Chương 288: Size Lớn Nhất
Hai người ôm nhau một hồi, Hạ Tịch Quán đẩy anh ra: "Lại đây, em xử lý vết thương trên tay anh."
Tay Lục Hàn Đinh bị của thành mấy miệng vết thương đầy máu, miệng vết máu rất sâu, Hạ Tịch Quản đau lòng, cả khuôn mặt nhỏ nhắn cũng vặn vẹo, cô dùng đôi mắt sáng như nước trừng mắt nhìn anh: "Lục tiên sinh, đập kính thì trông anh ngầu lắm hả, có bản lĩnh lần sau anh đập tường cho em, để em xem thử anh có thể một quyền đập tường thủng ra cái lỗ to không nhé!"
Lục Hàn Đình nhướng đôi mày kiếm, trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng tràn ra ý cười.
Hạ Tịch Quán đặt hộp thuốc lại: "Lục tiền sinh, anh đi tắm đi, chỗ đây để em dọn."
"Em dọn được không?"
"Đương nhiên, em lên được phòng khách, xuống được phòng bếp đấy nhé! Anh tắm một tay chắc không sao nhi, cái tay vừa băng phải nâng lên, đừng để đụng nước." Hạ Tịch Quản căn dặn.
Lục Hàn Đình hôn lên má cô, đột nhiên phủ lên lỗ tai cô, thấp giọng hỏi: "Vừa rồi, anh có làm em đau không?"
Hạ Tịch Quán lập tức biết anh đang hỏi gì, vừa rồi anh cởi quần cô ra để kiểm tra xem cô còn trong trắng không, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta lập tức đỏ bừng, cô lôi khăn tắm ném lên khuôn mặt đẹp trai đáng ghét của anh: “Lục tiên sinh, đừng có quá đáng, chấm dứt mấy lời đen tối của anh đi, em nghe không hiểu!"
Lục Hàn Đình đưa tay tháo khăn tắm xuống, cười đi vào phòng tắm.
Hạ Tịch Quản dọn sạch mảnh kính vỡ trên đất, cô vào phòng tắm rửa tay, thấy quần áo của anh ném loạn một đường, cô vội cúi eo nhặt giúp anh.
Lúc này cô cảm thấy hơi lạnh, nhiệt độ hôm nay không quá thấp, ảnh đèn vàng rực rỡ trong phòng tắm này càng thêm ấm áp như mùa xuân.
Hạ Tịch Quán đứng thẳng dậy cảm nhận, cô thật sự cảm thấy lạnh, lạnh thấu xương.
Từ nhỏ cô đã ngâm qua nhiều loại dược liệu, máu cô rất quý, bách độc bất xậm, đây là món quà tốt nhất và cũng là tình yêu thương lớn nhất mà mẹ để lại cho cô, vì vậy từ nhỏ cô chưa bạo giờ sợ lạnh và chưa bao giờ bị cảm, cảm giác lành lạnh đối với cô rất lạ.
Tuy nhiên, lúc này cô thực sự cảm thấy lạnh.
Sự thay đổi thể chất nhỏ nhặt này khiến tâm trí người làm bác sĩ như cô trở nên tỉnh táo. Chất độc của hoa Mạn Đà La là loại độc dược mạnh nhất trên thế giới, cô ý vào dòng máu bách độc bất xâm của mình thử độc, cơ thể vào một khoảng thời gian cũng không thể triệt tiêu được độc tính.
Giờ cô thực sự cảm thấy lạnh sống lưng, cô không biết có phải độc của hoa Mạn Đà La ăn mòn dòng máu quý của cô hay không, khiến cô từ bách độc bất xâm trở thành người bình thường.
Ngày mai cô phải xét nghiệm máu mới được.
Lần thử độc đầu tiên thất bại, cô phải lập tức luyện chế thuốc độc lần thứ hai. Cơ thể của Lục tiên sinh không thể chờ thêm được nữa, nếu chất độc ăn mòn cơ thể bách độc bất xâm này của cô, vậy cô làm sao chịu đựng lần kiểm độc thứ hai đây?
Trong lòng Hạ Tịch Quản đột nhiên loạn như ma.
Lục Hàn Đình nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền biết cô đến, đưa tay mở cửa kính mờ, nhìn thấy cô gái đang đứng dưới ảnh đèn mờ ảo, trên tay ôm lấy bộ quần áo anh cởi ra, ngẩn người suy nghĩ.
Lục Hàn Đình cong môi mỏng: "Em ngây người gì thế, muốn biết anh mặc quần lót size mấy có thể hỏi mà.
Cái gì?
Hạ Tịch Quản nhanh chóng hoàn hồn, cô nhìn xuống, trên tay cô đang cầm quần lót của anh.
Trời ạ, cô đang làm gì vậy?