Mục lục
Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1290:



Lục Hàn Đình, Quán Quán đã từng chết một lần vì anh!



Hiện tại tai Lục Hàn Đình không ngừng quanh quần những lời này, đầu óc anh trồng rỗng, thậm chí quên đi cả hít thở.



Anh chưa từng tưởng tượng, bây giờ cũng không dám tưởng tượng, khi cô quay về Lan Lâu Cổ Quốc đến tột cùng đã trải qua những gì.



“Lúc đó trái tim Quán Quán đột nhiên dừng đập, Nữ vương đại nhân lúc đó đã dùng kim phong bế trái tim Quán Quán, để lưu lại một hơi tàn cho Quán Quán, nhưng kể từ ngày đó, Quán Quán liền lâm vào giác ngủ say đằng đãng, mãi đến trước đây không lâu Quán Quán liền thức tỉnh.”



“Chuyện đầu tiên sau khi Quán Quán tỉnh dậy chắc Lục tổng cũng biết, Quán Quán trở về Đề Đô trước tiên.”



“Mặc dù giấy qua sặc sỡ, năm tháng thám thoát, anh trong trí óc, trái tim Quán Quán vẫn không phai màu nửa phần, từng trải qua sinh tử, đại mộng tam sinh, người cô ấy không buông bỏ được vẫn là anh. Cô ấy muốn trở về tận mắt nhìn anh, nhìn đứa con trai mà cô ấy đã phải dứt lòng đưa cho anh, bố con các anh là ràng buộc lớn nhất của cô ấy.”



“Lục tổng, USB để ở chỗ này, tự anh xem đi, nội dung trong này chúng tôi cũng không biết, Quán Quán nói, đây là để lại cho anh.”



Nói xong, Tô Hi xoay người rời đi.



Tô Hi đi rồi.



Toàn bộ biệt thự quay về yên lặng, chẳng còn bắt cứ thanh âm nào, viền mắt Lục Hàn Đình đỏ thắm nhìn chiếc USB nho nhỏ đặt trên bàn trà kia, thể như cả thế giới đều yên tính lại.



Mỗi câu, mỗi chữ Tô Hi nói, vẫn còn rung động trên buồng tim anh, làm anh chấn động, anh khẽ động, sau đó cầm lên cái USB kia.



USB ghi chép tất cả thời gian của cô và các con, Lục Hàn Đình gắt gao siết USB trong lòng bàn tay mình, xoay người lên lầu.



Anh vào thư phòng, cắm USB vào trong máy vi tính, rất nhanh bên trong video liền nhảy ra.



Ngón tay thon dài của Lục Hàn Đình đè lên phím ấn, ấn vào chữ “bắt đầu”.



Khung cảnh là ở Lan Lâu Cổ Quốc, lần đầu tiên Hạ Tịch Quán siêu âm thai, bác sĩ trưởng là Lâm Thủy Dao, dụng cụ y học trong tay Lâm Thủy Dao xoay xoay trên bụng Hạ Tịch Quán: “Oa Quán Quán, con ấy mẹ phải khen là gen quá cường đại, hay là chàng rẻ kia quá xuất sắc hả, con lại mang đến tam thai!”



“Thật ạ?” Hạ Tịch Quán rất kinh hỉ.



“Dĩ nhiên, tự con nhìn đi.”



Máy ảnh rơi trên màn hình của máy siêu âm, lần đầu tiên Lục Hàn Đình thấy được dáng vẻ của Dịch Dịch Bì Bì và Tỉnh Tỉnh vẫn còn ở trong bụng Hạ Tịch Quán, ba đứa nhỏ như vậy, vẫn là tiểu sinh mệnh mềm mại và mới lạ không gì sánh được.



Rất nhanh màn ảnh chuyển, Hạ Tịch Quán xuất hiện ở trong màn ảnh, cô nằm lì ở trên giường, khuôn mặt nhỏ lớn chừng bàn tay đã gầy rất nhiều, không một chút phấn son, sạch sẽ đến lạ, lại lộ ra vài phần yếu ớt của bệnh tật, mái tóc đen thanh thuần rủ xuống trên vai cô, đôi mắt trong vắt ấy nhìn vào màn ảnh, mềm nhẹ cắt tiếng: “Lục tiên sinh, bây giờ anh đang làm gì đó?”



“Em có một tin tức tốt muốn nói cho anh biết, em mang tam thai đó, chúng ta có ba cục cưng, Lục tiên sinh, chúc mừng anh, anh sắp làm bồ rồi đó!”



