Lục Tư Tước nói: “Cô ấy giống với mẹ cô ấy, đều không phải là người nơi này, sớm muộn cũng có một ngày cô ấy cũng sẽ biến NH2 Ty Je0( lỆ: c. cO BE No NùU co yến 2 Ti TÊN BE T mật ở phân cuôi thê giới, nói đúng ra không phải là có biên mắt, mà là… về nhà.”
Về nhà?
Hạ Tịch Quán lập tức đứng phắt từ ghế salon lên, cô khiếp sợ nhìn Lục Tư Tước: “Ý của bác là, mẹ tôi đã về nhà?”
Lục Tư Tước gật đầu: “Đúng vậy, cho nên, cô phải tìm được đường về nhà.”
Đầu nhỏ Hạ Tịch Quán “oanh” một tiếng nổ tung, cô vẫn cho là mẹ là đã biến mát, thì ra mẹ đã về nhà, về đất nước thần bí kia.
Đất nước thần bí kia biến mất ở phần cuối thế giới, không ai biết được đường về nhà.
Nếu như cô có thể tìm được đường về nhà, vậy cô có thể gặp lại mẹ, thậm chí còn có cả Liễu Anh Lạc.
Tim Hạ Tịch Quán lập tức đập rộn, cô nhất thời có phương hướng mới và mục tiêu.
Lúc này Lục Hàn Đình vươn bàn tay lộ rõ khớp xương ràng ngón tay nắm chặt cổ tay trắng mảnh khảnh của cô, cưỡng chế xoay cô lại, để cô và anh đối diện: “Cô sẽ về nhà sao?”
Hạ Tịch Quán muốn gật đầu, nói nhảm gì thế, dĩ nhiên cô muốn về nhà rồi.
Lục Hàn Đình mím môi trăng bệch, không vui nói: “Không cho phép về nhài”
Vì sao chứ?
Tên này thực sự là cường thế bá đạo!
“Anh buông tôi ra!” Hạ Tịch Quán dùng sức rút cánh tay thon nhỏ về, còn xa cách anh mấy bước: “Tôi lên xem Tử Tiễn thế nào.”
Hạ Tịch Quán chuồn êm chạy lên lầu.
Lục hàn Đình nhìn bóng người nhỏ nhắn đó biến mắt trong tầm mắt, ấn đường chau chặt thành chữ “xuyên”.
Trong thư phòng.
Liễu Chiêu Đệ tức đến run người, ban nãy có Lục Tư Tước ở phòng khách, có mấy lời bà ta không thể nói, sợ Lục Tư Tước lại không hài lòng con trai mình.
Vốn lần trước Lục Tử Tiễn vì tìm Hạ Tịch Quán đã tranh cãi với Lục Tư Tước, bà ta sợ tình cha con lại vỡ tan.
Hiện tại trong thư phòng cũng chỉ có hai mẹ con bọn họ, hai mắt Liễu Chiêu Đệ đỏ lên trừng Lục Tử Tiễn: “Tử Tiễn, sao con lại làm ra loại chuyện phá hỏng danh tiếng mình như thế được, con có biết chuyện con phản bội có bạn gái mới đã lên đầu đề giải trí, mọi người bàn tán xôn xao về con đấy kìa!”
“Mấy năm nay mẹ đặt toàn bộ hy vọng lên người con, con không thích cạnh tranh, không thích tranh đoạt, không thích kế nghiệp, có cái nào mẹ không chiều con? Thế nhưng chuyện này con quá đáng rồi, con lại vì Hạ Tịch Quán hủy đi danh dự của mình!”
“Tử Tiễn, mẹ muốn con lập tức thanh minh ngay, làm rõ chuyện này!”
Lục Tử Tiễn nhìn Liễu Chiêu Đệ, lắc đầu: “Mẹ, lời nên nói ban nãy con đã ở dưới lầu nói rồi. Thứ nhất, con và Hạ Tịch Quán từ hôn, thứ hai, là con phản bội có bạn gái mới!”
Cả người Liễu Chiêu Đệ cứng đờ, bà ta run run chỉ tay vào Lục Tử Tiễn: “Mày! Mày! Tốt, tốt lắm, tao nuôi mày lớn như vậy, còn không trông cậy vào mày sau này chăm sóc nuôi lại tao. Mày cứ không nghe lời như vậy, con trai tao nuôi không phải để cho con Hạ Tịch Quán kia hưởng, thay vì để mày bị hủy hoại trong tay con đấy, chả bằng tao đánh chết mày trước!”
Liễu Chiêu Đệ đã sớm nỗi điên, bà ta tìm một cây roi da, sau đó quơ roi da trực tiếp quất lên người Lục Tử Tiễn.
Lục Tử Tiễn không tránh, “vút” một tiếng, roi da quất lên người anh, áo sơ mi trắng trên người thắm ra máu tươi.
Liễu Chiêu Đệ lại vút thêm vài roi.