Mục lục
Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1951:



“Diệp Linh, anh cho em một cơ hội cuối cùng, mở cửa, bằng không, đêm nay em nhất định phải chết, hiểu chưa?”



“Anh hiện tại cho em ba giây, anh đếm ngược thời gian đây, ba… hai… một…”



Cố Dạ Cẩn ở số “một” chậm lại, thế nhưng, bên trong không có tiếng động nào, anh không có được bắt kỳ lời đáp lại nào.



Khuôn mặt tuấn tú kia của Cố Dạ Cần dử tợn co rút vài cái, sau đó anh nhắc chân, một cước đạp lên ván cửa.



Rằm một tiếng.



Tiếng vang ầm ầm lan ra khắp nơi, đám người làm nữ sợ đến nín thở.



Trời ạ.



Người đàn ông toàn thân lệ khí đứng ở ngoài cửa quả thực so với ma vương đến từ địa ngục còn đáng sợ hơn.



Một cước này rơi xuông, cửa phòng cũng không có rơi ra, dù sao cũng là cửa chất lượng tốt.



Cố Dạ Cần lại tiếp tục rồi cước thứ hai, thứ ba, thứ tư…



Mỗi một cước đều mang theo lực đạo không gì sánh được bén nhọn đạp thẳng trên cửa, dường như cánh cửa này không mở ra, anh liền thề không bỏ qua.



Rất nhanh “két” một tiếng, cửa phòng mở ra.



Ngay cả cửa phòng cũng khuất phục dưới uy lực của người đàn ông Cố Dạ Cần này.



Cửa phòng mở ra, mặt Cô Dạ Cân không thay đổi đi vào: “Diệp Linh”



Đám người làm nữ kinh hồn táng đảm, với tính khí hung bạo của tiên sinh, thái thái cô tự cầu nhiều phúc đi.



Cố Dạ Cẩn cũng đích xác là mang ý niệm muốn nghiêm khắc dạy dỗ Diệp Linh trong đầu đi vào, cô thật sự là quá tùy ý làm bậy, cũng chỉ là ỷ vào anh cưng chiều.



Lồng ngực to lớn phập phồng trên dướianh đuôi mắt đỏ thắm quét trong phòng một cái, rất nhanh đã dừng lại, bởi vì, Diệp Linh không ở đây.



Nơi tầm mắt của anh có thể đạt được, không có thân ảnh Diệp Linh.



Cố Dạ Cẩn cứng đờ, tràn đầy lệ khí cùng lửa giận trong nháy mắt biến đi đâu mất, trái tim anh còn run sợ lên: “Diệp Linh! Diệp Linh, em đang ở đâu!



Em câm rồi à, nghe được thì trả lời anh một tiếng!”



Vẫn không có ai đáp lại anh.



Cố Dạ Cần đi tới mở ra cửa phòng tắm, phòng thay đồ… Bên trong cũng không có người.



Diệp Linh biến mắt rồi.



Cô biến mắt trong tầm mắt của anh.



Xung quanh rất an tĩnh, an tĩnh đến đáng sợ, Cố Dạ Cần đi tìm quanh, nhưng không có một bóng người.



Lời vừa rồi của Tiểu Lan đột nhiên quanh quần bên tai anh: “Cô ta thực sự không yêu anhl”



“Cô ta vứt bỏ anhl”
Chương 1952:

“Cô ta không cần anh nữal”

Cố Dạ Cẩn cảm thấy cả thế giới đều xoay tròn trước mắt anh, nỗi kinh hoàng và bất an như thuỷ triều xông tới, chớp mắt đã bao phủ anh lại rồi.

“Người đâu!” Anh rồng to.

Vài hộ vệ áo đen nhanh chóng đi vào, chờ đợi phân phó.

“Đi tìm, nhanh đi tìm, cho dù lật tung cả thành phô này cũng phải tìm được cô ấy trở về!” Cố Dạ Cần từ trong cổ họng gầm ra âm tiết đáng sợ, gân xanh trên trán nỗi lên hét.

“Vâng thưa sếp.” Nhóm hộ vệ áo đen xoay người rời đi.

“Chờ một chút.” Cố Dạ Cần lại đột nhiên lên tiếng.

Anh phát hiện dị thường, không thích hợp, thực sự không thích hợp, vừa rồi anh là hoảng hồn, anh phải để cho mình tỉnh táo lại trước.