Video lại chuyển cảnh, Hạ Tịch Quán đã mang thai hơn bốn tháng, cô đặt tay nhỏ trên bụng mình, lúc này cái bụng khế động, cục cưng bên trong đá cô một cái.



Hạ Tịch Quán xuất hiện ở trong màn ảnh, cô mang thai hơn bốn tháng đã không còn trẻ nữa rồi, trên khuôn mặt nhỏ đã có rất nhiều nép nhăn, như là đã đến tuổi ba mươi.



Thế nhưng đôi mắt ấy vẫn sáng rực động lòng người như: cũ, cô nhìn màn ảnh, mặt cười mày cong: “Hello Lục tiên sinh, hôm nay em có một tin tốt và một tin xấu muốn nói cho anh, anh muốn nghe cái nào?” “A, anh muốn nghe tin tốt trước à, tin tốt chính là hôm nay cục cưng biết đạp rồi đó, vừa rồi cục cưng còn đá em một cái!”
Chương 1291:

“Nhưng, tin tức xấu là, chất độc trên người em không tốt lắm, mỗi ngày em lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được già yếu đi. Lục tiên sinh, em sẽ càng ngày càng xấu xí, anh sẽ ghét bỏ em không?”

“Đương nhiên sẽ không, dẫu sao anh cũng không thấy được, may mắn… anh không ở đây.”

Nói rồi Hạ Tịch Quán giơ tay lên hất mái tóc dài, khi ngón tay cô xuyên vào tóc, đầu ngón tay đã nắm một mớ tóc dày.

Cô bắt đầu rụng tóc rồi.

Hạ Tịch Quán khựng lại, nhanh chóng giấu nhúm tóc ấy đi không để anh thấy được, cô vươn tay tắt video: “Lỗi rồi, quay lại.”

Thời điểm quay video kế tiếp Hạ Tịch Quán đã mang thai hơn sáu tháng rồi, cô xuất hiện ở trong màn ảnh, nhưng trên đầu đội mũ, trong nháy mắt nếp nhăn trên mặt đã sâu hẳn, cô như đã hơn năm mươi tuổi.

Hạ Tịch Quán ngồi trên ghế mây, nhìn màn ảnh, cô đang rất nỗ lực cười, thế nhưng ánh sáng trong mắt đã không còn sáng như trước nữa.

“Lục tiên sinh, đã lâu không gặp, hôm nay em đội nón, vì…

tóc em đã… cạo toàn bộ rồi, thành đầu trọc, em sợ hù anh, nên đội nón che, lúc đầu em còn muốn che mặt luôn, nhưng ngẫm lại không làm, Lục tiên sinh, cho dù em hiện tại rất xấu, anh cũng phải nhịn, đừng có lên tiếng!”

“Bụng em rất lớn, các cục cưng đều rất khỏe mạnh, các con ở trong bụng em khỏe mạnh lớn lên, mẹ nói cục cưng bên trái người rất an tĩnh, sinh ra chắc sẽ lạnh lùng cool ngầu lắm đây, là một phiên bản nhỏ của anh, mà đôi Long Phượng thai bên phải rất hoạt bát, hay đá em lắm, chắc là phiên bản nhỏ của em rồi, mỗi ngày có các cục cưng ở cùng em, em rất hạnh phúc.”

Chợt cửa phòng bị đẩy ra, giọng của Lâm Thủy Dao lọt vào: “Quán Quán, ăn cơm thôi, con đã mấy ngày chưa ăn rồi, tuy là lần con đều rất có gắng ăn, nhưng ăn xong rồi lại nôn, nôn hết rồi lại ăn, hiện tại chỉ có thể dựa vào dinh dưỡng, mẹ tự mình xuống bếp hầm chút cháo cho con, con ăn một chút đì.”

Lâm Thủy Dao đã đi tới, Hạ Tịch Quán đại khái là ngửi được mùi, cô khom lưng nôn ra, video nhanh chóng bị cắt đi.

Video tiếp là cảnh Hạ Tịch Quán mang thai hơn bảy tháng, cô đang ngủ trên giường, Lâm Thủy Dao đang ghim châm cho cô.

Ống tay áo cuộn lên, lộ ra cánh tay của cô, trên cánh tay ấy chẳng chịt lỗ kim, xanh tím một mảng, nhìn mà giật mình.

