Hàng mi cánh bướm của Hạ Tịch Quán run lên, nhanh chóng nói: “Em… em không nhìn gì cả!” Đôi mắt Lục Hàn Đình híp lại, tràn ra phong độ của người đàn ông trưởng thành, anh liếc chiếc hộp kia: “Trong hộp có cái gì? Là thứ dạy xấu trẻ em hả? Cho em, hay cho anh?” Phải mắt vài giây sau Hạ Tịch Quán mới hiểu được ý của anh, thứ trong chiếc hộp này là đồ gợi cảm cho cô mặc, hay là đồ cho anh.
Cái tên… cáo già này! Hạ Tịch Quán nhanh chóng giấu chiếc hộp xuống gầm giường: “Đây là quà sinh nhật của em, Lục tiên sinh anh phải tôn trọng sự riêng tư của em, không cho phép anh nhìn lén, em… em đi tắm trước!” Hạ Tịch Quán bỏ chạy vào phòng tắm.
Nhìn thấy bóng lưng chạy mắt dạng của cô, Lục Hàn Đình nhếch môi mỏng, cô còn nhỏ, hôm nay mới 20 tuổi, nhưng anh đã 27 tuổi rồi, đã là một người đàn ông trưởng thành.
Mặc dù trước đây anh chưa từng có người phụ nữ nào, nhưng những gì anh cần biết anh cũng hiểu.
Dáng vẻ lẳn tránh của cô vừa rồi chắc hẳn là bị thứ xấu dạy hư rồi.
Lục Hàn Đình lấy điện thoại ra, bật lại thì hiện ra hơn chục cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Hạ Nghiên Nghiên.
Lúc này, tiếng rung lại vang lên, là Hạ Nghiên Nghiên gọi đến.
Lần này Lục Hàn Đình ấn phím nhận.
Hạ Nghiên Nghiên không ngờ rằng sẽ gọi được liền nhanh chóng nói: “Lục tiên sinh, sao anh lại bỏ rơi em, tại sao anh không trả lời cuộc gọi của em, hiện tại em rất buồn, em…” Lục Hàn Đình đút một tay vào túi quần, ngắt lời cô ta: “Hạ tiểu thư, cho cô ba giây, nói điều cô muốn.” Hạ Nghiên Nghiên hơi chậm lại, trong giọng nói tiều tụy mang theo nức nở: “Lục tổng, em thích anh, em thích anh nhiều năm như vậy, tại sao anh lại muốn kết hôn với Quán Quán…” “Đã hai giây trôi qua, cô còn nói được một câu.” Nghe giọng nói lạnh lùng vô tình của Lục Hàn Đình, Hạ Nghiên Nghiên siết chặt điện thoại trong tay, hít một hơi lau đi nước mắt trên mặt. “Lục tổng, trước đây em đã cứu anh, anh còn nhớ không? Anh nói sẽ đồng ý với em ba điều. Em đã nghĩ xong điều thứ ba rồi, em muốn anh ly hôn với Quán Quán rồi kết hôn với em.” Hạ Nghiên Nghiên bây giờ rất hận, cô ta hận chuyện Hạ Tịch Quán thay gả, vừa hận bản thân nói điều thứ ba quá muộn, mục tiêu của cô ta vẫn luôn là được kết hôn với anh.
Bây giò cô ta muốn Lục Hàn Đình ly hôn với Hạ Tịch Quán và kết hôn với cô taI Mặt Lục Hàn Đình không biến sắc, ngay cả giọng nói từ tính cũng bình lặng không có chút thăng trầm: “Ly hôn rồi kết hôn với cô, đây là hai việc, Hạ tiểu thư, cô đã nghĩ xong chuyện tôi phải đáp ứng cô chưa?” “Bát kể là chuyện gì, tôi sẽ không đáp ứng cô.” Đồng tử Hạ Nghiên Nghiên co rút lại, cô luôn cảm thấy mình nắm trong tay một con át chủ bài, Lục Hàn Đình là người đáng ông giữ lời, chỉ cần cô ta lên tiếng, anh nhất định sẽ đồng ý.
Nhưng mà, anh lại từ chối.
