Bên kia không biết nói gì đó, sắc mặt Bò Cạp chợt lạnh lẽo, gã rủ mắt nhìn về phía Hà Băng…
Bên kia, máy palm-top trước mặt Diệp Minh đột nhiên tối đen.
Màn hình theo dõi đột nhiên tối đen, đại biểu thiết bị theo dõi sau tai Hà Băng đã bị phát hiện.
Chuyện gì xảy ra?
Ánh mắt Diệp Minh đột nhiên lạnh lẽo, anh vào biệt thự, lên lầu, sau đó một cước đạp ra cửa phòng Bò Cạp.
Trong phòng trông không, Bò Cạp và Hà Băng đều không thấy đâu.
Biệt thự này đã bị bao vây, thế nhưng trong phòng có một con đường ngầm, nối thẳng bên ngoài.
Bò Cạp mang Hà Băng đi.
Trên tắm thảm rơi xuống một chiếc giày cao gói.
Đầy đầu Diệp Minh đều là hình ảnh vừa rồi ở trong video, dáng vẻ cô cởi giày, anh mắng tiếng, cô lại ngoan ngoãn mang lại giày.
Hiện tại, cô biến mắt, cô đã bại lội Diệp Minh cúi xuống thân hình cao lớn, nhặt chiêc giày cao gót kia lên.
Lúc này cửa phòng lần nữa bị mở ra, mặt nạ trên mặt Thiến Thiến đã kéo xuống, mái tóc dài đen nhánh, cô ta mặc toàn thân áo đen, hơi có chút hiên ngang: “Huyết Ưng, Bò Cạp chạy rồi, anh lập tức rút lui đi, bằng không anh lúc nào cũng có thể sẽ bị bại lộ.”
Diệp Minh siết chiếc giày cao gót kia, chậm rãi nghiêng mắt nhìn Thiến Thiến, viền mắt thâm thúy dính vào màu đỏ tươi, càng nhiều hơn chính là bạc bếo: “Hà Băng bại lộ CÓ liên quan tới cô không?”
Thiến Thiến cứng đờ: “Huyết Ưng, anh lại hoài nghỉ em?”
Diệp Minh câu đôi môi mỏng, từ trong cô họng bức ra âm tiêt sâm nhiên: “Tôt nhất là không liên quan với cô đi, bằng không… tôi sẽ giết chết cô.”
Nói xong, anh nhắc chân dài đi tới cạnh cửa, lúc đi ngang qua Thiến Thiến, anh đi thẳng, bả vai dày anh tuấn hung hăng đụng phải Thiến Thiến một cái.
Thiến Thiến trắng nhợt mặt, lảo đảo về phía sau hai bước.
Cô ta ngước mắt nhìn người đàn ông, ngũ quan người đàn ông nguội lạnh âm u, tràn đầy sát ý.
Cô ta nhanh chóng vươn tay, kéo lại ống tay áo của người đàn ông: “Anh đã chết, hiện tại không thể lộ diện, về phần Hà Băng, từ giây phút cô ta đi vào FlU kia trở đi, cô ta đã nên chuẩn bị tỉnh thần có thể hy sinh bắt cứ lúc nào rồi.”
Diệp Minh dừng bước: “Thả tay!”
“Em không thả.”
Diệp Minh vươn tay vung, ầm một tiếng, Thiến Thiến chật vật ngã ở trên thảm, trán đụng phải ván giường.
“Thiến Thiến, đã xảy ra chuyện gì?”
Nghe được động tĩnh trong phòng, một người xông vào, là Tống Trùng.
Vị Tông Trùng này là công tử hào môn, bây giờ là nhân viên cấp cao của FIU, FIU đã khống chế căn biệt thự này, Tống Trùng là chỉ huy cao cấp của lần hành động này.
Tống Trùng thấy Thiến Thiến té xuống đất, anh ta nhanh chóng nhìn về phía Diệp Minh: “Anh có ý gì? Thiến Thiến là người anh có thể đụng vào sao, mau tới xin lỗi!”
Vênh váo tự đắc, giọng điệu ra lệnh.
Diệp Minh nhắc mí mắt liếc Tống Trùng, nhàn nhạt giễu cợt một tiếng.
Cảm thấy anh khinh miệt, Tống Trùng biến sắc: “AnhI”
Thiên Thiên là thiên kim của thủ trưởng, từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai dám đụng cô ta một cái, Diệp Minh sức lực lớn, lực đạo hung mãnh, cô ta bị hắt đến chảy máu.