Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán cũng định rời đi, chợt Thượng Quan Húc lên tiếng: “Lục tổng, xin dừng bước, tôi muốn nói điều này với anh.”
Lục Hàn Đình ngừng lại.
Hạ Tịch Quán cũng không bát ngờ, hiện tại Thượng Quan Húc đã biết thân thế của Lục Hàn Đình, anh ta khẳng định có lời muốn nói với Lục Hàn Đình nói, hơn nữa còn đề phòng cô.
“Vậy các anh trò chuyện đi, tôi đi ra ngoài trước.” Hạ Tịch Quán cười nói.
Lục Hàn Đình gật đầu, còn thấp giọng dặn dò: “Chờ anh ở ngoài, chúng ta cùng nhau về nhà.”
“Dạ.” Hạ Tịch Quán rời đi.
Hạ Tịch Quán đi, Lục Hàn Đình nhìn về phía Thượng Quan Húc: “Cửu Lăng vương, anh muốồn nói gì với tôi?”
“Nếu như em không đoán sai, Lan Lâu công chúa hẳn là trước khi tới đã nói thân thế của anh cho anh biết, Lục tổng, trên người anh sở hữu máu Xích Tử, là chân chính quân vương của Hoa Tây Châu chúng ta.”
“Vậy thì sao?”
“Lẽ nào Lục tổng không muốn leo lên vị trí chí tôn, quân lâm thiên hạ sao?”
Lục Hàn Đình lắc đầu: “Chưa từng nghĩ đến, cũng không muốn.”
Thượng Quan Húc đứng cạnh Lục Hàn Đình, anh ta từ từ mở ra một bức tranh, trên đó chính là toàn bộ bản đồ của Hoa Tây Châu: “Lục tổng, mời xem, mấy năm nay Hoa Tây Châu phát triển cũng không tốt, nhất là hai mươi năm gần đây dưới sự quản lý phụ vương, nhóm quan thần lục tục phản loạn, bách tính lầm than, sống đầu đường xó chợ, rất nhiều năm trước một vị cao tăng từng nói qua, quân vương chân chính của Hoa Tây Châu sắp sinh ra, ngài ấy sẽ kết thúc loạn thé, dẫn dân chúng đi đến hòa bình cùng phôn vinh.”
Lục Hàn Đình nhìn cảnh núi sông tráng lệ trước mặt anh, thật lâu không nói gì.
“Lục tổng, còn có một việc, Hoa Tây Châu và Lan Lâu cách diệt quốc thù, năm đó máu của tổ tiên Lan Lâu nhuộm trường hà, hiện tại dòng máu ấy trong sông còn chưa rửa trôi, nên Lục tổng về sau có thể có rất nhiều người phụ nữ, hậu cung ba nghìn giai nhân, duy chỉ có Lan Lâu công chúa Hạ Tịch Quán không thể, hai người đời này tuyệt đối không thể.”
Nghe lời này, Lục Hàn Đình châm chọc nhếch môi: “Tôi không thể, vậy anh có thể à?”
Thượng Quan Húc ngắn ra.
Lục Hàn Đình rời đi.
Lúc này Vương Dung đi ra, thấp giọng nói: “Cửu Lăng vương, anh cảm thây Lục Hàn Đình sẽ ngôi lên ngôi vị quân vương không?”
Thượng Quan Húc gật đầu, chắc chắn nói: “Sẽ, bởi vì, trong xương cốt anh ấy chảy xuôi dòng máu Xích Tử, Hoa Tây Châu, là sứ mệnh của anh ấy.”
“Cửu Lăng vương, vậy anh đối với Lan Lâu công chúa?”
Vương Dung muốn nói lại thôi, dù sao chuyện xảy ra lần trước ở Cửu Lăng vương phủ còn sờ sờ trước mắt.
Thượng Quan Húc rong ruổi sa trường nhiều năm, mị thuật còn chưa đủ để làm anh ta tâm động, chân chính khiến tâm người động… có lẽ là người kia mà thôi.
Thượng Quan Húc mím môi: “Sau này đừng nhắc lại đề tài này nữa.”
