dịch tiểu thiếu gia rồi.”
Lục Hàn Đình im lặng vài giây, sau đó lên tiếng nói: “Giao nó cho Lục Thần Dịch, để Lục Thần Dịch truy ra nó là ai.”
*Hả?” Sùng Văn có chút khó khăn: “Thiếu chủ, tôi không thể gọi cho Dịch Dịch tiểu thiếu gia được, Dịch Dịch tiểu thiếu gia nhất định sẽ không vui làm việc cho chúng ta.”
“Giao cho nó, nó sẽ thấy hứng thú.” Lục Hàn Đình thản nhiên nói.
Sùng Văn chỉ có thể gật đầu: “Vâng, thiếu chủ.”
Sùng Văn xoay người, lấy di động mình ra, anh ta thận trọng bám số điện thoại của Lục Thần Dịch.
Tiếng chuông điện thoại du dương reo một lần, sau đó đường dây được kết nối, giọng nói lạnh lùng của Lục Thần Dịch truyền tới: “Alo, chú Văn.”
Thái dương Sùng Văn giần giật, anh ta còn chưa kết hôn, phải gọi là anh Văn chứ?
“Tiểu thiếu gia, là như vậy, vừa rồi máy tính của chúng tôi bị một hacker biến thái hack rồi, bó cậu nói người này giao cho cậu, để cậu sửa hệ thống đồng thời truy tìm tung tích của người này.” Sùng Văn cười xòa nói.
Bên kia im lặng vài giây: “Tôi không có hứng thú, để bó tự mình ra tay đi.”
Lúc này Lục Hàn Đình đi tới, cầm điện thoại trên tay Sùng Văn, trực tiếp nói với Lục Thần Dịch: “Hacker biến thái kia là một đứa bẻ trạc tuổi con, nếu không đoán sai chắc là thằng bé hôm nay bố gặp trong sân bay, thân thủ nó vô cùng tốt, thuật bắn súng xuất thần nhập hóa, là kỳ phùng địch thủ với con đấy.”
Lúc này Lục Thần Dịch đang ở cùng Lục Tư Tước, hai ông cháu ngồi trên thảm phòng khách đang chơi cờ tướng, Lục Thần Dịch nghe thế ngừng lại, nghe điện thoại.
Nghe được hai chữ “sân bay” này, mi tâm non nớt Lục Thần Dịch nhanh chóng chau lại: “Được, gửi cho con đi.”
Nói xong, cậu trực tiếp cúp điện thoại.
Tống Minh nhanh chóng cầm máy tính xách tay tới, giao cho Lục Thần Dịch.
Ngón tay của Lục Thần Dịch như múa trên bàn phím, cậu đang sửa lại hệ thống phòng ngự chỗ bố.
Lục Tư Tước trong tay cầm một quân cờ đen, đang suy tư bước tiếp theo nên làm như thế nào, ông ngắng đầu nhìn cháu trai mình: “Dịch Dịch, hôm nay ở sân bay con gặp ai thế?”
Ban nãy Lục Thần Dịch nghe được hai chữ “sân bay” này, biểu cảm biến hóa vi diệu đều được Lục Tư Tước thấy rõ.
Ngón tay Lục Thần Dịch không ngừng, cậu thản nhiên nói: “Ông, con không gặp được ai cả, nhưng lúc con lên xe, con đột nhiên thấy tim đập rộn lên, như thể phía sau có cái gì đang đuồi theo con, đang hấp dẫn con, nhưng đến khi con quay đầu nhìn lại, phía sau chẳng có ai cả.”
Gương mặt như tượng tạc của Lục Tư Tước không chút biểu cảm, ông chỉ hứng thú cong môi: “Ò, phải không?”
Rất nhanh, Lục Thần Dịch đã khôi phục được hệ thống phòng ngự của Lục Hàn Đình, đồng thời tập trung đến địa chỉ chỗ Bì Bì.
Bên kia, Sùng Văn nhìn máy vi tính đã khôi phục giao diện bình thường, khen không ngót lời: “Dịch Dịch tiểu thiếu gia thực sự rất lợi hại!”
Lục Hàn Đình ngồi trên ghế da trong phòng làm việc, lúc này điện thoại anh vang lên, là điện thoại của Lục Thần Dịch.
Lục Hàn Đình ấn phím nhận, chất giọng non nớt mà lạnh lùng của Lục Thần Dịch nhanh chóng truyền đến: “Người kia ở Cô Tô Uyển, nhưng bên bố không cần đi đâu, cậu ta đã chạy.”
Chương 1075: Vị Hôn Phu Của Hạ Tịch Quán
Lục Hàn Đình cũng không cảm thấy kỳ quái, Lục Thần Dịch khởi động hệ thống phản theo dõi, hacker phía bên kia chắc đã nhận ra trước.
Lục Hàn Đình không nói chuyện, Lục Thần Dịch tiếp tục nói: “Đứa bé này bố không cần để ý đến, giao cho con là được.”
Nói xong, Lục Thần Dịch lại cúp điện thoại.
Nghe tiếng “tút tút”, Lục Hàn Đình: “…”
Trên cái thế giới này người dám cúp điện thoại anh chỉ có Lục Thần Dịch, còn có mẹ cậu!
Dĩ nhiên, hôm nay ở sân bay còn nhảy ra một thằng nhóc bắt anh giơ hai tay lên.
Lục Hàn Đình chậm rãi híp đuôi mắt hẹp dài, đầu anh trong nổi lên khuôn mặt nhỏ trắng mịn của Tiểu Tinh Tinh, chính là phiên bản thu nhỏ của Hạ Tịch Quán, hai đứa bé kia rốt cuộc là ai?
Trong lòng Lục Hàn Đình đã có suy đoán, anh mím môi thành đường vòng cung lạnh lẽo.
Lúc này Sùng Văn nhanh chóng đã đi tới, sắc mặt ngưng trọng nói: *Thiếu chủ, mới nhận được một tin tức.”
Lục Hàn Đình: “Nói.”
“Ngày mai công chúa Lan Lâu Cổ Quốc sắp sửa đến Hoa Tây Châu, thương thảo hôn sự với Cửu Lăng vương Thượng Quan Húc của Hoa Tây Châu.”
Mấy năm nay hậu cung Thượng Quan Đằng tràn đầy, con trai con gái một rổ, trong đó đứa con trai kiệt xuất nhất là Thượng Quan Húc.
Thượng Quan Húc là đệ nhất dũng tướng của Hoa Tây Châu, nắm trong tay cửu đại lăng của Hoa Tây Châu, từ nhỏ đã đượcThượng Quan Đằng phong làm Cửu Lăng vương, sở hữu phủ đệ của mình, hắn vẫn luôn là người cách ngôi vị quân vương gần nhất.
Nhưng, Thượng Quan Đẳng càng thêm thiên vị đứa con trai mà Họa phi, Họa phi chính là vị mỹ nhân dị vực am hiểu mị thuật kia, bà ta sinh một trai một gái, con gái Thượng Quan Mật Nhi là công chúa được Thượng Quan Đằng cưng chiều nhất, con trai Thượng Quan Khải do được Thượng Quan Đẳng thiên vị, nắm giữ cắm vệ quyền trong Vương cung.
