Cô đang nói gì thế?
Đây không phải là lời thoại của anh sao?
Loạn rồi.
Đêm nay tất cả đều loạn rồi, từ tư thế đến lời thoại đều loạn cả rồi. Lục Hàn Đình anh đây vậy mà nằm dưới ư? Quả thật khiến cho người ta mở rộng tầm mắt mà.
“Hạ Tịch Quán, lăn xuống khỏi người tôi mau! Tôi cảnh cáo cô lần cuối cùng, cắm chạm vào tôi, bằng không tôi sẽ khiến toàn bộ Hạ gia vì hành vi của cô mà chôn củng… Ưml”
Trong đêm khuya, Hạ Tịch Quán về tới Hạ gia.
Bởi vì hiện tại đã khuya lắm rồi, Hạ Tịch Quán rón rén đi vào, lặng lẽ lên lầu, không muốn đánh thức bắt cứ ai.
Nhưng chợt căn phòng trên lầu mở cửa ra, Hạ Bang và Lam Yên đi ra: “Quán Quán, sao trễ như thế mới về vậy con, lần này có vào được cắm địa tìm được bảo rương không?”
Hạ Tịch Quán tưởng bố hạ mẹ Lam đã ngủ rồi rồi, nào biết hai người vì lo lắng cô, vẫn chưa đi ngủ.
Hạ Tịch Quán dừng bước chân lại, trên người cô khoác chiếc áo khoác ngoài rộng thùng thình của Lục Hàn Đình, áo khoác che hết dáng người nhỏ xinh của cô. Mái tóc đen nhánh thanh thuần bây giờ lại xốc xếch tán lạc, vài lọn tóc cuốn vào trong cần cổ trắng như tuyết của cô, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, giống như đóa hồng sau cơn mưa, khó khăn nở rộ.
“Bồ Hạ mẹ Lam, bố mẹ sao lại chưa ngủ?” Hạ Tịch Quán hỏi.
“Quán Quán, trên người con mặc áo khoác của ai đấy, sẽ không lại là của… Lục Hàn Đình chứ?” Mẹ Lam nói.
Hạ Bang gật đầu, hạt cúc bạc trên tay áo của Lục Hàn Đình rạng rỡ chiếu sáng, mặt trên còn có khắc chữ “Lục”, rõ ràng chính là của anh.
“Quán Quán, áo khoác ngoài của Lục Hàn Đình lần trước còn chưa trả lại, sao con lại mặc thêm cái nữa của cậu ta rồi?”
Lam Yên hít một ngụm khí lạnh: “Quán Quán, có phải tên Lục Hàn Đình kia ức hiếp con không, bố mẹ lập tức tìm nó tính số ngay!”
Hạ Tịch Quán nhanh chóng ngăn cản Lam Yên: “Bố Hạ mẹ Lam, sự tình không phải như thế, bố mẹ đừng đi tìm Lục Hàn Đình, anh ấy không ức hiếp con, mà là… con ức hiếp anh ấy!”
“Cái gì?” Hạ Bang và Lam Yên không thể tin được nhìn Hạ Tịch Quán, sau khi hết khiếp sợ chính là thán phục, Quán Quán quả nhiên là người làm đại sự!
Thật lợi hại!
Hạ Tịch Quán nhanh chóng vươn tay nhỏ bưng bít khuôn mặt đỏ lên của chính mình: “Bố Hạ mẹ Lam, hôm nay khuya lắm rồi, ngày mai con kể chuyện cắm địa cho bố mẹ sau, con vào phòng nghỉ ngơi đã.”
Hạ Tịch Quán nhanh chóng chuồn vào phòng mình.
Vào được phòng, Hạ Tịch Quán vào phòng tắm tắm gội trước, cô đứng dưới vòi hoa sen, mặc cho dòng nước nóng gội rửa mình.
Vừa rồi ở trong cám địa, cô là bị cây bụi dược thảo kia làm mắt lý trí, hiện tại lý trí trở lại, cô mới giật mình bản thân rốt cuộc đã làm gì những chuyện gì.
Cô thực sự quá điên cuồng, ấy vậy mà dám… cưỡng bức Lục Hàn Đình, cô là bị nhan sắc anh thiêu hết lý trí mà! Nhớ tới dáng vẻ anh cắn răng thở gấp, cuối cùng còn giơ tay lên che khóe mắt tràn đầy đỏ thắm của mình, mặc cô làm xằng làm bậy, vẻ gợi cảm ấy khiến gương mặt nhỏ xinh của Hạ Tịch Quán lại nóng lên.
Bỏ đi, chuyện cũng đã làm, cô còn gì để sợ chứ?
Dù sao, loại chuyện này cũng không phải lần đầu tiên cô làm.
Mấy tháng trước cô cũng dùng cách này cướp đi lần đầu tiên của anh!
Hạ Tịch Quán mặc dù đang tự an ủi trong lòng như vậy, nhưng thực sự chả có sức thuyết phục gì, đây chính là Lục Hàn Đình chứ không phải Lục tiên sinh, cũng không biết anh sẽ xử mình thế nào nữa.
Điên mắt!
Hạ Tịch Quán đưa tay gãi gãi tóc mình, cô đúng là điên rồi!