Vương Dung nhìn bóng lưng Thượng Quan Húc rời đi, cô ấy thầm cảm thán, nguồn gội giữa Hoa Tây Châu và Lan Lâu quá sâu, năm đó tổ tiên Hoa Tây Châu đã phụ tình tổ tiên Lan Lâu, khiến tổ tiên Lan Lâu giữa biển máu ôm hận mà chết, lúc tổ tiên Lan Lâu bỏ mình từng lưu lại tiên đoán, sau khi chết, Lan Lâu sẽ có một người con gái, tuyệt diễm thiên hạ.
Cô gái này chính là Hạ Tịch Quán, các vương tử của Hoa Tây Châu, đều đánh rơi trái tim mình nơi cô, đều yêu cô sâu đậm.
Chỉ tiếc cách biệt giữa huyết hải thâm cừu, cô gái Lan Lâu này lại trao tình về nơi ai?
Lục Tư Tước mang theo Liễu Anh Lạc ra khỏi Cửu Lăng vương phủ, tay bà vẫn còn ở trong lòng bàn tay Lục Tư Tước, bà nhanh chóng giật giật, rút tay mình về.
Lục Tư Tước dừng bước lại nhìn bà: “Cô làm sao vậy?”
Hôm nay Liễu Anh Lạc mặc một thân sườn xám, bên ngoài mặc áo choàng dệt len áo dệt hở cổ, thanh lệ mà ôn uyễn đứng lặng trong gió, gió đêm phát động mái tóc dài của bà, tóc dài quấn trên mặt, bà vén vài lọn tóc dài ra sau tai, nhìn Lục Tư Tước: “Không sao, hôm nay cảm ơn anh, tôi không về với anh nữa.”
Chương 1322:
Lục Tư Tước nhìn bà chằm chằm, như cười như không: *Tôi không đùa với em, Liễu Anh Lạc, bây giờ em vẫn là vợ Lục Tư Tước tôi.”
*.” Liễu Anh Lạc nhớ tới năm đó bà nhảy từ phòng Kiều xuống, một lần đi chính là hai mươi năm, hai người quả thật chưa làm giấy ly hôn.
“Chúng ta tìm thời gian đến cục dân chính ly hôn đi! Dù sao… chúng ta ở riêng nhiều năm như vậy, hôn nhân đã sớm mắt hiệu lực.” Liễu Anh Lạc nói.
Lục Tư Tước mím đôi môi mỏng, cũng không tiếp lời.
Lúc này Lâm Thủy Dao đã đi tới: “Anh Lạc, chúng ta đi thôi.”
“Ừ.” Liễu Anh Lạc theo Lâm Thủy Dao lên xe.
Hạ Tịch Quán cũng từ Cửu Lăng vương phủ đi ra: “Mẹ, dì Anh Lạc, các mẹ đi trước đi, con đợi Lục tiên sinh đã.”
“Quán Quán, chúng ta phải trở về.” Lâm Thủy Dao nghiêm mặt nói.
Hạ Tịch Quán phát hiện trên mặt Lâm Thủy Dao khác lạ, hiện tại sắc mặt Lâm Thủy Dao rất nghiêm túc: “Mẹ, làm sao vậy?”
Lâm Thủy Dao nhỏ giọng nói: “Quán Quán, bà bà tới!”
Bà bà?
Nghe được bà bà tới, trong lòng Hạ Tịch Quán lộp bộp giật mình, mỗi một công chúa đảm nhiệm của Lan Lâu Cổ Quốc đều giao cho một bà bà đức cao vọng trọng nuôi dưỡng, vị bà bà này kỷ luật nghiêm minh, quản giáo công chúa, địa vị ngang hàng với thái hậu, nhận được toàn bộ tôn trọng và kính yêu của Lan Lâu Cổ Quốc.
Lâm Thủy Dao được chính vị bà bà này nuôi lớn, bởi vì Hạ Tịch Quán từ nhỏ lưu lạc dân gian, cho nên bà bà cũng trực tiếp liên nhiệm.
Vị bà bà này vô cùng thương yêu Lâm Thủy Dao và Hạ Tịch Quán, xem hai người như con ruột mình, nhưng cũng rất nghiêm khắc.
