“Tôi biết rồi.” Cố Dạ Cần gật đầu.
Lúc này y tá đẩy Diệp Linh ra ngoài, Cố Dạ Cần nhanh chóng tiến lên, Diệp Linh vẫn còn đang hôn mê, khuôn mặt lớn chừng bàn tay trăng hêu như: trang giấy, cả người không chút sức sống.
Cố Dạ Cần nhẹ nhàng xoa khuôn mặt nhỏ của cô, môi mỏng rơi trên trán cô.
Ôn Lam còn quỳ rạp trên mặt đất, bà ta biết được Diệp Linh không sảy thai thực sự là vừa mừng vừa sợ, nhiều năm như vậy vật vẫn luôn bị cô gắt gao túm trong bàn tay dường như đột nhiên biến mắt, bà ta buông lỏng tay ra, nhất thời lệ rơi đầy mặt.
Diệp Linh hôn mê trọn ba ngày, sau đó tỉnh.
Song trạng thái tinh thần của cô rất tệ, cả người trầm mặc, hầu hết thời gian cô đêu rât an tĩnh, không hê nói chuyện với bất kỳ ai.
Trong TV và trên báo chí đều đưa tin về vụ nổ đó, phía chính phủ đóng dấu — hiện trường không còn người sống.
Diệp Linh ngồi trên giường bệnh, co hai gối, ôm lấy chính mình, ánh mắt rơi vào vài chữ to “hiện trường không còn người sống” trên màn hình, kinh ngạc đờ ra, không ai biết cô đang suy nghĩ gì, có thể ngay cả chính cô cũng không biết mình đang nghĩ cái gì.
Cố Dạ Cần lúc tiến vào liền thấy dáng vẻ tái nhợt trống rỗng đó, môi mỏng khẽ mím, anh cầm điều khiển từ xa trực tiếp tắt TV.
“Linh Linh, em đã chừng mấy ngày không ăn rôi, hớp chút cháo nhỏ đi!” Cô Dạ Cần đút cháo tới bên môi Diệp Linh.
Diệp Linh không há miệng, cô nói câu đầu tiên từ khi tỉnh tới giờ: “Anh trai em… có phải đã… chết hay không?”
Cô hỏi, anh trai có phải đã chết không?
Cố Dạ Cẩn khép mi, cả người chìm trong bóng tối: “Hiện trường không lục soát ra người, song có rất nhiều vết máu, so với vết máu DNA, có thể xác định đó là… anh trai em.”
Ah.
Cô đã biết, anh trai đã chết.
“Linh Linh, anh sẽ tiếp tục tìm kiếm dấu vết của anh em, em ăn một chút gì trước đi đã, cho dù em không muốn ăn, bé con phải ăn, bé con kiên cường như vậy, dù cho ở trong tuyệt cảnh cũng không buông bỏ bản thân, cho nên, em cũng sẽ không buông bỏ bé con, đúng không?”
Sắc mặt Diệp Linh rất yếu ớt, mơ hồ có thể thấy được đường gân xanh thật nhỏ dưới da thịt cô, cô thủy chung rất an tĩnh, còn an tĩnh há miệng ra, ăn cháo Cố Dạ Cần đút tới.
Ăn nửa chén nhỏ, Diệp Linh lắc đầu: “Em no rồi, không muốn ăn nữa.”
Cố Dạ Cẩn cầm khăn tay giúp cô lau khóe môi: “Được, vậy em nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi.”
“Anh trai em trước khi đi có phải đã gửi vật gì cho em?” Diệp Linh đột nhiên hỏi.
On Lam nói anh trai năm trong tay có một phần văn kiện cơ mật của Cố gia Cố Dạ Cần mấy ngày nay đều ở trong bệnh viện, không biết việc này, song nếu Diệp Linh đã hỏi anh liền lấy điện thoại ra: “Anh gọi hỏi một chút.”
Điện thoại gọi đến trong biệt thự, người làm nữ bắt máy: “Tiên sinh, không có chuyển phát nhanh gửi cho thái thái, nhưng hôm nay chúng tôi nhận được một chuyển phát nhanh, là gửi cho tiên sinh cậu đó.”
Anh trai không gửi cho Diệp Linh, mà là gửi cho Cố Dạ Cần.
Cố Dạ Cần nhìn Diệp Linh liếc mắt: “Hiện tại đưa chuyên phát nhanh tới đây.”
“Vâng, tiên sinh.”
Rất nhanh người làm nữ liền chạy tới, đưa chuyển phát nhanh lên: “Tiên sinh, đây là đồ cậu muốn.”