“Lục tổng, anh nói chỉ cần em mở miệng, anh sẽ giúp em đạt được nguyện vọng, bây giờ anh định thất tín với em?” Lục Hàn Đình cong lên đôi môi mỏng : “Cho dù có thất hứa thì trò chơi này tôi vẫn luôn làm chủ.” “Lục tổng, anh… anh quên mát là ai đã cứu anh trong trời tuyết núi băng sáu bảy năm trước rồi ư, là ai đã ôm anh cả đêm trong hang giữ ấm, nếu không có em thì anh đã sớm chết rồi!” Trong đầu Lục Hàn Đình đột nhiên hiện lên màn đêm đầy tuyết đó, cô gái kia hô hấp nhân tạo cho anh, môi cô phủ lên đôi môi mỏng lạnh lẽo của anh, hương thơm thoang thoảng mềm mại đó…
Cô vẫn ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh, cả hai cùng cởi áo khoác, kè da sát thịt…
Cô nói đi nói lại vào tai anh: “Anh trai, anh đừng chết, cố lên, em nhất định sẽ cứu anh!”
Chương 232: Lục Phu Nhân, Đợi Anh!
Đôi mắt xinh đẹp của Lục Hàn Đình hơi nhíu lại, giọng nói lạnh lùng tràn ra máy phần nhẹ nhàng: “Tôi không quên, chính vì tôi chưa quên nên cô có thể an toàn đứng đó nói chuyện điện thoại với tôi.” Những năm gần đây bên cạnh anh không có lấy người phụ nữ nào, bởi vì anh sẽ không cho những người phụ nữ đó cơ hội tiếp cận anh, giống như hôm nay Hạ Nghiên Nghiên đuổi theo xe anh, lại điên cuồng gọi điện thoại đã sớm chọc giận anh, cô ta có thể bình yên đứng đó nói chuyện điện thoại với anh hoàn toàn là vì… vì cô ta là cô gái năm đó.
LÚC tổng, vậy anh thừa nhận đi, anh vẫn chưa quên, suốt những năm này anh vẫn nhớ mãi không quên em mà, trong lòng anh có vị trí của em, và anh cũng thích em” Lục Hàn Đình mím môi mỏng, nhìn về hướng buồng tắm: “Tôi không thích phụ nữ cứ bám lấy không buông, Hạ Nghiên Nghiên, lưu lại chút thể diện và tôn nghiêm cho bản thân, để khi nhìn cô tôi mới không thấy buồn cười, cô thật sự một chút, một chút cũng chẳng giống dáng vẻ trong trí nhớ của tôi.” Đồng tử của Hạ Nghiên Nghiên nháy mắt vừa co rút lại phóng đại, và nhịp tim của cô ta gần như ngừng đập, có phải anh đã phát giác ra gì không? Đương nhiên cô ta không phải là cô gái trong trí nhớ của anh, người con gái năm đó thật ra lúc nào cũng ở bên cạnh anh, cô chính là… Hạ Tịch Quán! Môi của Hạ Nghiên Nghiên không khỏi run lên, không dám nói nữa, suýt chút nữa đã lộ ra sơ hở.
Lúc này, Lục Hàn Đình lại nói: “Hạ Nghiên Nghiên, nếu cô đủ thông minh, cô nên dùng cái ơn cứu mạng đó để đưa ra yêu cầu mà tôi đồng ý được. Còn nữa, tôi hy vọng đây là lần cuối cùng chúng ta nói chuyện điện thoại, sau này đừng gọi cho tôi thêm nữa, vì vợ tôi Lục phu nhân rất nhỏ nhen, đặc biệt thích ghen. Cô ấy không thích tôi lui đến với những người phụ nữ khác. Hiện tôi đã kết hôn và là một người đàn ông đã có gia đình, tôi không có ý định ly hôn hay ngoại tình.
Cô cầm khăn lau mái tóc dài ướt rượt, Hạ Tịch Quán nhìn anh: “Lục tiên sinh, em đã tắm xong rồi, anh đi tắm đi.” Ánh mắt Lục Hàn Đình rơi vào trên người cô, quan sát trên dưới đôi chút, có chút tùy tiện: “Vậy anh đi tắm, nhanh thôi, Lục phu nhân, đợi anh.”Hạ Tịch Quán ngượng ngùng ném chiếc khăn trên tay lên khuôn mặt điền trai của anh.
Lục Hàn Đình mỉm cười đi vào phòng tắm.
Ngay sau đó là tiếng nước chảy tí tách bên trong, Hạ Tịch Quán đang ngồi trước bàn trang điểm sấy tóc, lúc này giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông truyền đến: “Lục phu nhân, lấy giúp anh gói thuốc.” Anh tắm mà cần thuốc lá làm gì, ở trong đó hút thuốc sao? Hạ Tịch Quán lấy bao thuốc trên tủ đầu giường, đẩy cửa bước vào phòng tắm, dù bị lớp kính mờ cản trở nhưng cô vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy dáng người cao lớn thẳng tắp của anh.
Anh đang khom người gội đầu, những giọt nước nhỏ bắn lên cơ bắp săn chắc rồi nhanh chóng rơi xuống, đây chính là hình ảnh mỹ nam tắm rửa limited.
Chương 233: Em Vẫn Còn Đang Lớn Mà
Lúc này, cửa kính mờ bên trong mở ra, khuôn mặt tuần tú của Lục Hàn Đình lộ ra, anh nhìn cô: “Lục phu nhân, lại đây.” Hạ Tịch Quá cảm thấy đặt mắt ở đâu cũng không được, cô cúi đầu đi tới, vươn bàn tay nhỏ bé đưa gói thuốc cho anh: “Này, của anh nè.” Lục Hàn Đình nhận lấy điều thuốc.
Hạ Tịch Quán muốn rút bàn tay nhỏ bé của mình lại, nhưng cô không thể rút được vì Lục Hàn Đình đã nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô cùng với điều thuốc.
Hạ Tịch Quán ngước mắt lên nhìn anh, mái tóc ngắn gọn gàng ướt đẫm dính vào trán, người đàn ông trong lớp hơi nước mờ sương lại vô cùng trẻ trung đẹp trai, cô chớp chóp hàng mi cánh bướm, khó khăn nói: “Anh, anh làm sao vậy, mau thả em ra…” Ánh mắt Lục Hàn Đình khóa chặt trên gương mặt xinh đẹp to bằng lòng bàn tay của cô, cô rất thích hợp sắc mặt màu sáng, loại màu sắc chỉ có làn da trắng nõn nà mới có thể hợp được, con người cô cũng thế, non mềm đến nỗi có thể bóp ra nước.
“Em nghĩ anh muốn làm gì?” Lục Hàn Đình nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô kéo vào bên trong.
Bàn tay nhỏ bé còn lại của Hạ Tịch Quán nhanh chóng nắm chặt lấy cửa kính mờ, thân hình mảnh mai trốn về phía sau, không chịu đi vào: “Không… em đã đi tắm rồi, anh tắm một mình đi…” Ánh mắt Lục Hàn Đình tối sầm lại, nóng rực nhìn chằm chằm cô, anh biết cô sợ nên hết sức kiên nhãn dỗ dành: “Đừng sợ, vào đi, chà lưng… cho anh.” Hạ Tịch Quán không phải kẻ ngốc, vừa rồi anh nhân cơ hội cầm điều thuốc mà lôi cô không buông, giờ lại kêu cô xoa lưng cho anh thì cô nhất định không thoát ra được.
Hạ Tịch Quán lắc đầu lia lịa, núp cả người phía sau cửa kính sợ hãi: “Em không muốn… Lục tiên sinh, mau thả em ra, em… em vẫn còn đang lớn mài!”
Cô thực sự lo lắng, thậm chí còn nói máy lời như mình vẫn còn đang lớn.
Lục Hàn Đình thấy dáng vẻ cô né tránh ngại ngùng, như con nai nhỏ đang chạy loạn, mỗi một chút chạm vào lòng anh, khiến lòng anh ngưa ngáy nhột nhạt.
Thật ra chỉ cần anh dùng sức một chút liền có thể kéo cô vào lòng, hoặc trực tiếp ôm cô vào, cô có thể khóc lóc làm nũng, nhưng lần sau sẽ ổn thôi, dù sao cô cũng là Lục phu nhân của anh, đây là nghĩa vụ vợ chồng.
Nhưng Lục Hàn Đình vẫn mềm lòng, không muốn dùng lực với cô, yết hầu lăn lên lăn xuống, anh khàn giọng bảo: “Vậy thì… để em lại lớn hơn rồi làm nhé?” “Dại” Hạ Tịch Quán gật đầu lia lịa, nhìn anh đầy cảm kích.
Lục Hàn Đình thả cô ra.
Hạ Tịch Quán quay người bỏ chạy, đồng thời biến mắt khỏi tầm mắt anh, có lẽ vì cô sợ anh đuổi theo ra ngoài.