Khi đó Hạ Tịch Quán gầy đi nhiều lắm, trên người gần như không có tí thịt, nhưng cái bụng hơn bảy tháng của cô rất lớn, bởi vì tam thai nên nhìn so với người sắp đẻ còn lớn hơn rất nhiều, khi đó cô cũng già đi, như là bà lão hơn sáu mươi.

Hạ Tịch Quán nằm ở trên giường nhìn màn ảnh, cô mặc dù đang cười, nhưng trong mắt đã không còn ánh sáng: “Lục tiên sinh, đừng lo lắng, cục cưng khỏe lắm, em hiện tại đã không thể xuống giường, phải nằm trên giường dưỡng thai, có mẹ ở đây, em nhất định có thể kiên trì đến ngày sinh con, em nhất định sẽ đưa các cục cưng bình an khỏe mạnh mang tới thế giới này.”

Nói rồi Hạ Tịch Quán chậm rãi đưa tay, lòng bàn tay rơi trên màn ảnh, cô nhẹ giọng nói: “Chỉ là Lục tiên sinh, em thấy… em bắt đầu nhớ anh rồi.”

Rồi lại một video nữa, Hạ Tịch Quán mang thai hơn tám tháng, video này quay trong đêm khuya, ánh sáng rất kém, thấy không rõ mặt của cô.

Video mở ra chính là một hồi làm người ta đè nén trầm mặc, sau đó liền truyền đến tiếng cô ẳn nhẫn nức nở, cô tại nơi đó kêu lên: “Lục tiên sinh, em nhớ anh, thật sự rất nhớ rất nhớ anh.”

Khi đó cô co mình trong chăn, vùi mặt vào trong, cô lắm bẩm rất nhiều, nói năng lộn xộn.
Chương 1292:



“Lục tiên sinh, anh bây giờ nhất định còn hận em nhỉ, anh có phải đã… quên mất em rồi hay không, có lẽ, anh cũng bắt đầu quen… bạn gái mới rồi…”



“Như vậy rất tốt, thực sự rất tốt, lúc em tính toán rời khỏi anh, chính là không muốn liên lụy anh, em không muốn mình trở thành uy hiếp của anh, em đã sớm chuẩn bị tâm lý, Lục tiên sinh của em tốt như vậy một khi em buông tay, những người phụ nữ kia nhất định sẽ muốn cướp, các cô sẽ… thay thế vị trí của em.”



*Ngay từ đầu em còn có thể nhẫn nhịn chịu đựng, em cảm thấy em có thể, cho dù không có anh, em và các cục cưng cũng có thể… sống rất thoải mái, sống rất tốt, nhưng là…



chỉ trong một giây phút thoáng qua, em liền hối hận, Lục tiên sinh, em có bao ước mong anh có thể ở cạnh em…”



“Thật ra, em rất sợ, mỗi ngày đều sợ hãi, em không dám…



nói cho bất cứ ai, trên người em rất đau, thật sự rất đau đau lắm… em mỗi ngày trở nên già nua, từ hai mươi tuổi đến ba mươi tuổi… sáu mươi tuổi… rồi tám mươi tuổi, em đã già đến mức ngay cả bản thân cũng không nhận ra chính mình… Mỗi tối em đều không ngủ được, đau đớn cùng sợ hãi giống như ác ma vây quanh em, cắn nuốt em… có đôi khi em thậm chí cảm thấy được bản thân một giây kế tiếp sẽ không kiên trì tiếp được, sẽ chết đi…”



“Lục tiên sinh, em thừa nhận em ích kỷ, em không nên trở về tới Lan Lâu Cổ Quốc, em nên ở ở bên cạnh anh, dù cho em già, xấu xí, ngoan hay hư, đều hẳn để cho anh ở’ cùng em. Em không muốn quan tâm nữa, chỉ muốn… để anh ôm em một cái, em muốn… mỗi ngày nằm trong ngực anh, giao cục cưng, bản thân em và tương lai cho anh…”



*Dù cho… Dù cho có một ngày em thực sự chết đi, em cũng muốn… chết ở trong ngực của anh, mà không phải…



giống như bây giờ… cô đơn, bắt lực…”



Cô ở đó không ngừng khóc, rồi sau đó khóc không thành tiếng, video cứ như vậy cắt.



Video tiếp theo, cũng chính là video cuối cùng, Hạ Tịch Quán sinh non rồi.



Hạ Tịch Quán nằm trên giường đẻ, trên trán úa đầy mồ hôi, mồ hôi lăn xuống rất nhanh đã làm ướt quần áo trên người, hai tay cô lôi chiếc ga giường dưới người thật chật, sàng đan đều bị cô lôi đến hỏng.



Lâm Thủy Dao không ngừng lau mồ hôi cho cô: “Quán Quán, đừng lo lắng con, đầu của một bé đã thò ra rồi, nào, theo nhịp mẹ đếm cùng dùng sức, chúng ta hít vào, thở ra, hít vào…”



Hạ Tịch Quán nhanh chóng thở theo nhịp, cô cắn răng, kèm theo một tiếng khóc “oe oe” to rõ, con cả Lục Thần Dịch ra đời.



“Quán Quán, ra rồi, đây là bé trai!” Lâm Thủy Dao nhanh chóng trùm mền lên cho Tiểu Lục Thần Dịch, đưa đến bên người Hạ Tịch Quán.



Khi đó Hạ Tịch Quán đã gầy chỉ còn lại da bọc xương, cô cật lực giơ đôi tay run tẩy, dịu dàng sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Tiểu Lục Thần Dịch.



Lúc này người bên cạnh bỗng kêu lên sợ hãi: “Máu! Máu!



Nữ vương đại nhân, không xong rồi, công chúa điện hạ đại xuất huyết!”



Dưới thân Hạ Tịch Quán có mảng lớn máu phun ra, trong nháy mắt nhiễm đỏ nệm giường.



Lâm Thủy Dao nhanh chóng buông Tiểu Lục Thần Dịch ra: “Mau cằm máu!”



Hạ Tịch Quán vươn tay, kéo lại Lâm Thủy Dao, cô chậm rãi lắc đầu: “Mẹ, vô dụng thôi, con biết con không được.”



Lâm Thủy Dao nhanh chóng đỏ vành mắt: “Quán Quán, con có thể, lúc này nhất định phải chịu đựng.”



Hạ Tịch Quán gian nan gượng cười yếu ớt: “Mẹ, con đau quá, thực sự quá đau, con muốn nghỉ ngơi một chút…”



Lâm Thủy Dao gật đầu: “Được, Quán Quán, chờ chúng ta lấy hai cục cưng đó ra, chúng ta liền nghỉ ngơi cẩn thận một chút, mẹ biết con mệt chết rồi.”



“Dạ… Mẹ, đừng cầm máu nữa, con cảm giác… khí lực cả người một chút xíu con cũng không thể lấy ra nổi nữa, không còn chút nào nữa, không có thời gian rồi, mẹ, trước giúp con sinh hai bé còn lại, có được không ạ? Con van xin mẹ…”
Chương 1293:



Lâm Thủy Dao nhìn cô con gái suy yếu như tưởng chừng một giây kế tiếp sẽ ngã xuống, nhìn cô con gái đang không ngừng cầu xin bà, bà ngẳng mặt, bức nước mắt trong hóc mắt trở về, bà nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đã chỉ chít nếp nhăn của Hạ Tịch Quán, sau đó gật đầu: “Được, vậy con chỉ để ý đến việc sinh con thôi, Quán Quán liền giao cho mẹ, mẹ sẽ cứu con.”



Lâm Thủy Dao tiếp tục giải phẫu, e rằng mẹ con đồng tâm, Bì Bì sinh ra rất thuận lợi.



Hạ Tịch Quán dùng hét chút sức lực cuối cùng, đưa em gái Tinh Tinh tới thế giới này.



Ba đứa trẻ bình an khỏe mạnh ra đời.



Thế nhưng Hạ Tịch Quán ngã xuống dưới, dưới người cô chảy máu không ngừng, từ xuất huyết nhiều đến rong huyết, máy theo dõi nhịp tim vang lên tiếng còi báo động chói tai.



“Nữ vương đại nhân, công chúa điện hạ… Sắp không xong rồi!” Y tá nữ ngưng trọng nói.



Lâm Thủy Dao mặc blouse trắng dài, viền mắt bà phiếm hồng, nhưng cả người rất bình tĩnh, bà đi tới bên cạnh Hạ Tịch Quán, cúi tháp người, nhẹ giọng hỏi: “Quán Quán, con có cái gì… muốn nói với mẹ không?”



Khi đó hơi thỏ Hạ Tịch Quán đã nhẹ như lông vũ, hai mắt đã bắt đầu tan rã, cô quá đau, đau đến toàn thân chết lặng.



