“Cô bé!” Lúc này tài xế đã kêu lên: “Cô bé, mau qua trả tiền cho bạn trai cô, tôi phải lái xe.
Lục Họa nhắm hai mắt, chỉ có thể nén cơn giận đi tới, thay Lâm Mặc trả hai đồng xu.
Trả xong, cô hung dữ trợn mắt nhìn Lâm Mặc.
Lâm Mặc câu môi, trong tròng mắt là mêm mại nhộn nhạo không nói nên lời.
Lục Họa lại trở về vị trí đứng ban nãy, chuyền. xe cuối quá đông, người bên cạnh đêu đang chen chúc, Lục Họa cảm giác có người chen va vào người cô.
Cô không quen cùng người xa lạ tứ chỉ tiêp xúc, cho nên tránh sang bên cạnh một chút.
Thế nhưng thùng xe chật chội căn bản không có không gian né tránh, còn có người đang chen cô. . Truyện Gia Đấu
Lục Họa. quay đâu nhìn lại, bên trái cô là một cậu chàng trông cũng đẹp trai, bên phải. là một ông chú, nói chung bên người đều là đàn ông, là bọn họ đang chen cô.
Lục Họa chau hàng mày thanh tú, rất phản cảm, cô đang định. đổi chỗ.
Thế nhưng một bàn tay to dò xét qua đây, năm chặt vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của cô, đỉnh đầu truyền đến tiếng nói quen thuộc thấp thuần kia của Lâm Mặc: “Đứng yên.”
Lâm Mặc tới, đứng ở phía sau của GÓ)I Mùi hương sạch sẻ mang theo mùi rượu mạnh trên người thiếu niên trong nháy mắt cuỗn tới, Lục Họa ngắng đâu nhìn về phía cửa số xe, chỉ thấy thân thể to lớn của cậu toàn bộ bao phủ dáng người nhỏ nhắn mêm mại của cô từ phía sau, cậu một tay cầm tay đỡ, một tay đặt lên eo cổ, bảo vệ cô chặt chế ở trong ngực mình.
Lục Họa bắt an giấy giụa vài cái, muốn kéo ra khoảng cách với cậu.
Bên người mấy người đàn ông là cố ý chen Lục Họa, hiện tại Lâm Mặc gia nhập vào làm cho mây người đàn ông có chút không vui, bọn họ liễc Lâm Mặc.
Lâm Mặc không có biểu cảm gì, cô gái trong ngực đang vặn vẹo, cậu siết chặt năm ngón tay, nắm eo cô trực kéo đưa cô vào trong ngực mình, mí mắt tuần tú ¡phát động, đôi mắt Đan Phượng mỏng lạnh lộ ra nguy hiểm từ cửa số xe nhàn nhạt liếc mấy người đàn ông kia, im lặng lan tràn ra khí thế cường đại, lành lạnh mà uy hiếp, nhưng cậu lại cất lời với Lục Họa, giọng nói không giận mà uy: “Lục Họa, đừng lộn xộn ở trong lòng tôi”
Mây người đàn ông vây quanh Lục Họa đôi mặt với cái liệc mắt mạn bắt kinh tâm của Lâm Mặc, đều cảm thầy da đầu tê rằn, bọn họ tản sang bên cạnh.
Lục Họa còn không biêt chung quanh phát sinh ra khí tràng vi diệu, cô chỉ biệt vòng eo mêm của mình bị bóp chặt rồi, người bị cậu kéo vào trong ngực, cậu khá thô lỗ: “Lâm Mặc, buông ra, cậu làm tôi đau.”
Cô đang kêu đau.
Lâm Mặc biết cô yêu ớt, dù sao từ nhỏ đã là lá ngọc cành vàng, cậu nhấp môi mỏng một cái: “Biết đau còn chen chúc đi xe công cộng? Mình có thân phận gì không biệt sao?”
Cô không thích hợp những nơi này, lần trước mang cô đi khách sạn nhỏ cậu đã hồi hận, cô ở chỗ này chính là người có địa vị cao lại nhân nhượng trước người có địa vị thấp.
Lục Họa không phục: “Nếu như cậu không đi theo tôi, tôi cũng sẽ không tới chen giao thông công cộng, hiện tại cậu còn lý luận?”
Ánh mắt Lâm Mặc tối sầm ám, cô nói không sai, đều là bởi vì cậu.
Nếu như không có cậu, cô vĩnh viễn sẽ là tiêu công chúa Lục Họa vô ưu vô lo.
“Vậy em đừng nhúc nhích, tôi sẽ không làm đau em.” Lâm Mặc buông lỏng lực đạo một chút.
Thê nhưng thân thể hai người vần dính vào nhau, cô vây ở trong ngực cậu, Lục Họa tiếp tục văn vẹo: “Này, cậu có buông ra chưa thế?”