Hạ Tịch Quán không nghĩ tới bà bà tới nhanh như vậy, hơn nữa, bà bà thống hận nhất chính là Hoa Tây Châu, còn có Quân Chủ Hoa Tây Châu.
Năm đó Lan Lâu phủ quốc, máu nhuộm trường hà, hiện tại nhóm bà bà của Lan Lâu Cổ Quốc đều là người bị hại trong trận huyết sắc tận thế kia, bố mẹ của các bà đều chết trong chiến dịch đó, trong lòng của các cô vẫn thiêu đốt cừu hận liệt hỏa đối với Hoa Tây Châu.
Hạ Tịch Quán chau hàng mày thanh tú, cô biết bà bà sẽ không dễ dàng xuất sơn, trừ phi… có chuyện gì trọng yếu.
Trong lòng Hạ Tịch Quán có một loại dự cảm bắt tường, cô gật đầu nói: “Mẹ, dì Anh Lạc, vậy chúng ta về trước thôi.”
Ba người phụ nữ lên xe, xe sang trọng nhanh chóng lao đi.
Liễu Anh Lạc ngồi ở phía sau, mãi đến khi xe đi xa, bà vẫn có thể cảm giác được ánh mắt Lục Tư Tước vẫn rơi trên người bà, dán sát bà.
“Anh Lạc… Anh Lạc!” Lâm Thủy Dao kêu vài tiếng.
Liễu Anh Lạc hoàn hồn, bà nhìn Lâm Thủy Dao: “Dao Dao, cậu sao vậy?”
Lâm Thủy Dao nghỉ ngờ nhìn Liễu Anh Lạc: “Anh Lạc, sao tớ lại cảm giác cậu là lạ, có phải cậu có chuyện gì gạt tớ không? Hình như lần trước cậu từ nhà Lục Tư Tước trở về liền có chút khác thường. A, tớ biết rồi, đêm hôm đó Lục Tư Tước có phải đã bắt nạt cậu?”
Lâm Thủy Dao chớp mắt, nhẹ nhàng dùng cánh tay ái muội đẩy Liễu Anh Lạc một cái.
Liễu Anh Lạc nhanh chóng lắc đầu: “Không có, đêm hôm đó tớ ngủ phòng cho khách, anh ấy ngủ phòng ngủ chính, buổi sáng lúc tỉnh lại anh ấy đã đi rồi. Dao Dao, cậu đừng nghĩ bậy bại”
“Vậy thì thật kỳ quái, con sói đói Lục Tư Tước đột nhiên đổi ăn chay thế nhỉ.” Lâm Thủy Dao kỳ quái lầm bẩm.
Liễu Anh Lạc không có lại nói tiếp, bà chỉ giơ tay lên dịch lọn tóc bên quai hàm đến sau tai.
Lâm Thủy Dao thấy Liễu Anh Lạc lộ ra vành tai từ từ dính vào vài phần đỏ ửng, tuyệt đối không tự nhiên.
Lâm Thủy Dao càng nghỉ hoặc trong lòng, bà đã khẳng định, Liễu Anh Lạc nhất định có chuyện gì gạt bà.
Chương 1323:
Lúc Lục Hàn Đình ra khỏi Cửu Lăng vương phủ, Hạ Tịch Quán đã không thấy đâu.
“Chủ tử, vừa rồi Hạ tiểu thư đi trước, cô ấy dường như chuyện gì khó giải quyết, không chờ anh.” Sùng Văn tiến lên cung kính nói.
Anh sốt ruột lo đi nhanh ra, cô lại bỏ đi trước, vật nhỏ không có lương tâm!
Lục Hàn Đình: “Chúng ta cũng đi thôi.”
“Vâng, chủ tử.” Sùng Văn cung kính kéo ra cửa sau xe, Lục Hàn Đình lên xe.
Rolls-Royce limo phóng như bay trên đường, rất nhanh, bên ngoài đã bắt đầu đổ mưa.
“Chủ tử, trời mưa.” Sùng Văn nói.
Lục Hàn Đình ngẳắng đầu, xuyên qua cửa sổ xe nhìn ra phía ngoài, thực sự trời mưa, hơn nữa còn là mưa như: thác lũ.
Lúc này trong mưa to đột nhiên vọt tới một người, chợt đâm vào thân xe.
Tiếng thắng xe bén nhọn vang lên, Sùng Văn nhanh chóng đạp phanh lại: “Chủ tử, hình như chúng ta đụng vào một người.”
Lục Hàn Đình mím đôi môi mỏng: “Xuống xe nhìn.”
Sùng Văn nhanh chóng xuống xe, chỉ thấy thân ảnh nhỏ yếu ngã xuống trước xe, là một cô gái, cái trán cô gái đã bị đâm chảy máu, ngã trên mặt đất hôn mê bát tỉnh.
“Cô gì ơi… Cô ơi…” Sùng Văn kêu vài tiếng, nhưng cô gái trên đất không phản ứng chút nào.
Lục Hàn Đình cũng xuống xe, anh nhìn cô gái hôn mê bắt tỉnh trên mặt đất thấp giọng nói: “Mau đưa cô gái đến bệnh viện.”
“Vâng.” Sùng Văn ôm ngang cô gái đó lên.
Lúc này khối ngọc bội trên cổ cô gái rớt ra, Lục Hàn Đình nhìn thoáng qua, con ngươi thâm thúy đột nhiên co rụt.
Khối ngọc bội này quá quen thuộc, phía trên còn khác lại một chữ Lục.
Lục Hàn Đình nhanh chóng nhận ra, đây là đồ của anh.
Nếu như không nhớ lầm, anh đã từng đưa khối ngọc bội này đưa cho Hạ Nghiên Nghiên.
Hơn mười năm trước anh làn đầu đi đến Hải Thành, thiếu chút nữa bị chết trong băng thiên tuyết địa kia, có một cô gái cứu anh, trong trời ban đêm đây tuyết, cô bé kia ôm anh, dùng nhiệt độ của chính mình sưởi ấm anh, không ngừng cho anh ấm áp và sức mạnh sống tiếp, cô bé kia cũng trở thành nơi mềm mại nhất trong lòng anh.
Chỉ nhưng, sau đó Hạ Nghiên Nghiên cằm khối ngọc bội kia tìm được anh.
Hiện tại, khối ngọc bội này dĩ nhiên xuất hiện ở trên người cô bé này.
“Chờ một chút.” Lục Hàn Đình đột nhiên lên tiếng nói.
Sùng Văn ngừng lại: “Chủ tử, làm sao vậy?”
Lục Hàn Đình tự tay nâng lên khối ngọc bội kia, khối ngọc bội này là thật, thiên chân vạn xác, vật của anh anh sẽ không nhận sai.
Lẽ nào, lúc đó Hạ Nghiên Nghiên cầm một khối ngọc bội giả tới tìm anh?
Năm đó người chân chính cứu anh căn bản không phải là Hạ Nghiên Nghiên, mà là cô bé trước mắt này.
Nói chung, đột nhiên xuất hiện cô gái bí ẩn.
“Trước mang cô ta về biệt thự, sau đó gọi bác sĩ tư nhân qua.” Lục Hàn Đình sửa lời.
Sùng Văn sửng sót, chủ tử muốn mang cô gái hôn mê này về trong biệt thự?
Cái này…
Lục Hàn Đình lại bỏ thêm một câu: “Chuyện này trước không nên để cho Hạ tiểu thư biết, hiểu chưa?”
Sùng Văn một mồ hôi lạnh: “Vâng, chủ tử.”
Lục Hàn Đình mang cô gái về biệt thự, bác sĩ tư nhân tới: “Lục tổng, bệnh nhân cũng không có gì trở ngại, chắc rất nhanh sẽ tỉnh, thời gian dài cô ấy chịu hành hạ, lại thêm dinh dưỡng không đầy đủ, thân thể hư nhược lại đụng phải xe nên mới phải té xỉu, sau này cần chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Sùng Văn tiễn bác sĩ tư nhân đi.
Lục Hàn Đình thân cao chân dài đứng bên giường, anh nhìn cô gái trên giường, cô gái nhìn hết sức nhỏ bé và yếu ớt, nhưng khuôn mặt tỉnh xảo như trứng ngỗng, còn mang theo một chút suy yếu như cành liễu, điềm đạm đáng yêu, là loại làm cho đàn ông nhìn liền có ý muốn bảo vệ.
Chương 1324:
Lúc này cô gái trên giường khẽ động, mở mắt ra.
Cô gái không biết mình ở nơi nào, cô mê mang nhìn quanh.
“Cô đã tỉnh?” Lục Hàn Đình mở miệng nói.
Cô gái rung một cái, nhanh chóng ngẳng đầu, lập tức liền thấy Lục Hàn Đình.
“Anh, anh là người nào?” Cô gái như chim sợ cành cong nhanh chóng từ trên giường ngồi dậy, cô ta không ngừng lui về phía sau lui, còn cầm chăn che kín mình, tràn đầy phòng bị nhìn Lục Hàn Đình: “Anh, anh đừng tới đây!”
Trên ngũ quan anh tuấn Lục Hàn Đình không có bất kỳ cảm xúc sóng lớn, đôi mắt anh thâm thúy lại rơi vào trên khối ngọc bội kia, sau đó tháp giọng nói: “Khối ngọc bội kia là ai đưa cho cô?”
Ngọc bội…
Nghe hai chữ đó, cô gái nhanh chóng đưa tay nắm chặt khối ngọc bội treo trên cổ treo trong lòng bàn tay: “Đây là ngọc bội của tôi, liên quan gì đến tôi, ai cũng không thể đụng đến khối ngọc bội của tôi!”
Cô gái rất quan tâm khối ngọc bội này, cẩn thận bảo vẹ ở trong lòng bàn tay, rất sợ người nào đoạt ngọc bội của mình đi.
Nhìn ra được, khối ngọc bội này vô cùng quan trọng với cô ta.
Lục Hàn Đình không tiêp tục đê tài này: “Vậy cô nghỉ ngơi thật tốt đi!”
Nói xong, anh xoay người rời đi.
Trong thư phòng, Lục Hàn Đình ngồi ở trên ghế làm việc phê duyệt văn kiện, chợt Sùng Văn đi đến: “Chủ tử, tôi mới vừa tra qua, vài ngày trước đó Hạ Nghiên Nghiên qua đời trong ngục rồi.”
Hạ Nghiên Nghiên chết?
“Hạ Nghiên Nghiên bị giam thì tâm tình vô cùng kịch liệt, rất nhanh đã tinh thần thất thường, sau đó cô ta nhiễm bệnh, chịu đựng được bốn năm, trước đó vài ngày cô ta không chống đỡ được nữa, trực tiếp chết trong tù.”
Lục Hàn Đình ở dưới văn kiện “xoát xoát” ký xuống tên mình, anh không ngắng đầu, chỉ là nhàn nhạt mấp máy đôi môi mỏng: “Trước khi chết cô ta nói gì?”
“Hạ Nghiên Nghiên trước khi chết đều mắng… mắng Hạ tiểu thư và anh, có người nói mắng vô cùng khó nghe, còn rủa… hai người đời này không thể ở cùng nhau… cô ta mắng bốn ngày bốn đêm, có người nói người ở bên trong đều nghe được…” Sùng Văn lắp bắp nói.
Lục Hàn Đình cũng không tin máy lời nguyền rủa: “Còn gì nữa không?”
“Còn có, trước khi chết cô ta nói mấy câu nói, đúng lúc được ghi lại, ghi hình ở chỗ này.” Sùng Văn mở ra máy vi tính xách tay.
Lục Hàn Đình dừng bút, anh nhìn về phía đoạn video giám sát kia, Hạ Nghiên Nghiên xuất hiện ở trong màn ảnh, bốn năm không gặp, cô ta đã bị hành hạ hoàn toàn thay đổi rồi, cô ta nằm trên mặt đất bản thỉu, cặp mắt kia vẫn độc ác như trước, hiện tại còn lõm xuống thật sâu, càng thêm khủng bố.
Hạ Nghiên Nghiên đã tàn hơi, sắp chết, nhưng cừu hận của cô ta không chút nào phai màu: “Hạ Tịch Quán, tao hận mày, là… là mày hủy hoại cuộc đời tao, mày tưởng mày có thể cùng Lục Hàn Đình hạnh phúc mỹ mãn bên nhau sao, đừng có mo!”
Nói rồi khóe môi Hạ Nghiên Nghiên lộ ra một nụ cười quỷ dị: “Tao có một bí mật, bí mật này tao sẽ không nói cho bất luận kẻ nào ha ha ha, Lục Hàn Đình, mày… mày nhận lầm người, đáng đời mày ha hai”
Hạ Nghiên Nghiên trong tiếng cười lớn của mình nhắm mắt, trực tiếp tắt thở.
Đoạn ghi hình này kết thúc.
Sùng Văn nghỉ ngờ nói: “Chủ tử, Hạ Nghiên Nghiên này đến lúc chết cũng không nói ra bí mật , bí mật này là cái gì, cái gì mà chủ tử anh nhận lầm người?”
Ánh mắt Lục Hàn Đình như mực nước, đậm đặc không chút nào thấy đáy, nói như vậy, bí mật của Hạ Nghiên Nghiên chính là cô ta cầm ngọc bội giả lừa anh, kỳ thực anh nhận lầm người, năm đó ở trong băng thiên tuyết địa người cứu anh là người khác.
Chương 1325:
Mà người đó chính là cô gái kia.
“Cậu lui xuống trước đi.”
“Vâng, chủ tử.” Sùng Văn lui xuống.
Lục hàn Đình đứng dậy, đi tới trước cửa sổ sát đất, anh ngẳng đầu ngọn đèn bên ngoài, sau đó lấy ra điện thoại lướt đến wechat của Hạ Tịch Quán, anh gửi một tin: “Không về đã đành, đến tin nhắn cũng chẳng gửi cho anh, em xem em bận đến bao nhiêu.”
Anh gửi tin nhắn cho Hạ Tịch Quán.
Lúc này Hạ Tịch Quán đã về tới trong biệt thự, bà bà đã ở trong phòng khách chờ cô.
“Bà bà, sao bà lại tới đây, bà đã đến rồi cũng không nói với con một tiếng.” Hạ Tịch Quán thân mật cầm tay bà bà.
Bà bà không có con gái, trọn đời đều dâng hiến cho Lan Lâu và công chúa, cho nên rất được kính yêu, bà bà đã hơn sáu mươi tuổi rồi, nhưng tinh thần rất tỉnh táo, trên mặt mày đều phong phạm hơn người.
Bà bà kéo tay Hạ Tịch Quán quan sát trên dưới, thương yêu gật đầu nói: “Ừ, công chúa điện hạ gần đây dưỡng cũng không tệ , con tới Hoa Tây Châu ta lo lắng đêm ngày, sợ con lại gầy đi, rồi thêm Hoa Tây Châu lòng người hiểm ác đáng sợ, huyết hải thâm cừu với chúng ta, bà bà chính là không yên lòng con.”
Từ trong lời nói của bà bà Hạ Tịch Quán cũng có thể cảm giác được cừu hận của bà bà với Hoa Tây Châu, cô mỉm cười: “Bà bà, con rất tốt, dù sao cũng có mẹ ở cạnh mà ạ.”
“Đừng có nói mẹ con với ta, mẹ con là Lan Lâu công chúa nghịch ngợm nhất đấy, là đứa không chịu thua kém nhát, một mình chạy ra ngoài chơi, không làm việc đàng hoàng, đúng là đeo vương miện nữ vương lại không làm nên chuyện, tức chết ta!”
Hạ Tịch Quán: “…” Nếu như mẹ nghe bà bà nói vậy có xấu hổ không?
Đáp án dĩ nhiên là, không.
Đương nhiên sẽ không.
Bởi vì, những câu trách mắng này mẹ đã nghe đến tám vạn lần!
Rất nhanh bà bà chuyển lời, bà kéo tay Hạ Tịch Quán ngồi xuống trên ghế sa lon: “Công lao lớn nhất của mẹ con chính là sinh ra con, Quán Quán, con là tất cả hy vọng của Lan Lâu chúng ta, chúng ta đã chờ mong rất lâu, cuối cùng cũng chờ được người con gái của Lan Lâu mà tổ tiên đã tiên đoán!”
Hạ Tịch Quán vẫn không nói gì, cô có thể cảm giác được bàn tay bà bà đặt lên nặng trĩu, đó là tất cả hy vọng phục hưng Lan Lâu.
“Bà bà, con sẽ dốc hết toàn lực.” Hạ Tịch Quán trịnh trọng nói.
Bà bà hài lòng gật đầu, bà thu lại sắc mặt, nghiêm mặt nói: “Quán Quán, lần này ta qua đây là bởi vì ta nghe nói Hoa Tây Châu trăm năm tới nay quân vương sở hữu máu Xích Tử chân chính đã lộ diện, phải, hắn là ai vậy?”
Hạ Tịch Quán vẫn không nói gì, trong hai mắt bà bà nhanh chóng lộ ra nồng nặc sát ý. “Quán Quán, con nhất định phải mau sớm tra ra gã là ai, lân này chúng ta phải hạ thủ trước, diệt cỏ tận gốc tên đó!” Bà bà tràn ngập sát ý nói.
Tâm Hạ Tịch Quán chìm đến rồi đáy cốc, dự cảm không lành trong lòng cô vẫn linh nghiệm, lần này bà bà là vì Lục Hàn Đình mới từ Lan Lâu mà đến, bà bà đã nhắm vào Lục Hàn Đình!
“Bà bà…” Hạ Tịch Quán muốn nói lại thôi: “Bà chưa từng gặp qua người này, người này là người duy nhất sở hữu máu Xích Tử của Hoa Tây Châu trong trăm năm qua, e rằng, e rằng anh ấy không giống với quân vương trong lịch sử Hoa Tây Châu, anh minh, cơ trí…”
Bà bà trực tiếp cắt dứt lời Hạ Tịch Quán: “Chúng ta vì thế càng nên hạ thủ trước, một ngày kẻ đó quân lâm thiên hạ, chúng ta liền bỏ lỡ thời cơ lớn nhất, chính là nuôi ong tay.
áo, vô cùng hậu hoạn.”
Hạ Tịch Quán không biết nói gì.
Bà bà nghỉ ngờ nhìn Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, con sao vậy, lẽ nào con đã quên huyết hải thâm cừu giữa Hoa Tây Châu và Lan Lâu rồi?”
“Bà bà, con không quên, con sẽ… mau sớm tra ra người này là ai.”
Chương 1326:
“Vậy là tốt rồi.” Bà bà xoa xoa mái tóc dài của Hạ Tịch Quán: “Được rồi Quán Quán, con có tìm được bố của Tinh Tỉnh và Bì Bì không?”
Hạ Tịch Quán gật đầu: “Dạ, tìm được rồi ạ.”
“Vậy ngày khác hẹn cậu ta, chúng ta ăn bữa cơm, ta muốn quan sát cậu ta một chút, phò mã cho Lan Lâu Cổ Quốc chúng ta cũng không phải dễ làm như vậy, hơn nữa lễ kế vị của Quán Quán vẫn luôn được chuẩn bị, chờ con hoàn thành nhiệm vụ lần này, rút ra Hiên Viên Kiếm, phục hưng Lan Lâu, chúng ta liền quay về Lan Lâu Cổ Quốc, mà con sẽ trở thành Nữ vương đại nhân thứ mười ba của Lan Lâu.”
Hạ Tịch Quán thõng xuống hàng mi nhỏ dài, cô đã dự cảm được, con đường sau này của cô và Lục Hàn Đình sẽ rất khó đi.
Bà bà cũng không ở lại, mà ngồi xe rời đi, Hạ Tịch Quán trở lại phòng mình, lúc này “ting” một tiếng, điện thoại của cô tới tin nhắn.
Mở ra nhìn, là Lục Hàn Đình gởi tới.
“Không về đã đành, đến tin nhắn cũng chẳng gửi cho anh, em xem em bận đến bao nhiêu.”
Đây là một tin nhắn tràn đầy oán khí, lại bá đạo mười phần, Hạ Tịch Quán cong môi, trong mắt tràn ra ý cười.
Ngón tay đè lên bàn phím, cô trả lời lại: “Lục tiên sinh, em đây là cho anh cơ hội đi tán gái đó, nói không chừng lúc khuya anh về nhà còn có thể nhặt được một tiểu mỹ nhân ngư trên đường đó.”
Lục Hàn Đình hồi âm rất nhanh đã hồi âm “Tại sao anh phải đi tán một con cá, anh chỉ muốn tán em.”
Được rồi, Hạ Tịch Quán cảm thấy trong lòng ngọt ngào, Lục tiên sinh của cô thật đúng là biết nói ngon dỗ ngọt mà.
Lúc này “cốc cốc” tiếng đập cửa vang lên, cửa phòng bị đẩy ra, Lâm Thủy Dao cầm một ly sữa bò nóng đi đến: “Quán Quán, đưa ly sữa bò nóng này cho dì Anh Lạc của con đi, mẹ cảm thấy từ khi dì Anh Lạc con trở về từ chỗ Lục Tư Tước thì cứ khác lạ, mẹ đoán nhất định là con cáo già Lục Tư Tước kia táy máy tay chân với dì Anh Lạc con rôi.”
“Không thể nào…”
“Làm sao không thể, nếu bàn về phúc hắc, không ai bằng Lục Tư Tước, hơn nữa Lục Tư Tước vô cùng ham mê nữ sắc, dì Anh Lạc ở trước mặt ông ta chính là một con thỏ nhỏ, bị ông ta ăn sạch cũng không biết.”
Trong óc Hạ Tịch Quán hiện ra dáng vẻ thâm trầm nội liễm kia của Lục Tư Tước, cô lúc này lúng túng ho khan hai tiếng: “Mẹ, mẹ đừng nói lung tung, bác Lục không thích nữ sắc.”
Lâm Thủy Dao liếc mắt Hạ Tịch Quán, ý kia là con biết cái gì? “Quán Quán, Lục Tư Tước có nữ sắc hay không, con cứ đi hỏi dì Anh Lạc của con thì sẽ biết.”
*…” Cô làm gì mặt dày để hỏi được chứ?
Cô và Lục Hàn Đình thiếu chút nữa đã kết hôn rồi, đây chính là bó chồng, mẹ chồng của cô, nào có làm con dâu đi hỏi bí sự khuê phòng của bố mẹ chồng?
Hạ Tịch Quán nhanh chóng nhận lấy sữa bò nóng: “Mẹ, con sẽ đi ngay bây giờ.”
Hạ Tịch Quán đi tới trước cửa phòng cách vách, sau đó giơ tay lên gõ cửa.
Rất nhanh bên trong liền truyền đến thanh âm thanh lệ của Liễu Anh Lạc: “Vào đi.”
Hạ Tịch Quán đẩy cửa vào, Liễu Anh Lạc đã tắm xong, hiện tại đang ngồi trước bàn đọc sách, cầm trong tay một cây bút máy, đang viết viết vẽ vẽ trên bản thảo thiết kế, xem ra bà đang thiết kế trang sức.
Hạ Tịch Quán rất thích ở cùng Liễu Anh Lạc, Liễu Anh Lạc là một người thanh lệ mà ôn uyễn, tản ra tài hoa am hiểu thi thư, giống như viên minh châu hấp dẫn người, khiến người ta không ngừng tới gần bà, gần thêm chút nữa.
Hạ Tịch Quán đang suy nghĩ, hơn ba mươi năm trước đệ nhất thương giới hậu duệ quý tộc Đế Đô Lục Tư Tước chính là thích kiểu con gái này, trong trẻo nhưng lạnh lùng mà tuyệt lệ, xinh đẹp cùng tài tình kề vai, Lục Tư Tước thích, lại chung tình đến nửa cuộc đời.
Hạ Tịch Quán đột nhiên có vài phần hảo cảm với Lục Tư Tước, hẳn là Liễu Anh Lạc là mối tình đầu của Lục Tư Tước nhỉ?