Lục Hàn Đình đành chịu, anh cưng chiều cong môi, đây là cô gái nhỏ của anh, anh có thẻ làm gì chứ, anh chỉ có thể chiều chuộng cô thôi.
Lục Hàn Đình tắm xong đi ra, Hạ Tịch Quán đã ở trên giường, cô dựa vào đầu giường, trên tay cầm một cuốn sách y học.
Lục Hàn Đình Đình bước tới, mở chăn bông nằm bên cạnh cô, sau đó vươn tay giật lấy quyển sách y học trên tay cô.
“Lục tiên sinh, anh lấy sách của em làm gì, mau trả lại cho eml” Hạ Tích Quán vươn đến lấy sách, vừa rồi cô đang đọc được một nơi rất đẹp đó.
Lục Hàn Đình giơ tay lên, đôi môi mỏng cong lên mang theo ý cười của đàn ông: “Muốn lấy à, muốn thì đến đây lấy lại. Anh thấy chân tay em ngắn như thế chắc là không giành được đâu nhỉ?” Cái gì cái gì? Tay chân ngắn, dáng người Hạ Tịch Quán mảnh mai tỉnh xảo, cô chưa từng bị chê cười như thế này, nhanh chóng vươn tay túm lấy: “Lục tiên sinh, anh đừng coi thường người ta, mau trả sách y học cho eml” Lục Hàn Đình cao 1,88m, khi anh giơ tay lên thì Hạ Tịch Quán không thể với tới được, Hạ Tịch Quán lăn cả người qua, trèo lên người anh để cướp lại .
Lục Hàn Đình lười biếng dựa lưng vào đầu giường, một tay chống đỡ vòng eo mềm mại của cô, một lúc sau mới nhắc nhở: “Lục phu nhân, đừng cọ nữa, em mà cọ nữa thì anh thật sự nhịn không được.”
Chương 234: Anh Không Khỏe
Chỗ Nào? Hạ Tịch Quán căn bản không cướp được sách, thậm chí còn không có chạm vào một góc sách, thật là xấu hổ quá, trong lòng cô đang dâng lên lòng chiến đấu hừng hực thì đột nhiên nghe thấy anh kêu một tiếng, động tác cứng đờ, cô vội vàng nhìn về phía anh.
Sau đó cô mới phát hiện tư thế của hai người có bao nhiêu mờ ám, không biết từ lúc nào cô đã trèo lên người anh ,lúc nãy khi cướp sách, cô cách lớp áo mỏng cọ lung tung trên người anh.
Lục Hàn Đình ôm chặt vòng eo yêu kiều của cô: “Lục phu nhân, sao em lại không có ý thức tự giác làm vợ chút nào thế? Tối nay em định đọc sách qua đêm hả, em biến anh thành vật trang trí sao?” “Vậy… anh muốn thế nào, không phải vừa nói để em lớn lên sao?” “Anh nói để em lớn lên, nhưng anh đã phát triển tốt lắm rồi, em cả ngày nghiên cứu sách y, tại sao không nghiên cứu chồng em một chút? Chồng của em gần đây có chút không khỏe?” Lòng Hạ Tịch Quán rơi lộp bộp, không phải anh lại sắp phát bệnh chứ? “Anh không khỏe chỗ nào, để em nhìn xem, là đầu sao?” Hạ Tịch Quán đặt tay nhỏ lên trán anh, cũng không nóng mà.
Lục Hàn Đình nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô: “Gần đây trên người anh có một chỗ thường xuyên khó chịu, khi không gặp em thì sẽ khá hơn chút, lúc thấy em thì sẽ không thoải mái, lâu dần sẽ… rất đau…” Hạ Tịch Quán nhanh chóng nhíu mày, khuôn mặt xinh đẹp to bằng lòng bàn tay đã vô cùng nghiêm trọng: “Lục tiên sinh, trước tiên anh đừng hoảng sợ, em sẽ bắt mạch xem cho anh một chút.” Lục Hàn Đình thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, anh nhanh chóng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, sau đó chậm rãi đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên vòng eo hẹp của anh: “Lục phu nhân, em phải xem kỹ một chút.” Đầu nhỏ của Hạ Tịch Quán “đùng” một tiếng, cô nhanh chóng hiểu ý anh, đầu ngón tay mềm mại chạm vào làn da mỏng manh và nóng bỏng của anh như thể bị nhiễm điện, cô muốn rút ra ngay lập tức: “Lục tiên sinh, em muốn cách xa anh một chút, dáng vẻ đen tối của anh quá đáng sợ. ” Lục Hàn Đình ôm cô vào lòng, khóa chặt cô trong tay, phủ lên vành tai trắng như tuyết của cô, thấp giọng dỗ dành: “Lục phu nhân… vợ yêu của anh…” Khuôn mặt của Hạ Tịch Quán đỏ bừng, cô nhanh chóng nhắm mát lại, có lẽ không ai có thể biết rằng Lục Hàn Đình, lão đại hô mưa gọi gió ở giới thương trường cũng có lúc nũng nịu, mong được quan tâm, xương cốt cô cũng mềm nhũn theo tiếng gọi của anh luôn rồi.
Hạ gia.
Hạ Nghiên Nghiên trở về nhà, vừa đi vào phòng khách đã nghe thấy tiếng cãi vã giữa Hạ Chấn Quốc và Lý Ngọc Lan.
Sắc mặt Hạ Chấn Quốc âm trầm mắng: “Lý Ngọc Lan, bà đúng là sao chổi, ban đầu nếu bà không để cho Quán Quán gả thay mà để Nghiên Nghiên gả vào U Lan Uyễn thì bây giờ U Lan Uyễn đã là Lục phu nhân rồi!” Lý Ngọc Lan tức giận, nhưng nhanh chóng đáp lại: “Hạ Chắn Quốc, ban đầu gả thay ông cũng gật đầu, ai mà biết chủ nhân của U Lan Uyễn lại là Lục Hàn Đình, bây giờ ông đổ hết toàn bộ trách nhiệm lên đầu tôi, bản thân ông chưa từng sai sao?”
Chương 235: Nữ Y Khoa Thiên Tài
Lý Ngọc Lan cãi lại khiến Hạ Chấn Quốc nỗi giận, mấy ngày nay ông ta sống thoải mái làm sao, cả người đều muốn bay lên. Ông ta chú tâm chuẩn bị kỹ lưỡng tiệc sinh nhật, ôm mộng làm quốc trượng nhưng cuối cùng lại trở thành trò cười. Giờ mọi người đều tranh nhau rút vốn, ông quả thật rơi từ thiên đường xuống địa ngục.
Hai ngày qua Lý Ngọc Lan vốn phục vụ ông ta rất tốt, ông ta cũng thuận mắt với Lý Ngọc Lan, nhưng giờ ngay khi chuyện này xảy ra, chỉ số ác cảm của ông ta đối với Lý Ngọc Lan lại tăng thẳng lên rồi.
“Lý Ngọc Lan, bà còn dám mạnh miệng, nhìn lại một chút những chuyện lộn xộn trước đây bà làm đi, mọi người đều chỉa mũi dùi vào tôi. Vốn dĩ Hà Nghiên Nghiên làm tôi nở mày nở mặt nên tôi tha cho bà một lần, nhưng hai mẹ con bà biến bữa tiệc sinh nhật thành như vậy, Hạ Tịch Quán lại trở thành Lục phu nhân, tất cả những chuyện này đều là lỗi của bà! “Hạ Chắn Quốc tức giận nói.
Lý Ngọc Lan cũng rất tức giận: “Hạ Chấn Quốc, ông luôn ích kỷ như vậy, khi chúng tôi có giá trị sử dụng thì ông liền theo chúng tôi, một khi chúng tôi mắt đi giá trị sử dụng thì ông sẽ trở mặt, chối bỏ không nhận người. Ông có yêu Nghiên Nghiên, yêu tôi sao, người ông yêu nhất chỉ có ông thôi!” “Câm miệng cho tôi!” Hạ Chắn Quốc bước tới, giơ tay tát Lý Ngọc Lan.
Lý Ngọc Lan trực tiếp bị tát ngã nhào trên sô pha, bà ta che mặt: “Được lắm Hạ Chấn Quốc, ông lại đánh tôi, hôm nay tôi liều mạng với ông!” Lý Ngọc Lan túm lấy Hạ Chấn Quốc.
Hạ Chấn Quốc đối phó với một người phụ nữ vẫn còn dư sức, ông ta bằng một tay đã bóp cổ Lý Ngọc Lan, tát Lý Ngọc Lan mắy bạt tai.
Phòng khách của biệt thự hỗn loạn, lão gia và phu nhân lại đánh nhau ở đây như phát điên, người làm đều sợ đến mức không dám phát ra tiếng động, trốn trong góc run lẫy bẩy.
Hạ Nghiên Nghiên đứng trên hành lang lạnh lùng nhìn hai người đang đánh nhau, cô ta bước tới, bình tĩnh nói: “Đủ rồi, hai người đừng đánh nhau nữa!” Hạ Chắn Quốc và Lý Ngọc Lan miễn cưỡng tách ra, trên mặt Hạ Chấn Quốc đã hẳn lên một vài vết đỏ, lớp trang điểm tinh xảo của Lý Ngọc Lan đã bết bát, trên mặt bà ta có mấy dấu bàn tay.
“Nghiên Nghiên…” Lý Ngọc Lan chạy về phía trước nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hạ Nghiên Nghiên, bà ta chật vật khóc: “Nghiên Nghiên, bố con đánh mẹ, ông ta cảm thấy mẹ con chúng ta không có giá trị lợi dụng!” Hạ Chấn Quốc nhìn Hạ Nghiên Nghiên, trước đây đây là đứa con gái mà ông ta yêu thích và tự hào nhát, lúc nào mặt mày cũng vui vẻ đón chào, nhưng bây giờ ông ta lại hừ lạnh một tiếng: “Nghiên Nghiên, con đi tìm Lục tổng rồi, Lục tổng nói thế nào, có thể ly hôn với Hạ Tịch Quán cưới con không?” Hạ Nghiên Nghiên nhìn Hạ Chấn Quốc: “Bố yên tâm đi, con không có thua, Lục Hàn Đình nhất định sẽ ly hôn Hạ Tịch Quán để cưới con.” Nghe giọng điệu khẳng định của Hạ Nghiên Nghiên, vẻ mặt của Hạ Chấn Quốc dịu đi một chút: “Nghiên Nghiên, bố vẫn luôn đặt kỳ vọng rất lớn vào con, bố nuôi con từ nhỏ, chẳng những đốt cả ngần áy tiền vào người con, thậm chí còn… đưa từ điển y học của mẹ Hạ Tịch Quán lưu giữ giao lại cho con, cuốn từ điển y học đó rất quan trọng, đã nhiều năm như vậy những lão đầu của Đé Đô Thành này vẫn còn đang tìm kiếm tung tích cuốn từ điển y học đó, mặc dù trong tay con chỉ có một quyển nhưng đã là vô giá rồi!” Kỹ năng y học của Hạ Nghiên Nghiên đã tiến bộ nhảy vọt trong những năm qua, cũng bởi do cô ta đã có được tập đầu tiên của từ điển y học do mẹ của Hạ Tịch Quán để lại.
Từ điển y học này quả thật tuyệt vời, các phương pháp châm cứu được ghi lại trong đó huyễn hoặc khó lường, những năm này Hạ Nghiên Nghiên đã nghiên Chương 235: Nữ Y Khoa Thiên Tài cứu nó mãi, nhưng đáng tiếc là cô ta không có tài năng về y học, dù có nghiên cứu ngày đêm đọc sách, chăm chỉ cực khổ, nhưng vẫn không thể hiểu thấu đáo được bí ẩn bên trong, chỉ có thể bắt chước được lớp lông bên ngoài.
Tuy nhiên, lớp lông ngoài này cũng đủ để khiến cô ta trở thành nữ y khoa thiên tài rồi.
Chương 236: Là Một Bí Ẩn
“Bố, mẹ của Hạ Tịch Quán rốt cuộc là ai vậy, bộ từ điển y khoa kia có phải bà ta là tác giả không, bà ta cùng Đề Đô Thành có quan hệ gì?” Hạ Nghiên Nghiên hỏi.
Nghĩ đến nữ thần ngày xưa, Hạ Chấn Quốc fan cuồng lộ ra vẻ buồn bã, nhẹ nhàng hoài niệm lắc đầu: “Bố chẳng hay biết gì cả, hiểu biết của bó về bà ta rất ít, chỉ biết là Y Học Đại Thành cũng xuất phát từ Đế Đô Thành, Đế Đô Thành rồng cuốn hổ phục, nhánh hệ phái y học rất nhiều, trung tâm nơi đó tuyệt đối không phải là người phàm chúng ta chạm vào được, bà ta…
đến từ Đé Đô Thành, còn mấy thứ khác… Ông nội con hẳn biết một ít, chỉ là ông nội con từ trước đến nay chưa từng nói với bố.” Mẹ của Hạ Tịch Quán – Lâm Thủy Dao là một bí ẩn, chưa ai thực sự thấy rõ bà.
Hạ Nghiên Nghiên không nói nữa, cô ta không cách nào biết được quá khứ của Lâm Thủy Dao, từ trực giác của cô ta thì Lâm Thủy Dao dường như mang theo một thế lực thần bí mạnh mẽ nào đó, nếu cuốn kinh điển y học đó là do bà viết, thì bà thật sự… quá đáng sợ.
Cô ta chỉ mới xem tập đầu tiên của cuốn từ điển y học thôi mà đã cảm thấy kinh sợ, không biết bộ từ điển y học còn lại bao nhiêu tập nữa, và bây giờ nó thuộc về tay ai, những thứ kia là vật mà máy lão đầu Đề Đô một mực tìm kiếm.
Tập đầu tiên của bộ từ điển y học này trước khi Lâm Thủy Dao qua đời đã để lại cho con gái bà Hạ Tịch Quán.
Tuy nhiên, Hạ Chấn Quốc đã giao tập đầu tiên của cuốn từ điển y học này cho con gái mình là Hạ Nghiên Nghiên.
Dù gì đi nữa, Lâm Thủy Dao đã chết, con gái Hạ Tịch Quán của bà từ nhỏ đã bị nhét vào nông thôn, chẳng qua chỉ là con phế tài y học mà thôi! Nhận ra điều này này khiến Hạ Nghiên Nghiên có chút vui mừng: “Bố, mặc dù Hạ Tịch Quán bây giò đã là Lục phu nhân, nhưng điều này không thể thay đổi sự thật rằng con ả đó chỉ có trình độ học vấn trung học và phế năng về y học. Lục Hàn Đình tạm thời bị con ả đó mê hoặc, nhưng con tin anh ấy rất nhanh sẽ chán thôi, con đã liên lạc với giáo sư Tiền Thánh Lê viện nước F, giáo sư Tiền là thầy của con, hai ngày này giáo sư Tiền sẽ bay đến Hải Thành.” Hai mắt Hạ Chắn Quốc vui vẻ: “Thật sao? Vậy thì tốt quá! Bây giờ bên ngoài đồn đãi con không hay lắm, Thánh Lê viện coi như là cung điện của ngành y, cũng là trường cũ của con, giáo sư Tiền rất nhanh sẽ thu hút ánh mắt đại chúng đến nữ y khoa thiên tài con, mà Hạ Tịch Quán cùng đặt trên bàn cân với con thì chẳng là cái đinh gì cả.” Hạ Nghiên Nghiên biết tình hình hiện tại của mình không tốt, cô ta không dám lộn xộn, nhưng cô ta rất tự tin, tài năng luôn là cách tẩy trắng tốt nhát.
Mà Hạ Tịch Quán chỉ là một phế tài! “Bồ, giờ con hơi mệt, con đi nghỉ ngơi trước đi, còn nữa con mong hai người đừng đánh nhau nữa, nếu bị đám phóng viên truyền thông đó bắt được, sẽ lên báo ngay đó.” Nói xong, Hạ Nghiên Nghiên quay người lên lầu.
“Nghiên Nghiên…” Lý Ngọc Lan nắm lấy tay Hạ Nghiên Nghiên.
Hạ Nghiên Nghiên liếc nhìn Lý Ngọc Lan, cô ta thật sự rất oán hận, nếu như Lý Ngọc Lan không bày ra kế gả thay kia thì bây giờ Lục phu nhân chính là cô tal Hạ Nghiên Nghiên lạnh lùng rút tay đi lên lầu.
Mặt Lý Ngọc Lan đầy ủy khuất ảm đạm, Hạ Nghiên Nghiên là chỗ dựa cuối cùng của bà ta. Giờ đây, mối quan hệ giữa hai mẹ con chỉ cần máy lời nói đâm chọt của Hạ Tịch Quán đã có xuất hiện vét rạn trí mạng. Hạ Chấn Quốc lại bắt đầu chán ghét bà ta, cuộc sống của bà ta lại liên tiếp gặp xui.
Lý Ngọc Lan cảm thấy mình lại quay về thất bại, thậm chí lần này còn thảm hại hơn.