Anh tận mắt nhìn Diệp Linh vào căn phòng này, cô không đi ra khỏi phòng, vậy đã nói rõ… cô còn ở trong phòng.

“Các cậu đều đi ra ngoài đi.” Cố Dạ Cân đôi chủ ý.

Đám hộ vệ áo đen nghe lời đi ra, còn đóng cửa phòng lại.

Con ngươi âm trầm của Cố Dạ Cần sắc bén quét hết chỗ có thể giấu người trong phòng, anh tận lực khắc chế tâm tình của mình, tiếng nói khàn khàn lộ ra vài phần dỗ dành cưng chiều: “Linh Linh, em đang ở đâu?”

Bươc chân Cố Dạ Cần nhẹ nhàng đi trên thảm, anh vươn tay dò xét mở ra rèm cửa sổ, kiểm tra từng góc: “Linh Linh, anh biết em ở đây, em nghe được giọng của anh, đúng không?”

“Anh thừa nhận anh bây giờ còn rất tức giận, em mau ởi ra đi, nếu như anh có thể lên tiếng, nói không chừng anh cũng sẽ dễ dàng dỗ được.”

Không ai đáp lại anh.

Trong phòng thủy chung yên tĩnh, vang vọng chỉ có thanh âm của chính anh .

Cố Dạ Cẩn không hiểu sao cảm thấy hoảng hốt, vô cùng hoảng hốt, anh tìm mỗi một góc từng gian phòng, cũng không có tìm được thân ảnh cô.

Cô đi đâu?

Cô đến tột cùng ở đâu?

Thần kinh Cố Dạ Cần căng chặt, bất cứ lúc nào cũng sẽ gãy đoạn, lúc này ánh mắt của anh rơi vào tủ quần áo, anh đi tới.

Cố Dạ Cần vươn tay, kéo ra tủ quần áo.

Trong tủ treo quần áo của anh, áo sơmi tây trang được là phẳng, thoáng nhìn qua không có ai.

Thế nhưng cơ thể Cố Dạ Cần đột nhiên cứng đờ, bởi vì, anh tìm được Diệp Linh.

Diệp Linh trôn trong tủ quân áo, co thành một khối nho nhỏ rúc trong góc tủ, trước khi cửa mở rất tối, một chút sáng cũng không có, cô lặng lặng trốn bên trong.

Dây thần kinh căng thẳng của Cố Dạ Cần nhìn thấy của cô giờ khắc này rốt cục được giãn xuống, hoang mang bất an trong lòng cũng từ từ hạ, anh mím môi lên tiếng: “Diệp Linh.”

Diệp Linh vẫn duy trì tư thế đó, hai chân cuộn lại, hai tay ôm đầu gối của mình, cô từ từ nhắm hai mắt, dường như đã ngủ rồi.

Cố Dạ Cẩn giận, khi anh đang binh hoang mã loạn, cô lại ngủ vùi nơi đây.
Chương 1953:



“Diệp Linh, tỉnh lại đi, đừng ngủ nữal”



Anh vươn tay lay động cô.



Cái lay này làm rơi tai nghe trên tai cô, tai nghe điện thoại rớt xuống, cô run rẫy hàng mi, cũng liền tỉnh.



Cô lúc ngủ đeo tai nghe, không biết là thực sự muốn nghe nhạc, hay là…



không muốn nghe đến bất luận thanh âm nào của anh.



Diệp Linh mở mắt ra, trong con ngươi cô nhuộm vài phần nhập nhèm, ngước khuôn mặt lớn chừng bàn tay nhìn anh, cô không tim không phổi câu môi nở nụ cười: “Cố tổng, vẫn để cho anh tìm được rồi, xem ra tôi không phải người Cô Dạ Cân nhíu mày: “Em trôn đi làm cái gì?”



“Sợ anh thú tính quá độ, không để ý tôi đã đến tháng còn muốn tắm máu chinh chiến.”



“Lúc anh ăn canh sao anh không nói cho anh, là em tự gây chuyện cho mình!”



“Ah,” Thần sắc Diệp Linh trong trẻo nhưng lạnh lùng lười biếng: “Tôi chỉ là cảm thấy chơi rất vui, Cố tổng, anh giận à?”