“Mẹ…” Hạ Tịch Quán nói: “Đưa… đưa anh cả đến cạnh Lục Hàn Đình, để thằng bé ở cùng anh ấy… đừng nói cho anh ấy biết gì cả, con chỉ muốn… anh ấy sống tốt…”



Lâm Thủy Dao gật đầu: “Được, mẹ đồng ý với con, mẹ sẽ làm vì con.”



Hạ Tịch Quán chật vật quay đầu, cặp mắt trong vắt cuối cùng rơi trên ba cục cưng, tình mẫu tử mềm mại lại lưu luyến, cô còn chưa tận mắt nhìn các cục cưng của cô lớn lên…



“Tích” một tiếng chói tai kéo dài, Hạ Tịch Quán hai mắt nhắm nghiền, nhịp tim dừng lại.



Cô không còn thở nữa.



Khi đó Hạ Tịch Quán chỉ mới hai mươi tuổi xuân, cô rời khỏi người mình yêu nhát, chất độc cãi đồng hoàn lão kia để lại cô cảnh thu úa tàn, thân thể điêu linh, ở khoảng thời gian gian nan nhất trong sinh mệnh, cô một mình sinh ra ba đứa con, vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh mình, cô đưa con trai cả Lục Thần Dịch đến bên cạnh Lục Hàn Đình, thay thế cô cho anh sự bầu bạn dài lâu nhất, cô nói, cô muốn anh sống tốt.



Tất cả video đã khép lại, Lục Hàn Đình xem từ đầu tới cuối, mắt cũng không chớp lấy một lần, anh không dám chớp mắt, bởi anh sợ bỏ qua bất kỳ một khoảnh khắc trong nháy mắt nào.



Đây chính là ba năm của cô, ba năm của Hạ Tịch Quán.



Lục Hàn Đình chưa bao giờ biết ba năm của cô vượt qua như thế, trong giả tưởng của anh, cô hẳn rất dễ dàng liền trị khỏi chất độc, sau đó cô sẽ cùng Tô Hi hạnh phúc chung sống với nhau.



Nhưng, sự thực không phải như vậy, thậm chí hoàn toàn khác xa.



Thì ra, cô đã chật vật sóng như thế.



Lục Hàn Đình khép mắt, che lại đáy mắt hoàn toàn đỏ ngầu, anh không biết… không biết bản thân tại sao có thể hoài nghi cô, hiểu lầm cô, ở thời điểm cô khó khăn nhất, cô chôn mình ở trong chăn, ẳn nhẫn khóc nức nở từng tiếng kêu to đều là tên anh, cô một lần lại một lần nỉ non, cô nhớ anh rồi, cô rất nhớ anh.



Anh cũng không biết… không biết mình tại sao phải trách tội ba năm nay cô chưa từng trở lại, cô không phải là không muốn trở về, mà là… không về được, cô nhắm mắt lại, ngủ say hai năm.



Lục Hàn Đình siết tay, gân xanh đã nỏi lên đầy mặt, trong tim như có con dao sắc bén không ngừng vặn xoắn đâm sâu vào, đau đớn đến mỗi một lần hít thỏ đều khó khăn.



Khi đó, anh hẳn là ở cạnh cô và con.



Vì sao anh không ở đó?



Nếu như anh ở đó, đã tốt biết bao nhiêu.



Đáng tiếc thời gian không cách nào trở lại nữa, anh hiện tại mới hiểu được, thì ra ba năm nay dừng lại ở chốn xưa không chỉ mỗi anh, còn có cô.
Chương 1294:



Cô chưa bao giờ rời đi.



Anh là người mà cô yêu, dẫu cho thời gian cũng không cướp được.



Hiện tại đầy đầu Lục Hàn Đình đều tràn đầy gương mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc kia của Hạ Tịch Quán, anh chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là tìm cô!



Anh muốn nói cho cô biết, sau này không thể được tự ý làm chủ như vậy, bảo vệ cô là chuyện anh nên làm, cô là uy hiếp, là nhược điểm, là nơi mềm mại nhất trái tim của anh, nhưng, cô cũng là lớp áo giáp cứng rắn nhất của anh.



Về sau, cô và con đều giao cho anh bảo vệ!



Hạ Tịch Quán bằng nhanh nhát tốc độ chạy tới khách sạn cao cấp, cô đẩy cửa phòng ra, Thượng Quan Mật Nhi đã ở bên trong chờ cô.



“Hạ Tịch Quán, mày đã đến rồi, không ngờ tốc độ của mày nhanh như thế đấy.” Thượng Quan Mật Nhi âm dương quái khí cười nói.