Thượng Quan Húc và âm thầm đọ sức Thượng Quan Khải nhau, đều nhắm vào ngôi vị quân vương quân lâm thiên hạ.
Hiện tại công chúa điện hạ của Lan Lâu Cổ Quốc đột nhiên đến, Thượng Quan Húc là một trong hai kẻ đang tranh đoạt quyền được chọn trúng, tin tức này như vang như sắm, đã sớm chấn động thời cuộc bây giờ của Hoa Tây Châu.
Mi tâm anh tuần của Lục Hàn Đình đột nhiên trầm xuống, anh nhìn Sùng Văn: “Công chúa Lan Lâu Cổ Quốc? Là vị nào?”
Mồ hôi lạnh trên trán Sùng Văn nhát thời đổ xuống: “Thiếu chủ, đất nước cổ xưa thần bí đã biến mắt trăm năm Lan Lâu Cổ Quốc tái hiện thế gian, cuốn đất mà đến, công chúa điện hạ của Lan Lâu Cổ Quốc… Hạ Tịch Quán sẽ trở thành Cửu Lăng vương phi Hoa Tây Châu, nếu như đoán không lầm, lúc này Hạ Tịch Quán nắm đến ngôi vị vương hậu Hoa Tây Châu.”
Lời vừa dứt, toàn bộ thư phòng rơi vào yên lặng, kiềm nén, hít thở không thông.
Lục Hàn Đình thé mới biết mục đích chân chính trở về sau ba năm của Hạ Tịch Quán là gì, chuyên hành trình đến Đề Đô chẳng qua chỉ là rẽ ngang đường mà thôi, lần này đây cô mang theo bí mật Lan Lâu Cổ Quốc biến mắt tái hiện thế gian, mở ra đường đoạt quyền cho Hoa Tây Châu.
Cô muốn gả cho Thượng Quan Húc?
Nhưng đối với quần chúng ăn dưa náo nhiệt mà nói, mọi người hiện tại rất phần khởi, ngày mai công chúa điện hạ của Lan Lâu Cổ Quốc ngồi xe hoa dạo phó, tất cả mọi người tranh giành muốn tháy phong thái vị công chúa thần bí này.
Lúc này một chuỗi chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của Lục Hàn Đình.
Là… Thượng Quan Mật Nhi gọi.
Lục Hàn Đình ấn phím nhận, tràm thấp nói: “Alo.”
“Lục tiên sinh, là em đây, gần đây anh có bận gì không, đã trễ thế này rồi em không có quấy rầy anh chứ.” Giọng nói mềm mại của Thượng Quan Mật Nhi truyền đến, mang theo ý cười ngọt ngào.
Lục Hàn Đình nhàn nhạt cong môi mỏng: “Không quấy rây.”
“Là như vậy Lục tiên sinh, công chúa điện hạ của Lan Lâu Cổ Quốc ngày mai sẽ đến Hoa Tây Châu, bố em cử hành một bữa tiệc thịnh đại trong Vương cung nghênh tiếp, đến lúc đó tắt cả vương tử công chúa và quyền thần sẽ tham gia, em muốn mời Lục tiên sinh qua đây, không biết Lục tiên sinh có thiếu bạn gái hay không nhỉ?” Thượng Quan Mật Nhi xung phong nhận việc muốn làm bạn gái Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình không tâm tình sóng lớn gì, anh im lặng mấy giây rồi mỏ miệng nói: *Được, ngày mai gặp.”
Cô Tô Uyễn.
Tiểu Bì Bì lập tức tắt máy vi tính, sau đó bằng nhanh nhất tốc độ chạy vào phòng dì Tô: “Dì Tô dì Tô, không xong, xảy ra chuyện lớn, chúng ta mau rời đi!”
Dì Tô ngây ngơ: “Tiểu thiếu gia, đã xảy ra chuyện gì, tôi chuẩn bị hai bộ quần áo trước, đêm nay lạnh, thiếu gia và tiểu thư muôn ngàn lần không thể bị cảm lạnh.”
“Không còn kịp nữa rồi, có người đang theo dõi con, mau đi thôi!”
Tiểu Bì Bì một tay lôi kéo dì Tô, một tay lôi kéo Tiểu Tinh Tinh, cũng không quay đầu lại rời khỏi Cô Tô Uyển, lên một chiếc xe taxi.
Tiểu Tinh Tinh nháy đôi mắt to tròn đáng yêu nhìn Tiểu Bì Bì, còn giơ bàn tay trắng sữa lên giúp anh trai lau mồ hôi: “Anh trai, anh sao vậy, anh lợi hại như vậy, còn chưa đụng phải đối thủ, lẽ nào lần này có cao thủ đến rồi sao?”
Tiểu Bì Bì thở hỗn hển mấy cái: “Đâu chỉ là cao thủ, mà chính là đại thần, anh không chút phòng bị, thiếu chút nữa thì bại lộ tung tích, nhưng… muốn tìm được anh, không dễ dàng như vậy.”
Tiểu Bì Bì đắc ý cười cười.
Lúc này một chuỗi chắn động vang lên, điện thoại Tiểu Bì Bì.
Là một số lạ.
Tiểu Bì Bì ấn phím nhận, nhưng cậu không nói gì.
Rất nhanh đầu dây bên kia truyền đến thanh âm non nớt mà lạnh lùng, là Lục Thần Dịch: “Cậu là ai?”
Tiểu Bì Bì nghe được thanh âm này nhịp tim nhanh chóng tăng nhanh, loại tâm linh cảm ứng này lần nữa cuốn tới, cậu không trả lời mà hỏi lại một cái câu: “Cậu là ai?”
Lục Thần Dịch: “Vậy tôi đổi câu hỏi, mẹ cậu là ai? Lần này tôi có thể trả lời trước, mẹ tôi tên là… Hạ Tịch Quán!”
Lục Thần Dịch nói rõ ràng ba chữ “Hạ Tịch Quán” này, có mùi vị chiếm hữu và tuyên thệ ở bên trong.
Tiểu Bì Bì im lặng, thì ra loại tâm linh cảm ứng này là thật, thật trùng hợp, mẹ cậu cũng tên Hạ Tịch Quán, vậy chủ nhân của chất giọng non nớt lạnh lùng ở đầu dây bên kia là anh trai cậu!
Hiện tại Lục Thần Dịch vẫn ngồi trên thảm lông mềm mại ở phòng khách, cậu cầm điện thoại, đôi mắt như nho đen vậy tràn ra vài phần sắc bén và nghiêm túc, cậu lên tiếng: “Lần này tôi cho cậu cơ hội trốn, mong cậu đến từ đâu thì về từ đó, tôi không muốn gặp cậu.”
Nói xong, Lục Thần Dịch trực tiếp cúp điện thoại.
Tiểu Bì Bì nghe tiếng “tút tút” liền thè lưỡi, làm một cái mặt quỷ nghịch ngợm, anh trai thì ngon à, em mới không cần nghe lời anh!
Chương 1076: Một Cánh Tay Mảnh Khảnh Đưa Ra
Tiểu Tinh Tinh tò mò nhìn Tiểu Bì Bì: “Anh trai, ai gọi điện thoại cho anh vậy ạ?”
Tiểu Bì Bì: “Anh cả của chúng tai”
*,” Dáng vẻ Tiểu Tinh Tinh hoàn toàn nghe không hiểu: “Anh trai, cái chú đẹp trai kia sao rồi, chú ấy bằng lòng làm bố của chúng ta rồi phải không?”
Tiểu Bì Bì sờ sờ đầu nhỏ Tiểu Tinh Tinh: “Yên tâm đi, chuyện này để anh trai lo.”
Nhìn dáng vẻ đã có dự tính của anh trai, Tiểu Tinh Tinh yên tâm, trên đời này không có chuyện gì có thể làm khó được anh trai mà.
Tiểu Bì Bì tạm thời mang theo dì Tô và Tiểu Tinh Tinh trốn trối chết, cậu đang nghĩ cậu nhất định phải đi gặp anh cả một lần!
“Tiểu thiếu gia, tiểu thư nhỏ, tôi nhận được tin tức, công chúa điện hạ đã tới Hoa Tây Châu rồi, chúng ta có muốn gặp mặt công chúa điện hạ không?” Dì Tô hỏi.
Tiểu Bì Bì xua tay: “Tạm thời không cần, con còn có đại sự phải làm.”
“Nhưng…”
*Di Tô, cậu Tô Hi của con lúc đi dặn dì thế nào, tất cả công việc đều nghe con.” Tiểu Bì Bì nhắc nhở.
Ngày hôm sau, công chúa điện hạ của Lan Lâu Cổ Quốc phủ xuống Hoa Tây Châu, dân chúng Hoa Tây Châu đều Sôi trào.
Ở giữa đường đã sớm phủ thảm đỏ nghìn dặm, ven đường tất cả đều là hoa tươi và lụa trắng, quần chúng ăn dưa chen chúc, đông nghịt đầy người.
Lúc này, Lục Hàn Đình đứng trên đài quan sát thật cao, hôm nay anh ăn mặc hợp thể hoàn hảo áo sơmi đen quần tây đen, anh tuần như ngọc, nhưng trên người phủ một tầng hàn khí mỏng manh, lộ ra vẻ xa cách thờ ơ.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được hôm nay tâm tình Lục Hàn Đình không tốt, tuyệt đối không thể đi trêu chọc.
Nơi đây còn có hai người, là Lệ Quân Mặc và Lục Tư Tước đã ba năm chưa xuất hiện…
Hai người kia ở trong phòng bao uống trà, Lệ Quân Mặc hỏi: “Cháu ngoại Dịch Dịch của tôi sao lại không tới?”
Lục Tư Tước ưu nhã nhấp một ngụm trà: “Dịch Dịch không muốn đến, nó gặp một địch thủ.”
“Địch thủ?” Lệ Quân Mặc liếc Lục Tư Tước.
Lục Tư Tước gật đầu: “Đúng vậy, một thằng cháu ngoại khác của cậu đến rồi đấy.”
Hai mắt Lệ Quân Mặc sáng lên, về chuyện ba năm trước Hạ Tịch Quán sinh ba bào thai này, hai người đều biết.
Ba năm trước Hạ Tịch Quán khi sinh chính là cửu tử nhất sinh, sau đó lại được Lâm Thủy Dao dùng băng châm phong bề tâm mạch, ngủ say hai năm dài đẳng đẫng, một khắc nhắm mắt kia, Hạ Tịch Quán thỉnh cầu Lâm Thủy Dao đưa con trai cả Lục Thần Dịch đến bên cạnh Lục Hàn Đình, vì vậy Lâm Thủy Dao lại đi tìm Lục Tư Tước, xúc tiền chuyện này.
Là Lục Tư Tước lừa con trai Lục Hàn Đình, ông nói Lục Thần Dịch đó là mang thai hộ, ba năm nay Lục Hàn Đình tin tưởng không nghi ngờ, chưa từng hoài nghỉ tới thân thế chân chính của Lục Thần Dịch.
Ba năm nay Lục Tư Tước và Lệ Quân Mặc tận mắt nhìn trưởng tôn Lục Thần Dịch chậm rãi lớn lên, bởi vì gen của Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán quá cường đại, từ nhỏ chỉ số IQ Lục Thần Dịch cũng nhanh chóng đột phá cực hạn của nhân loại, ba năm nay Lục Hàn Đình càng tự tay giáo dưỡng Lục Thần Dịch, khiến Lục Thần Dịch cường đại đến mức biến thái.
Lục Thần Dịch như thế, Lục Tư Tước và Lệ Quân Mặc cũng không khỏi có chút hiều kỳ Bì Bì như thế nào.
Lệ Quân Mặc nói: “Cậu gặp Bì Bì rồi?”
“Không có.” Lục Tư Tước lắc đầu, ông bình tĩnh uống trà: “Nhưng nghe nói thuật bắn súng của Bì Bì xuất thần nhập hóa, đêm qua ung dung hack máy tính bố nói, sau đó dưới mắt Dịch Dịch lanh lẹ chạy trốn.”
Lệ Quân Mặc không bất ngờ máy, Lục Thần Dịch là Lục Hàn Đình tự tay giáo dưỡng lớn lên, có thiên phú thương trường, mà Tiểu Bì Bì thuở nhỏ sinh ra và lớn lên ở Lan Lâu Cổ Quốc, là Lâm Thủy Dao Tô Hi giáo dưỡng lớn lên, e là thông minh giảo hoạt, thân thủ bất phàm, nhưng có thể khẳng định là, đôi anh em này đều có chỉ số IQ kinh người, là một đôi biến thái.
Lệ Quân Mặc nhìn Lục Tư Tước, ông ta sao lại cảm thấy hiện tại Lục Tư Tước đang uống trà có chút đắc ý và khoe khoang thế nhỉ?
*Tinh Tinh tới không?” Lệ Quân Mặc hỏi.
Nhắc tới cháu gái bảo bồi duy nhát, thần sắc Lệ Quân Mặc và Lục Tư Tước đều mềm mại, Lục Tư Tước để chén trà trêm tay xuống: “Chắc có tới.”
Đều tới.
Lệ Quân Mặc đứng lên, đi tới cửa số phía trước, nhìn sơn nhân hải phía dưới: “Tư Tước, ba năm trước Lâm Thủy Dao liên hệ cậu, muốn cậu giúp cô ấy chu toàn thân thé Dịch Dịch, để làm thù lao, Lâm Thủy Dao nói lúc Quán Quán xuất hiện, chính là cô ấy và Liễu Anh Lạc hiện thân, đúng không?”
Lục Tư Tước đi tới bên người Lệ Quân Mặc, ông gật đầu: “Đúng vậy.”
Hai người đàn ông cũng không nói tiếp, xem Hạ Tịch Quán mang theo Lâm Thủy Dao và Liễu Anh Lạc trở về!
Lục Hàn Đình cũng không biết hai con cáo già Lệ Quân Mặc và Lục Tư Tước ở bên trong tính toán thứ gì, anh chỉ nhìn chằm chằm động tĩnh phía dưới, lúc này phía dưới một hồi xao động, có người phấn khởi kêu lên: “Các người mau nhìn, công chúa điện hạ của Lan Lâu Cổ Quốc tới!”
Lục Hàn Đình giương mắt nhìn lại, chỉ thấy phía trước chậm rãi lái tới một chiếc xe hoa, thấy không rõ người ở bên trong, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy được thân ảnh tuyệt lệ tràn đầy tiên khí bên trong.
Hạ Tịch Quán tới!
Nhóm quần chúng vây xem đều sôi trào, “Các anh có thấy rõ công chúa điện hạ của Lan Lâu Cổ Quốc không?”
“Thấy không rõ, chỉ có thể nhìn được cái bóng thôi à, nhưng cái bóng này… nhìn như tiên nữ hạ phàm vậy, thật là đẹp mắt.”
“Công chúa điện hạ tôn quý nhất xinh đẹp nhát của Hoa Tây Châu chúng ta chính là Mật Nhi công chúa, không biết vị công chúa điện hạ của Lan Lâu Cổ Quốc này so sánh với Mật Nhi công chúa chúng ta, rốt cuộc ai xinh đẹp hơn?”
“Tôi nói nhỏ cho anh biết, sợ là vị công chúa điện hạ của Lan Lâu Cổ Quốc này rồi!”
Xe hoa dạo phố đi một đường, sau đó dừng ở trước Vương cung.
Hiện tại cửa Vương cung rộng mở, trước cửa đứng rất nhiều người, dẫn dầu là quân vương Thượng Quan Đằng, phía sau là con trai con gái cùng nhóm quyền thần của hắn.
Xe hoa ngừng lại, Thượng Quan Đẳng hài lòng nhìn hai đứa con trai phía sau, một là Thượng Quan Húc, một là Thượng Quan Khải: “Húc Nhi, vị hôn thê của con đã tới, nhanh đi nghênh tiếp vị hôn thê của con đi!”
“Vâng.” Thượng Quan Húc bước vững vàng đi lên trước, đi tới trước xe hoa.
Lục Hàn Đình trên đài quan sát nhìn Thượng Quan Húc, cái tên Thượng Quan Húc, như sắm bên tai, ngũ quan góc cạnh mà anh tuần, cao to, dưới lớp áo sơ mi thật mỏng đều có thể chứng kiến được bắp thịt căng chặt của anh ta, khác xa với khí chất nội liễm tự phụ của Lục Hàn Đình.
Thượng Quan Húc này giống như là vị vua bách thú bước chậm từ trong bụi rậm của rừng sâu ra, trong dã khí tà tính còn ẩn chứa tính xâm lược đáng sợ.
Trong tay Thượng Quan Húc cai quản Cửu Lăng Hoa Tây Châu, chinh chiến sa trường, thủ đoạn rất tàn nhẫn, cái tên Cửu Lăng vương khiến người ta không khỏi nghe mà khiếp đảm.
Đây là một địch thủ rất mạnh mẽ, Lục Hàn Đình mím đôi môi mỏng.
Thượng Quan Húc đi tới bên xe hoa, anh ta giơ ngón tay lên gõ cửa xe hoa: “Công chúa điện hạ, Thượng Quan Húc tới rồi.”
“Cạch” một tiếng, cửa xe hoa mở ra, một cánh tay mảnh khảnh mềm mại không xưa đưa ra ngoài, đưa cho Thượng Quan Húc.
Tất cả mọi người tại chỗ đều nín thở mong đợi, đang mong đợi một khắc Hạ Tịch Quán lộ diện kia.
Chương 1077: Đêm Nay Hạ Tịch Quán Liền Giao Cho Con
Người bên Vương cung không khỏi đoán dài đoán ngắn.
Hiện tại đôi con trai con gái của sủng phi Họa phi của Thượng Quan Đằng đều ở chỗ này, Thượng Quan Khải và Thượng Quan Mật Nhi, Thượng Quan Mật Nhi là công chúa điện hạ tôn quý nhất xinh đẹp nhát của Hoa Tây Châu, lần này Hạ Tịch Quán lộ diện, tất cả mọi người sẽ kéo cô ta ra ngoài làm so sánh.
Phụ nữ đều thích chưng diện, không người nào nguyện ý trên nấc thang nhan sắc kém đi một bậc, nên Thượng Quan Mật Nhi chăm chú nhìn chằm chằm thân ảnh kia trong xe hoa, chờ đợi phân cao thấp với cô ta.
Thượng Quan Khải cũng rất anh tuần, thế nhưng cả người gã lộ ra vài phần âm lãnh, e rằng bởi vì thích mỹ sắc, ánh mắt của gã rất ngả ngớn, hiện tại thấy cánh tay mảnh khảnh của Hạ Tịch Quán từ trong xe vươn ra, gã lặng lẽ câu một cái khóe môi, lộ ra vài phần dâm tà, vị công chúa điện hạ của Lan Lâu Cổ Quốc này sớm muộn cũng có một ngày sẽ nằm dưới thân gã!
Thượng Quan Húc vươn bàn tay nhận lấy bàn tay nhỏ bé đưa ra ngoài của Hạ Tịch Quán kia, sau đón đem Hạ Tịch Quán ra.
Toàn trường hít vào một ngụm khí lạnh, mọi người kinh ngạc nhìn Hạ Tịch Quán thời khắc này.
Hạ Tịch Quán mặc một chiếc váy lụa mỏng màu trắng, cổ váy có nút để lộ chiếc cổ trắng ngần duyên dáng như thiên nga, suốt tóc đen tuyền thắt bím hoa của công chúa, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn vậy tuyệt sắc khuynh quốc. Khi cô bước ra ngoài, làn gió nhẹ lay động vạt váy xếp tầng trên người, hệt như tiên tử Cung Quảng Hàn, nhẹ nhàng dục tiên.
Trời ạ, tiên tử đẹp quát!
Lục Hàn Đình đứng trên đài quan sát nhìn Hạ Tịch Quán phía dưới, con ngươi thâm thúy hơi co rụt lại, trong giây lát cũng lóe lên kinh diễm sâu đậm.
Anh từ giây phúy ấy mới nơi này chỉ có rõ ràng được, Hạ Tịch Quán đã không là Hạ Tịch Quán trước kia nữa rồi, cô thoát thai hoán cốt, lần nữa niết bàn trọng sinh, hiện tại đứng trước mặt anh đã là công chúa điện hạ của Lan Lâu Cổ Quốc.
Trên trán Hạ Tịch Quán dắt đóa đóa đỏ tươi, cánh hoa kiều diễm ướt át càng tôn lên nhan sắc khuynh thành ấy.
Thượng Quan Mật Nhi kinh ngạc nhìn Hạ Tịch Quán, dù đều là phụ nữ, cho dù cô ta không muốn chịu thua, nhưng cô ta biết mình đã thua.
Hạ Tịch Quán vô luận là gương mặt này đản vẫn là một tiên khí đều quăng ra cô ta ra xa vạn dặm.
Lúc này người bên cạnh đều đang xì xào bàn tán: “Trời ạ, công chúa điện hạ của Lan Lâu Cổ Quốc không phải là tiên tử hạ phàm đấy chứ, đẹp quá đi.”
“Tôi đã nghĩ Mật Nhi công chúa chúng ta đã rất đẹp rồi, mãi đến khi thấy công chúa điện hạ của Lan Lâu Cổ Quốc tôi mới biết được cái gì gọi là éch ngồi đáy giếng.”
*Công chúa điện hạ của Lan Lâu Cổ Quốc đẹp hơn Mật Nhi công chúa nhiều lắm, quả thực không cùng một đẳng cấp.”
Cho dù mọi người đã giảm thấp xuống tiếng, kiêng dè Thượng Quan Mật Nhi rồi, nhưng Thượng Quan Mật Nhi vẫn rõ ràng nghe được mọi người cảm thán khen ngợi Hạ Tịch Quán, trong lòng cô ta tức đến thổ huyết rồi, nhưng ngoài mặt chẳng mảy may lộ ra, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp chói mắt kia vẫn như cũ treo ý cười ngây thơ vô lại.
Thượng Quan Khải cũng nhìn thấy Hạ Tịch Quán, lập tức hai mắt của gã đều dính chặt trên người Hạ Tịch Quán không thể dời đi nửa phần.
Gã có rất nhiều cơ thiếp, niềm yêu thích nhất cuộc đời chính là cất giấu nhiều loại mỹ nhân, nhưng vừa so sánh với Hạ Tịch Quán, đám mỹ nhân gã chơi qua này quả thực đều là dung chỉ tục phần.
Hai mắt Thượng Quan Khải nhanh chóng nóng bỏng không gì sánh được, gã thật hận không thể hiện tại liền lột sạch quần áo Hạ Tịch Quán, chiếm cô làm của riêng.
Hạ Tịch Quán từ xe hoa đi xuống, cô nâng đôi mắt trong vắt nhìn Thượng Quan Húc trước mắt: “Cửu Lăng vương, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hy vọng lần này chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Thượng Quan Húc có một mắt đen như mực, anh ta câu môi: “Hợp tác với cô rất mạo hiểm, tôi còn đang suy nghĩ, phụ vương tôi là muốn cô gả cho con trai cưng Thượng Quan Khải của mình, cô thấy đầy ánh mát Thượng Quan Khải nhìn cô, chỉ thiếu chảy nước miếng nữa thôi. Cô bây giờ chính là một củ khoai nóng bỏng tay, chọn đám cưới với cô chính là chọn đứng ở phe đối lập với phụ vương tôi và Họa phi, thấy thế nào cũng không có lời.”
Hiện tại Hạ Tịch Quán và Thượng Quan Húc đứng cạnh nhau, hai người tuấn nam mỹ nữ nhìn hết sức đẹp mắt, trên mặt bọn họ cũng không biểu lộ ra cái gì, Thượng Quan Húc thân sĩ săn sóc, Hạ Tịch Quán nhìn anh cười yếu ớt đẹp vô cùng, người ngoài cũng không biết bọn họ đang nói cái gì, chỉ cảm thấy bọn họ tình chàng ý thiếp, đang thầm thì thân mật gì đấy.
Ánh mắt sáng rực của Hạ Tịch Quán nhàn nhạt xẹt qua trên mặt Thượng Quan Khải, cô nhướng chân mày lá liễu tinh xảo: “Cửu Lăng vương, tôi sẽ chứng minh mình, tôi tin tưởng hợp tác giữa chúng ta.”
Thượng Quan Húc nhìn cặp mắt sáng trong lóe ra vẻ thông tuệ thong dong mà kiên định của Hạ Tịch Quán, sóng nước lưu chuyển, khiếp hồn phách người. Đều nói phụ nữ càng xinh đẹp thì càng nguy hiểm, Thượng Quan Húc vô cùng hứng thú cười nói: “Lát nữa tiệc trong Vương cung, khẳng định có một vở kịch đặc sắc chờ cô, tôi đây liền mỏi mắt mong chờ thực lực của cô rồi.”
Hạ Tịch Quán cong đôi môi đỏ mọng: “Được thôi, đúng lúc tôi muốn tặng phần quà gặp mặt cho Cửu Lăng vương.”
Thượng Quan Húc rất tò mò với “quà gặp mặt” này, bữa tiệc trong Vương cung lát nữa e rằng cũng chẳng phải tiệc rượu, Hạ Tịch Quán chỉ cần bước vào, liền đi vào địa bàn của Thượng Quan Đằng.
Thượng Quan Đằng muốn Hạ Tịch Quán kết hôn với con trai cưng Thượng Quan Khải, một nhà Họa phi cũng nhìn chằm chằm Hạ Tịch Quán, lát nữa chắc chắn sẽ có một màn kịch hay.
Hạ Tịch Quán mới đến, không biết sẽ ngược gió phiên bàn ở bữa tiệc Vương cung này như thế nào.
Hai người kết thúc trò chuyện, Thượng Quan Húc dẫn Hạ Tịch Quán đến trước mặt Thượng Quan Đằng: “Phụ vương, con dẫn Quán Quán tới.”
Nét mặt Thượng Quan Đằng tràn đầy ý cười, như thể chuyện ba năm trước chưa từng xảy ra, gã nhìn Hạ Tịch Quán cười nói: “Quán Quán, hoan nghênh con đến Hoa Tây Châu, không biết mẹ con có cùng nhau qua đây không?”
Thượng Quan Đằng không kịp chờ đợi hỏi tới Lâm Thủy Dao.
Hạ Tịch Quán mỉm cười: “Bác Thượng Quan(*), mẹ con sẽ đến, chờ đến đại hôn của con và Cửu Lăng vương, mẹ con sẽ xuất hiện ở hôn lễ.”
€) Vì quan hệ của Quán Quán hiện tại như làm dâu của Thượng Quan, nên để xưng hô là con – bác nhé.
“Vậy là tốt rồi, Quán Quán, chúng ta vào thôi.”
Đoàn người vào Vương cung.
Trong bữa tiệc Vương cung, Hạ Tịch Quán vẫn đứng chung một chỗ với Thượng Quan Húc, hai người đứng dưới ngọn đèn sáng chói, nhận tất cả ca ngợi cùng cung phụng của mọi người.
Thượng Quan Đằng đứng ở một bên nhìn hai người, đôi mắt đục ngàu dần dần lạnh xuống, Thượng Quan Húc là đứa con trai hắn tự hào nhất, nhưng đứa con trai này như “nuôi ong tay áo”, bất cứ lúc nào sẽ như một con ngựa hoang mắt cương, chạy trốn khỏi bàn tay hắn, uy hiếp Hoàng vị hắn.
Hiện tại Hạ Tịch Quán muốn cùng Thượng Quan Húc kết hôn, đây là tuyệt đối là chuyện không thể đã xảy ra.
Thế nhưng vì e ngại Lan Lâu Cổ Quốc nơi đó tạo áp lực, Thượng Quan Đằng lại không thể từ chối thẳng thắn, cho nên, hắn chỉ có thể chơi ám chiêu.
Thượng Quan Đằng nhìn Thượng Quan Khải bên người: “Khải Nhi.”
Thượng Quan Khải đang nhìn chằm chằm vào Hạ Tịch Quán, gã nhanh chóng hoàn hồn: “Phụ vương.”
“Khải Nhi, đêm nay Hạ Tịch Quán liền giao cho con, con biết nên làm như thế nào rồi chứ?”
Chương 1078: Lục Hàn Đình Là Phò Mã Tương Lai
Thượng Quan Khải nhanh chóng gật đầu: “Phụ vương, con biết nên làm như thế nào, người yên tâm, con tuyệt đối sẽ không để cho người thất vọng.”
“Vậy là tốt rồi.” Thượng Quan Đằng vỗ vỗ bả vai Thượng Quan Khải: “Khải Nhi, phụ vương coi trọng con nhất, nếu như con có thể thuận lợi cùng Hạ Tịch Quán đám cưới, đến lúc đó đạt được toàn bộ Lan Lâu Cổ Quốc, vậy phụ vương có thể an tâm thoái vị, giao Hoa Tây Châu cho con rôi!”
Thật ra Thượng Quan Đằng không muốn để Hạ Tịch Quán gả cho con trai mình, nhưng hắn có thể thông qua cuộc đám cưới với Hạ Tịch Quán chiếm được toàn bộ Lan Lâu Cổ Quốc, đến lúc đó Hạ Tịch Quán mặc cho xử trí, Lâm Thủy Dao người mà hắn yêu nhưng lại không có được cũng rơi vào tay hắn, vậy đám cưới chính là biện pháp nhanh nhất nhanh nhát trước mắt.
Huồng chỉ hiện tại Hạ Tịch Quán ở trên địa bàn Hoa Tây Châu, vốn bị người quản chế, hắn cũng không cần sợ.
Trong này biến số lớn nhất chính là Thượng Quan Húc, hắn phải đề phòng Thượng Quan Húc và Hạ Tịch Quán liên thủ, hiện tại xem ra thái độ Thượng Quan Húc dửng dưng, cũng không lựa chọn đứng ở phe nào, thằng con trai hắn tự hào nhất – Thượng Quan Húc cũng là một con hồ ly giảo hoạt.
Thượng Quan Đằng quyết định chủ động xuất kích, vào buổi tiệc hôm nay, trước hết để cho Thượng Quan Khải bắt Hạ Tịch Quán lại, vĩnh tuyệt hậu hoạn!
Hai mắt Thượng Quan Khải sáng ngời, gã biết tối hôm nay rất then chốt, đây không chỉ là Thượng Quan Đằng cho gã thử thách quan trọng, càng là do, néu chiếm được Hạ Tịch Quán, gã liền có được toàn bộ Lan Lâu Cổ Quốc.
Thượng Quan Khải lại ngẳng đầu nhìn về phía Hạ Tịch Quán cách đó không xa, Hạ Tịch Quán này vừa nhìn chính là một vưu vật, lòng gã đã ngứa ngáy khó nhịn.
Hơn nữa, Thượng Quan Húc vẫn luôn đè ép gã, nơi có Thượng Quan Húc, gã chính là làm nền, nếu như có thể trước mặt mọi người ngủ với Hạ Tịch Quán, cắm sừng Thượng Quan Húc, đoạt lại hết thảy hắn có, tư vị này…
chính là vô cùng thoải mái.
Thượng Quan Khải tìm được Thượng Quan Mật Nhi, nhỏ giọng nói: “Mật Nhi, sao mẫu phi không có qua đây?”
Họa phi là sủng phi Thượng Quan Đằng, mấy năm nay thịnh sủng không suy, lại nâng đỡ hai đứa con Thượng Quan Khải và Thượng Quan Mật Nhi này tốt như vậy, thủ đoạn khá lợi hại.
Phải biết rằng Họa phi là mỹ nhân nước ngoài, không giống với các phi tử khác như vậy có nhà ngoại cường đại chống đỡ, Họa phi một mình tung hoành thiên hạ ở hậu cung Thượng Quan Đằng, gần như là một tay ngoạn chuyển toàn bộ vương thất, tuyệt đối là một boss lớn ngầm.
Nhắc tới mẫu phi, Thượng Quan Mật Nhi lộ ra ý cười: “Mẫu phi bảo hôm nay người ở phía sau hoa viên trồng hoa hồng đã nở, người muốn đi hái hoa hồng làm bánh hoa tươi.”
“Lúc này còn làm bánh hoa tươi cái gì, Mật Nhi không nói cho mẫu phi hôm nay công chúa điện hạ của Lan Lâu Cổ Quốc – Hạ Tịch Quán tới à?”
“Anh, anh vội cái gì? Mẫu phi cái gì cũng biết, chỉ là mẫu phi nói, chỉ một Hạ Tịch Quán còn chưa đủ để người lên sân khấu, để chúng ta tự giải quyết là được.”
“Nhưng…” Thượng Quan Khải vẫn rất kiêng dè Hạ Tịch Quán, gã thấp giọng nói: “Lan Lâu Cổ Quốc sở hữu y thuật thượng cổ nghịch thiên, muốn đối phó Hạ Tịch Quán, dược vật bình thường đối với cô ta chắc chắn vô dụng, nói như thế bây giờ anh sao có thể ngủ với cô ta?”
“Anh trai, mẫu phi đã sớm thay anh trù mưu tất cả rồi, yên tâm đi, giờ em lên sàn này.” Nói xong, Thượng Quan Mật Nhi đi đến hướng Hạ Tịch Quán.
Thượng Quan Khải yên tâm, mẫu phi và Mật Nhi xuất thủ, vạn vô nhất thát(*), gã sẽ chờ để hưởng dụng Hạ Tịch Quán thật tốt, ở trên cho chinh phục cô! Ha ha ha.
(*) Vạn vô nhất thất: Không chút sơ hở.
Thượng Quan Mật Nhi đi tới hướng Hạ Tịch Quán, lúc này bước chân cô ả đột nhiên dừng lại, bởi vì cô ả thấy được thân thể anh tuần cao ngắt, Lục Hàn Đình tới!
Lục Hàn Đình mặc tây trang màu đen, giở tay nhắc chân đều tràn ngập sang trọng và ưu nhã, ngũ quan anh tuấn như điêu như tạc, ở dưới ngọn đèn ngũ quang sáng chói càng thêm tỏa sáng.
Lục Hàn Đình đến nhanh chóng đưa tới oanh động, nhóm danh viện thiên kim Hoa Tây Châu “xoát” một cái đưa mắt dán đến trên người Lục Hàn Đình, “Các cô mau nhìn kìa, boss lớn Tá La môn, đệ nhất tài phiệt toàn cầu Lục Hàn Đình tới.”
“Oa, anh ấy thật sự rất anh tuần.”
So với khuôn mặt tuần tú, điều khiến anh ấy háp dẫn hơn nhân là túi tiền bên hông đó! Tá La môn nắm giữ khoa học kỹ thuật tân tiến nhất toàn cầu, tập đoàn Lục thị đứng đầu thương giới có huyết mạch kinh tế trải dài khắp tắt cả châu lục, tương truyền phú khả địch quốc(*), thứ không thiếu nhất chính là tiền.”
(*) Phú khả địch quốc: Tài sản cá nhân ngang hoặc vượt cả tài sản của một quốc gia.
Người đàn ông vừa anh tuấn lại có tiền còn đang độc thân, ngoại trừ Lục Hàn Đình, còn có ai?
Thượng Quan Mật Nhi thấy đám danh viện kia cũng sỉ mê nhìn chằm chằm Lục Hàn Đình, khóe môi của cô ả lộ ra một tia khinh miệt, cô ta chỉnh sửa làn váy một chút, thướt tha tiêu sái tiền lên: “Lục tiên sinh, anh tới rồi.
Thượng Quan Mật Nhi đi tới bên người Lục Hàn Đình, lại thân mật khoác lên cánh tay rắn chắc của Lục Hàn Đình.
Cô ả đang tuyên thệ với toàn trường, người đàn ông Lục Hàn Đình này là của tôi!
Quả nhiên trái tim thiếu nữ của nhóm danh viện trong nháy mắt vỡ tan, “Mau tỉnh lại đi! Đừng có nằm mộng, đệ nhát tài phiệt Lục Hàn Đình đã bị Mật Nhi công chúa chúng ta đặt gạch trước rồi.”
“Ba năm nay Lục Hàn Đình và Mật Nhi công chúa còn rất ái muội, lần trước sinh nhật Mật Nhi công chúa, Lục Hàn Đình còn tặng Mật Nhi công chúa một trận pháo hoa ma thuật đó.”
Thượng Quan Mật Nhi thấy nhóm danh viện kia biết khó mà lui, thầm cười nhạt, dủ là con tiện nhân gì cũng đừng vọng tưởng đoạt đàn ông với cô ả!
Tuy trong lòng cô ả độc ác không gì sánh được, thề nhưng khuôn mặt nhỏ xinh đẹp vĩnh viễn nhìn ngây thơ thanh thuần, cô ả ngắng đầu nhìn Lục Hàn Đình, nhanh chóng cứng đờ.
Bởi vì Lục Hàn Đình căn bản cũng không nhìn cô ả, Lục Hàn Đình đang nhìn người khác.
Kẻ nào chứ?
Thượng Quan Mật Nhi theo Lục Hàn Đình ánh mắt nhìn, người này không ai khác, chính là… Hạ Tịch Quán.
Lục Hàn Đình đang nhìn Hạ Tịch Quán, từ lúc anh vào cửa, ánh mắt của anh liền rơi lên người Hạ Tịch Quán, chưa từng dời đi.
Trong mắt Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng lóe lên, chỉ là cô ả cười nói: “Lục tiên sinh, vị kia chính là công chúa điện hạ của Lan Lâu Cổ Quốc Hạ Tịch Quán, cũng chính là Cửu Lăng vương phi tương lai, chúng ta đi qua em giúp anh giới thiệu một chút.”
Thượng Quan Mật Nhi và Lục Hàn Đình đi lên trước.
Hạ Tịch Quán vẫn ở cùng Thượng Quan Húc, như thể thần giao cách cảm, cô cảm giác một ánh mắt nóng bỏng thâm trầm rơi trên người cô, cô quay đầu, lập tức thấy được Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình và Thượng Quan Mật Nhi cùng đi qua đây, Thượng Quan Mật Nhi còn kéo cánh tay rắn chắc của anh, hai người thoạt nhìn hét sức vô cùng thân thiết ái muội.
Thượng Quan Húc cầm trong tay một ly rượu đỏ, nhận thấy được ánh mắt Hạ Tịch Quán rơi trên người Lục Hàn Đình, anh ta nhấp một ngụm rượu đỏ, thấp giọng nói: “Vị kia là đệ nhất tài phiệt toàn cầu Lục Hàn Đình, anh ta hình như có chút chuyện xưa với Thượng Quan Mật Nhi, trên phố đều đang đồn anh ta là phò mã tương lai, nếu như anh ta thực sự đứng về phía Thượng Quan Mật Nhi, cho dù hai người chúng ta liên thủ, cũng không có phần thẳng.”
Là thế phải không?
Hàng mi nhỏ dài của Hạ Tịch Quán run lên, ba năm trước lúc cô rời đi đã thầy Thượng Quan Mật Nhi xum xoe nịnh nọt Lục Hàn Đình, bây giờ bọn họ lại ở cùng nhau?
Hạ Tịch Quán nhìn Thượng Quan Mật Nhi từng bước đi tới, Thượng Quan Mật Nhi này cũng không phải tiểu nhân vật thông thường, đẳng cấp của cô ả vô cùng cao.
Chương 1079: Lục Tiên Sinh Không Phải Là Thứ Cô Có Thể
Gọi Hạ Tịch Quán ưỡn thẳng tắm lưng nhỏ mềm mại, đôi mắt cô trong vắt thản nhiên mà ung dung rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của Thượng Quan Mật Nhi, cứ như vậy nhìn cô ả kéo cánh tay Lục Hàn Đình đi tới.
“Chị Quán Quán…” Thượng Quan Mật Nhi thân thiết gọi Hạ Tịch Quán, như thể Hạ Tịch Quán chính là chị ruột cô ả: “Chị Quán Quán, anh Húc, em tới giới thiệu cho hai người một chút, vị này chính là đệ nhất tài phiệt Lục Hàn Đình.”
Lục Hàn Đình đứng trước mặt Thượng Quan Húc và Hạ Tịch Quán, đôi mắt thâm thúy nhàn nhạt liếc Hạ Tịch Quán, sau đó rơi trên khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Húc, anh vươn tay: “Cửu Lăng vương, hân hạnh.”
“Lục tổng, chào anh.” Thượng Quan Húc cũng đưa ra bàn tay to của mình.
Hai người đàn ông nắm tay, vốn là lịch sự nắm chút rồi buông, nhưng Thượng Quan Húc rất nhanh đã phát hiện không thích hợp, bởi vì ngón tay rõ ràng khớp xương của Lục Hàn Đình chậm rãi thu lực, kéo anh ta lại, đang âm thầm đọ sức với anh ta.
Thượng Quan Húc khẽ khựng lại, anh ta chưa từng tiếp xúc với Lục Hàn Đình, cho nên đột nhiên “nghênh đón” đố kị và địch ý của Lục Hàn Đình, Thượng Quan Húc có chút mạc danh kỳ diệu.
Thế nhưng Thượng Quan Húc rất nhanh đã chậm rãi híp đôi mắt hẹp, anh ta đã mẫn cảm nhận ra được bầu không khó vi diệu giữa Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán, xem ra…
hai người kia có chuyện xưa.
Thượng Quan Húc rút tay về, giữa hai người đàn ông bắn ra tia lửa.
“Lục tiên sinh…” lúc này Thượng Quan Mật Nhi ỏng ẹo gọi Lục Hàn Đình một tiếng.
Lục Hàn Đình buông tay, cùng Thượng Quan Húc kết thúc trận đọ sức này.
“Lục tiên sinh, anh Húc của em và chị Quán Quán thực sự là trời sinh một đôi nhỉ? Em còn nghe nói Chị Quán Quán muốn cử hành hôn lễ trước hạn, sớm một chút muốn thành hôn với anh Húc em đấy.” Thượng Quan Mật Nhi cười nói.
Nghe lời này, mi tâm anh tuân của Lục Hàn Đình trực tiếp trầm xuống, hai tròng mắt sâu như đầm lạnh trực tiếp phóng đến khuôn mặt lớn chừng bàn tay tuyệt sắc của Hạ Tịch Quán, cô cứ như vậy không kịp chờ đợi muốn gả cho Thượng Quan Húc?
Lục Hàn Đình vẫn tưởng ba năm nay Hạ Tịch Quán luôn ở cùng Tô Hi, dù sao bọn họ cũng đã có con, nhưng cô lại muốn làm Cửu Lăng vương phi.
Lục Hàn Đình nhếch môi mỏng thành vòng cung châm chọc, anh nhìn Hạ Tịch Quán: “Lan Lâu công chúa cho tôi cảm giác rất quen mặt, tôi cảm thấy Lan Lâu công chúa rất giếng một người tôi quen.”
Hạ Tịch Quán không nói gì, đợi Lục Hàn Đình nói tiếp, trực giác của cô mách bảo, anh sẽ không nói cái gì tốt đẹp.
Lục tiên sinh…
Thượng Quan Mật Nhi mở miệng một tiếng là gọi “Lục tiên sinh”, tiếng “Lục tiên sinh” này làm cho Hạ Tịch Quán có chút ngắn ngơ, bởi ba chữ “Lục tiên sinh” ấy cất chứa bao nhiêu tình cảm sâu đậm giữa bọn họ.
Chỉ là người bây giờ gọi anh là “Lục tiên sinh” đã không phải là cô, mà đã biến thành Thượng Quan Mật Nhi.
“A, không biết Lục tổng nói tới ai thế?” Thượng Quan Húc vô cùng hứng thú hỏi một câu.
Lục Hàn Đình lắc đầu: “Chắc tôi nhận làm người rồi! Lan Lâu công chúa sao có thể là người trước đây tôi quen biết chứ, người phụ nữ kia ỷ vào bản thân có vài phần tư sắc, mê hoặc không ít người đàn ông, máu chốt là người phụ nữ kia còn sinh con rồi, tôi cảm thấy Lan Lâu công chúa tuyệt đối không phải người nọ.”
Nói rồi Lục Hàn Đình còn liếc mắt Thượng Quan Húc, cười như không cưới nói: “Tôi thấy Cửu Lăng vương trước khi cưới Vương Phi nhất định phải điều tra rõ ràng mọi chuyện của người ta, Cửu Lăng vương sao có thể cưới một người phụ nữ đã ở cùng người đàn ông khác, lại còn sinh con cho người đàn ông khác chứ? Đây không phải chính là đổ vỏ của người đàn ông khác à2”
Những lời này hạ xuống, đến hai từ “đổ vỏ” Thượng Quan Húc chau mày kiếm, chỉ là không nói gì, bàn tay xuôi ở bên người Hạ Tịch Quán cũng siết chặt lại, bị lời nói Lục Hàn Đình đâm đau đớn.
Hạ Tịch Quán không nghĩ tới Lục Hàn Đình bây giờ nói chuyện lại chanh chua như vậy, hai người tách ra, người đàn ông có giáo dục đẳng cấp, có phong độ, có hàm dưỡng như anh không phải không nên nói hai chữ “đổ vỏ”
này sao, nhưng anh bây giờ lại chạy đến trước mặt Thượng Quan Húc cáo trạng, trong giọng nói còn mang tia đồ ky.
Hạ Tịch Quán và Thượng Quan Húc không nói gì, Thượng Quan Mật Nhi “oa” một tiếng, nhanh chóng che kín miệng mình, cô ả trợn to hai mắt: “Trời ạ, trên đời này làm sao có người phụ nữ không biết xấu hổ như thế?”
Nói rồi Thượng Quan Mật Nhi đơn thuần dí dỏm nhìn Hạ Tịch Quán: “Chị Quán Quán, chị nhất định không phải là người phụ nữ Lục tiên sinh nói kia, đúng không?”
Hạ Tịch Quán chậm rãi nhếch đôi đỏ mọng, cô nhìn thẳng Thượng Quan Mật Nhi: “Vừa rồi mấy câu Lục tổng nói cũng khiến tôi nhớ lại một người, tôi đột nhiên cảm thấy Mật Nhi công chúa cũng thật giống người kia.”
Thượng Quan Mật Nhi cứng đờ.
“Mật Nhi công chúa mỗi cái nhăn mày mỗi iếng cười dường như đều là dựa theo khuôn mẫu người kia khắc ra, ngay cả tiếng gọi… “Lục tiên sinh” này cũng đang bắt chước người kia, hy vọng đây đều là ảo giác của tôi thôi!
Mật Nhi công chúa sao có thể sẽ sống thành cái bóng của người khác, có vài cái mặt nạ cứ mang lên mặt mãi, cuối cùng ngay cả mình là ai cũng không biết.”
Những lời này của Hạ Tịch Quán vừa rơi xuống, khuôn mặt xinh đẹp kia của Thượng Quan Mật Nhi đột nhiên trắng nhợt, cô ả xem như là lần đầu tiên chân chính thấy được tài ăn nói của Hạ Tịch Quán.
Không sai, ba năm nay vì có thể chiếm được niềm vui của Lục Hàn Đình, làm cho anh liếc mắt đến mình nhiều hơn, Thượng Quan Mật Nhi vẫn luôn bắt chước Hạ Tịch Quán.
Bây giờ Thượng Quan Mật Nhi giống như Hạ Tịch Quán năm đó ở Hải Thành, cũng là dáng vẻ Lục Hàn Đình thích nhất.
Bầu không khí giữa bốn người hết sức gượng gạo, còn mang theo mùi thuốc súng khiến người ta đè nén.
Lúc này trong đại sảnh tiệc vang lên tiếng đàn piano du dương, đã đến phân đoạn khiêu vũ rồi.
Thượng Quan Húc nhanh chóng nhìn về phía Hạ Tịch Quán, thân sĩ khom lưng: “Quán Quán công chúa, anh có thể mời em nhảy một điệu không?”
“Đương nhiên có thể.” Hạ Tịch Quán đặt bàn tay nhỏ bé của mình trong lòng bàn tay Thượng Quan Húc.
Hai người đi vào sân nhảy.
Bữa tiệc hôm nay chính là vì Hạ Tịch Quán và Thượng Quan Húc chuẩn bị, hiện tại hai người trong sàn nhảy nhảy điệu nhảy thứ nhất, dưới ánh đèn lóng lánh, Hạ Tịch Quán cùng Thượng Quan Húc nhẹ nhàng nhảy, làn váy lụa trắng trên người cô trên không trung vẽ ra từng đường vòng cung xinh đẹp, từng bước nở ra từng đóa sen.
Lục Hàn Đình nhìn dáng vẻ Thượng Quan Húc và Hạ Tịch Quán khiêu vũ, đôi môi mỏng lạnh lẽo mím chặt.
Nếu như ánh mắt có thể giết chết người, Thượng Quan Húc và Hạ Tịch Quán đã sớm chết trăm nghìn lần.
“Lục tiên sinh, chị Quán Quán có phải không thích em hay không, em đau lòng quá à, chị Quán Quán lớn tuổi hơn em, em là thực sự xem chị ấy như chị mình mà.” Thượng Quan Mật Nhi uất ức.
Cô ả nói mấy lời trà xanh về Hạ Tịch Quán trước mặt Lục Hàn Đình, dù sao Hạ Tịch Quán lớn hơn cô vài tuổi, đàn ông đều thích gái trẻ mà.
Lục Hàn Đình không hề nhìn Thượng Quan Mật Nhi, anh thản nhiên nói: “Không sao, cô ấy đẹp hơn cô là được.”
“..” Thượng Quan Mật Nhi cứng đò, cô ả khiếp sợ nhìn Lục Hàn Đình.
Rồi Lục Hàn Đình xoay người rời đi, trước khi đi anh nhìn thoáng qua Thượng Quan Mật Nhi: “Về sau đổi xưng hô, cái bóng cuối cùng vẫn là cái bóng, hiện tại chính chủ đã trở về, so với cô ấy, cô chính là hàng giả kém chất lượng, “Lục tiên sinh” không phải là thứ cô có thể gọi.”