Nói rồi Diệp Linh liền nở nụ cười, tiếng cười cô “khanh khách” ngân vang như chuông, cười đến hoa rơi tán khắp nơi: “Cố tổng, anh ở chỗ tôi còn vờ đứng đăn làm cái gì, trước kia Trân Viên Viên dùng miệng cho anh, anh rất hưởng thụ mà, tôi cũng suýt tưởng Cố tổng sạch sẽ, trừ tôi ra người phụ nữ nào cũng không chạm đến.”



“Bản cũng đã bản rồi, chạm thêm một người phụ nữ nữa thì làm sao?”



Ánh mắt Cố Dạ Cần thanh bằần sâm lạnh chăm chú dán vào khuôn mặt nhỏ của cô, anh muốn từ trên mặt của cô chứng kiến dù từng tia ghen ty và khổ sở, chỉ cần một tia là được rồi, thế nhưng không có, ánh mắt cô rất lạnh, có chăng chỉ là thờ ơ và trào phúng.



Anh đã không nhớ rõ Trần Viên Viên kia là ai, cô nhắc tới như thế anh liền có chút ấn tượng, là người giống với cô nhất…



Qúa khứ đã qua không cách nào nghịch chuyển, Cố Dạ Cần vươn ngón tay thon dài nắm chiếc cằm xinh xắn của cô: “Việc này lúc trước em không so đo, hiện tại đến tột cùng lại so đo làm cái gì?”



Nói rồi anh vươn cánh tay dài ôm cô thân thể mềm mại lả lướt của cô từ trong tủ quần áo ra: “Cùng anh tắm.”



Anh cần cấp bách tắm nước lạnh, dược tính trong cơ thể càng ngày càng mạnh, anh cảm giác cả người mình đều cháy rồi.



Anh cần dập tắt lửa.



“Thả ra, nếu như anh không ưa Tiểu Lan, tôi giúp anh gọi những cô gái khác.”



“Tôi quen rất nhiều cô gái xinh đẹp trong vòng giải trí, yêu mị của Cố tổng không thể chống đỡ được, ta cảm thấy cho bọn họ chạy đến xếp hàng cho Cố tổng đi lựa.”



Cố Dạ Cần dừng bước chân lại, sau đó đột nhiên thay hướng, anh đi tới bên giường ném Diệp Linh lên, áp người lên: “Diệp Linh, em nhất định phải chọc anh nổi điên đúng không?”



Ngón tay rõ ràng khớp xương đi tới cổ áo cô, không chút kiên nhẫn cởi ra, anh thô bạo trực tiếp “rẹt một tiếng, trực tiếp xé ra cổ áo của Diệp Linh.



Bắp thịt tinh tế trắng nõn bại lộ trong không khí, mặt mày Diệp Linh đã lạnh lùng, cô cũng không phản ứng kịch liệt, chỉ bình tĩnh nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Buông, tôi cảnh cáo anh, anh tốt nhất đừng lấy cái tay bẩn của anh chạm vào tôi!”



Cô dùng hai chữ “cảnh cáo” này, Cố Dạ Cần câu môi, cảm thấy cô đúng là vô pháp vô thiên, tối hôm nay phải dạy cho cô một bài học thích đáng.



“Diệp Linh, em là vợ hợp pháp của anh, là Cố thái thái của anh, lúc anh muốn, em không thể cự tuyệt, đây là nghĩa vụ vợ chồng, hiểu không?”



Anh cúi người, chôn ở cổ cô bắt đầu hôn.
Chương 1954:



Diệp Linh nhìn thoáng qua đèn treo trên đỉnh đâu, sau đó vươn tay, mò tới đèn bàn trên tủ giường, cô giơ tay lên, mạnh mẽ đập đèn bàn vào trên đầu Cố Dạ Cần.



Oang một tiếng, đèn bàn đã đập bề rồi.



Cố Dạ Cẩn cảm thấy đầu đau xót, rất nhanh có dòng máu đỏ tươi sền sệt theo gò má anh tuấn chảy xuống.



Anh nâng người lên, sờ sờ mặt mình, mò tới một tay máu.



Ngũ quan “xoát” lạnh xuống, như dâng lên sương lạnh, anh nhìn cô gái dưới người: “Diệp Linh, em đang chơi cái gì, hả?”



Diệp Linh cười xán lạn với anh: “Quên nói cho ngươi biết, năm 18 tuổi ấy lúc tên chủ trọ mập mạp kia đặt ở trên người tôi muốn cưỡng hiếp tôi, tôi cũng dùng đèn bàn đập đầu gã.