Đôi mắt Hạ Tịch Quán không gì sánh được sắc lạnh rơi trên mặt Thượng Quan Mật Nhỉ: “Con tao đâu, tao đã tới, trước hết để tao gặp con tao.”



“Đương nhiên có thể, Lục tiểu Thái tử đang ở bên trong phòng, mày đi xem đi.”



Hạ Tịch Quán nhanh chóng đầy cửa phòng ra, cô lập tức thấy được Tiểu Lục Thần Dịch, hiện tại tay chân Tiểu Lục Thần Dịch đều bị trói lại nằm ở trên giường, cả người bắt động.



“Dịch Dịch!” Hạ Tịch Quán nhanh chóng ôm lấy Tiểu Lục Thần Dịch, cô lạnh lùng nhìn về phía Thượng Quan Mật Nhi: “Mày làm cái gì với con trai tao?”



“Hạ Tịch Quán, mày nên hỏi một chút con trai mày làm cái gì với chúng tao, Lục tiểu thái tử quá khó bắt, bọn tao phái rất nhiều người bắt nó, đều bị nó làm cho bị thương, còn thiếu chút nữa đã bị nó chạy mắt, không còn cách nào, tao không thể làm gì khác hơn là cho nó uống chút thuốc làm rã rời cơ thể, nếu không nó làm sao có thể ngoan ngoãn ở chỗ này?”



Thượng Quan Mật Nhi vô cùng không thích Tiểu Lục Thần Dịch, trong lời nói còn có mấy phần kiêng ky, Tiểu Lục Thần Dịch rất giống Lục Hàn Đình, một thân khí tràng bá đạo điên cuồng, dáng vẻ vô cùng không dễ chọc, ả có hơi sợ Tiểu Lục Thần Dịch.



“Thượng Quan Mật Nhi, nếu như con tao có chuyện gì, tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi!”



“Đã biết, kỳ thực tao cũng không muốn thương tổn Lục tiểu thái tử, dù sao tương lai tao cũng sẽ làm mẹ kế Lục tiểu thái tử, nhưng Hạ Tịch Quán, nếu như mày không nghe lời, vậy Lục tiểu thái tử có gì ngoài ý muốn chính là mày gieo gió gặt bão thôi, đến lúc đó tao gả cho Lục Hàn Đình, dù sao tao còn trẻ, nhất định có thể sinh thêm vài thằng con trai cho Lục Hàn Đình, đến lúc đó con tao sẽ thay thế được con trai mày trở thành Lục tiểu thái tử, mày cũng chớ có trách tao đó…” Thượng Quan Mật Nhi cười nói.



Hạ Tịch Quán không muốn để ý ả điên thích mơ mộng hão huyền này, cô bắt mạch cho Tiểu Lục Thần Dịch, mạch đập mạnh mẽ, không giống bị thương, cô lúc này mới an tâm một chút.



Chợt Tiểu Lục Thần Dịch chậm rãi mở mắt ra, anh nhìn Hạ Tịch Quán kêu một tiếng: “Mẹ.”



Tiểu Lục Thần Dịch tỉnh rồi.



“Dịch Dịch, con không sao chứ, đừng sợ, mẹ tới rồi, mẹ ở đây, ai cũng không thẻ thương tổn con.” Hạ Tịch Quán ôm cậu bé.



Tiểu Lục Thần Dịch gật đầu: “Dạ, con tin tưởng mẹ.”



Lúc này Thượng Quan Mật Nhi cười nói: “Hạ Tịch Quán, mày biết chúng ta là ở đâu bắt được Lục tiểu thái tử không, ở trong sân chơi thiếu nhi đấy, lúc đó Lục tiểu thái tử ngồi ở bên cạnh, nhìn chằm chằm một đôi mẹ con, người mẹ đó đang cùng con trai chơi ngựa gỗ, Lục tiểu thái tử dường như rất hâm mộ.”



Trái tim Hạ Tịch Quán lập tức liền đau nhói, Dịch Dịch biết thân thế của mình, cậu rất hâm mộ các đứa trẻ khác, bởi vì người mẹ là cô từ nhỏ đã không ở bên người cậu.



Hạ Tịch Quán bưng lấy khuôn mặt nhỏ của Tiểu Lục Thần Dịch, nhìn đôi mắt to như nho đen của cậu, từng chữ từng câu nói: “Dịch Dịch, xin lỗi con, mẹ đến muộn ba năm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK