Song người phụ nữ như vậy mới thú vị, quá dễ dàng có được, ngược lại không thú vị.
Anh muôn cô đã nhiêu năm như vậy, hiện tại lớp giấy mỏng kia đã chọc thủng rồi, cũng coi như đã bay vọt về chất.
Nhưng Cố Dạ Cần cũng tức giận, bên cạnh anh nhiều oanh oanh yến yến như vậy, đều muốn chui vào trong ngực anh, chỉ có cô là làm kiêu, vẫn luôn từ chối.
Song cô có vốn liếng, là vốn liếng cho anh, ai bảo anh bây giờ muốn cô quá làm gì.
Cố Dạ Cẩn rút một điếu thuốc ra, khẽ cong người, một tay dùng cái bật lửa đốt điều thuốc lá, nhíu lại mày kiếm anh rít mạnh một hơi, trả lời – cho tắm hình đỡ thèm đi.
Anh dùng hai chữ “đỡ thèm” này, có thê nói phát huy tiếng Trung tinh túy vô cùng nhuần nhuyễn.
Lần này Diệp Linh hết sức phối hợp – Cố tổng, vậy tôi gửi một tắm… ảnh mát mẻ nhé?
Cố Dạ Cần- vậy có tắm nào không mặc đồ hơn cả mát mẻ không?
Diệp Linh – Không có không mặc đồ, mát mẻ thì có, Cố tổng, anh có muốn hay không?
Có Dạ Cần rất thành thực – Muốn! Tốc độ chút!
Rất nhanh “ding” một tiếng, ảnh chụp mát mẻ của Diệp Linh đã gửi tới.
Cố Dạ Cần ngậm điếu thuốc lá, chậm rãi phả ra làn khói, anh mở ảnh chụp, là một vùng biển xanh mướt ngày hè.
Diệp Linh – Cố tổng, có nước, đủ mát chưa?
Cöil9a Cam: Khuôn mặt tuấn tú trong làn khói lượn lờ nháy mắt trầm xuống, anh không thích đùa như vậy, cực kỳ không thích, cô đã chạm phải giới hạn của anh.
Nhóc con, anh hiện tại hận không thể lập tức bay trở về, bắt cô tới hung hăng giáo huấn một trận.
Có Dạ Cần ném điện thoại vào trên giường lớn mêm mại, một tay đút trong túi quần hút xong nửa điều thuốc lá còn lại, anh đi tới bên giường lớn, cầm điện thoại lên bắm số cô.
Thế nhưng bên kia rất nhanh đã truyền đến giọng nữ máy móc mà lạnh như băng – xin lỗi, số điện thoại quý khách đang gọi đã tắt máy.
Cô tắt nguồn rồi.
Mẹ kiếp!
Cố Dạ Cẩn mở vòng bạn bè của Diệp Linh ra, bắm vào ảnh chụp gần đây của cô.
Trong hình mặt mày cô cũng không rạng rỡ, ngày đó cô mua một đôi giày cao gót thủy tinh rất đẹp, rất nhọn rất cao, cô ngồi trên ghế sa lon màu đỏ thắm, một đôi đùi đẹp tiến vào ống kính.
Cô không dùng bắt cứ filter nào, là màu cam thường, dưới camera, bắp chân của cô căng mịn trắng noãn, chỉ nhìn đã thấy trơn nhẫn sáng bóng như tơ lụa.
Cô đi đôi giày cao gót thủy tinh kia, tư thế không vạn chủng nói diễn tả nên lời được.
Yết hầu Cố Dạ Cần lăn trên dưới, đuôi mắt đã dâng lên màu đỏ tươi, anh giơ tay che mắt.
Đã không biết bao nhiêu lần, anh như một tên biến thái rình mò trong bóng tối, có thể ngắm đi ngắm lại từng bức ảnh cô gửi đến hàng trăm lần.
Rất kỳ quái, cho dù cô có xinh đẹp đi nữa, anh đã nhìn nhiều năm như Vậy, nhưng luôn cảm thấy nhìn không đủ.
Mỗi một lần nhìn, vẫn như cũ động tâm không ngúót.
Cố Dạ Cần nhẹ nhàng khép mí mắt đỏ thắm, sau đó hai mắt nhắm nghiền, anh đã nhớ không rõ anh là từ lúc nào có loại tâm tư dơ bân này với cô.