Cố Dạ Cần cứng đờ.



“Thế nhưng rất đáng tiếc,” Diệp Linh đột nhiên có chút tiếc nuối: “Đáng tiếc là, lúc đó trên tay tôi không có dao, bằng không tôi có thể giống như bây ĐIỜT Diệp Linh đột nhiên giơ tay lên, trong tay của cô chẳng biết lúc nào đã cầm một con dao nhọn, cô dùng sức hướng mũi dao đâm tới tim Cố Dạ Cần.



Cố Dạ Cần chỉ cảm thấy hàn quang lóe lên trước mắt, động tác anh rất nhanh, ngay lúc Diệp Linh đâm tới anh một đã kéo lại dao.



Tuy dao không đâm tới trong tim anh, thế nhưng lưỡi dao sắc bén đã vạch ra miệng máu thật sâu trong lòng bàn tay Cố Dạ Cần, từng giọt máu lớn nhỏ xuống.



Cố Dạ Cần nhìn cô: “Diệp Linh, em…muốn anh chết?”



“Đúng vậy, anh còn có Cố gia các người, không kẻ nào vô tội, các người đều đáng chết!” Trong đôi mắt Diệp Linh bốc lên rồi cừu hận hừng hực.



Cố Dạ Cần khép rồi mở mắt, mấy giây sau câu môi nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng đáng sợ: “Vậy em thực sự là một kẻ báo thù yếu đuối, em tưởng cầm một con dao có thể làm tổn thương anh?”



Diệp Linh đón lấy ánh mắt của anh, cũng câu môi cười: “Cố Dạ Cần, ngàn vạn lần đừng để tôi biết anh yêu tôi, bằng không, con dao này sẽ hung hăng đâm vào trong trái tim tôi, một ngày nào đó, tôi muốn để cho anh tận mắt nhìn tôi ở bên cạnh anh mỗi ngày suy kiệt chết đi, đây là nghiêm phạt lớn nhất đối với anh — khiến anh mắt đi tôi.”



Con ngươi Cố Dạ Cần hung hăng co rụt lại, không nghĩ tới cô sẽ nói ra lời như vậy.



Cô nói, nếu có một ngày để cô phát hiện anh yêu cô, như vậy con dao sẽ hung hăng đâm vào trong trái tim cô, nghiêm phạt lớn nhất với anh chính là để anh mắt đi cô!



Cố Dạ Cần nhìn cô chằm chằm, đuôi mắt hẹp dài tràn ngập tia máu, một lúc lâu anh mới cất tiếng khàn khàn: “Vậy em vĩnh viễn sẽ không chờ đến ngày đó, bởi vì, anh không yêu em.”



Anh nói, anh không yêu cô.



Trong lòng Diệp Linh đã không còn bắt kỳ gợn sóng nào, cô yêu ngu mười năm, đã từng yêu bao nhiêu, hiện tại chỉ còn lại bấy nhiêu hận.



Lúc này Cố Dạ Cẩn dùng sức, đoạt đi con dao trên tay cô.



Keng, một tiếng, con dao dính đầy máu tươi bị ném trên thảm.



Cố Dạ Cẩn đứng dậy, ngồi ở bên giường, tùy ý rút mấy tờ khăn giấy đè xuống vết thương của mình.



“Cố Dạ Cần, chúng ta ly hôn đi!” Diệp Linh nhẹ cất tiếng.



Cơ thể Cố Dạ Cần chợt cứng đờ, sau đó quay đầu nhìn cô, cổ họng lăn lăn, anh mở miệng nói: “Tân hôn đến ngày thứ ba đã bàn đến ly hôn, Cố thái thái em cảm thây thích hợp sao? Còn nữa, cuộc hôn nhân này em không có quyền lựa chọn, cho dù có một ngày muốn ly hôn, cũng chỉ có anh mới được nói, chứ không phải em, rõ chưa?”



Diệp Linh nằm ở trên giường nhìn anh, cô câu môi: “Cố Dạ Cần, anh còn phải tiếp tục gạt tôi phải không, anh còn không định nói thật với tôi?”



Cố Dạ Cần nhanh chóng nhíu mày, anh đã ý thức được cái gì, tối nay Diệp Linh rất khác thường, theo lý anh trai của cô Diệp Minh đang nằm trong tay anh, cô sẽ không dám như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK