Trương Hàn cũng không phải là người thương hương tiêc ngọc gì, thây Kiêu Lan đột nhiên muỗn khóc hẳn chỉ là hơi híp mắt một cái, nguy hiểm nói: “Nếu như cô đã chịu đủ cuộc sống như thê vậy cô cũng không cân chịu đựng nữa, bên ngoài người muốn có cuộc sống như vậy rất nhiều.”
“Hàn Vương, em không phải ý này, em chỉ là thật tâm mên mộ anh, muôn trở thành người phụ nữ của anh, em…”
“Được rồi, tôi không GÓ thời gian nghe cô nói những thứ này,” Trương Hàn không có kiên nhẫn cắt đứt ả, hắn không hề muốn nghe mây lời tỏ tình kia: “Các cô yêu thích tôi đâu gì liên quan tới tôi, người yêu thích tôi nhiều như vậy, chẳng lẽ ai tôi cũng phải quan tâm à?”
Kiều Lan: “…” Ả không phản bác được.
“Thông minh thì im miệng lại đi, không muốn thì cút cho tôi.” Nói xong Trương Hàn trực tiếp đi vào trong phòng tắm.
Hắn đi tắm nước lạnh, tiếng nước chảy tí tách truyền ra, Kiều Lạn nhìn cánh cửa đóng chặt trước mắt chậm rãi lui đi vẻ uất ức, lộ ra vài phần quỷ dị.
Trương Hàn tắm nước lạnh đi ra, Kiêu Lan đã ngoan ngoãn lên giường ngủ, e răng sợ hãn, ả không dám nói thêm nữa.
Trương Hàn cảm \ thấy bên tai thanh tịnh, hãn năm xuống trên ghế salon, thế nhưng, hắn không ngủ được.
Bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến tiếng pháo, còn có ánh pháo xán lan nô tung trên trời đêm ngoài cửa SỐ, hạnh phúc của ngày lễ đoàn viên đập vào mặt, Trương Hản nhếch môi mỏng, hắn cũng không biết những người đó đang vui vẻ chúc mừng cái gì, nhưng, hăn cũng bị vui lây.
Đêm nay hình như là ăn lễ, thế nhưng hăn lại quạnh quẽ, một chút việc vui cũng không có.
Vừa nghĩ như thê, yệt hậu Trường Hàn bông nhúc nhích, trên người có chút khô nóng, hắn đã rất lâu không tìm vui, từ lân trước cùng Lâm Bất Nhiễm vẫn là sau lần chia tay đó.
Trong đầu Trương Hàn hiện ra dáng vẻ Lầm Bất Nhiễm vừa rồi đánh nhau với Kiều Lan, tóc cô mắt trật tự, trên mặt còn có chút đỏ cùng vết cào, thật xâu, nhưng ánh mắt ấy sạch sẽ tinh thuần, tỏa sáng, lấp lánh, cực kì xinh đẹp, khiến người ta muôn hôn đôi mất cô.
Trương Hàn đột nhiên ngồi dậy, hắn rât nhanh rời khỏi căn phòng này.
Trong bóng tối Kiều Lan chậm rãi mở mắt ra, ả đi tới bệ cửa số, chỉ thấy Trương Hàn đi ra biệt thự, đi đến hướng hậu viện.
Trương Hàn lại đi tìm Lâm Bắt Nhiễm.
Xem ra, hắn thực sự thích Lâm Bắt Nhiễm.
Kiều Lan câu môi, lộ ra ý cười tính toán.
Hậu viện, Lâm Bất Nhiễm đặt bút xuống, năm trên giường, gân đây giâc ngủ của cô rt tốt, đã say giắc.
Thế nhưng lúc ngủ mơ mơ màng màng cô cảm giác có một bóng đen đứng ở bên giường cô, người nào?
Lâm Bắt Nhiễm đột nhiên mở mắt ra, không phải là mơ, bên giường của cô thật sự có người.
AI Lâm Bắt Nhiễm sợ thét một tiếng chói tai.
Thế nhưng một giây kế tiếp bóng đen kia liên nhào tới, một tay bịt miệng cô, còn thấp giọng uy hiệp nói: “Không được kêu, kêu nữa tôi liền làm em.”
Thanh âm này thật quen thuộc, cho, dù hắn hóa thành tro cô cũng có thể nghe ra, là Trương Hàn.
Hắn rốt cuộc lại tới!