“Cộc cộc cộc” Ngón tay có lực của có Dạ Cần đánh ra nhịp điệu lạnh thấu xương trên bàn họp hình vòng cung: “Đây chính là hiệu suất làm việc của các người sao, đêm nay tăng ca làm lại lần nữa, làm đến chết thì coi là tai nạn lao động, không làm cho tôi hài lòng thì ngay lập tức cút!”
Nói xong, Cố Dạ Cần đứng dậy, anh đi tới trước cửa sổ, giơ ngón tay lên nới cà vạt, hiện tại cà- vạt buộc lỏng lẻo quanh cổ của anh, trong lệ khí vừa dày vừa nặng lộ ra uy hiếp của cấp trên, nâng tay nhắc chân đều là mị lực mê người của tinh anh thượng lưu.
Đám nhân viên cấp cao đều sợ đến nín thở.
Cố Dạ Cần phiền não, mấy ngày nay liên tiếp làm việc cao độ khiến đôi mắt thanh bần kia thấm vẻ mệt mỏi, lười nhìn những người phía sau nữa, anh rút ra một điều thuốc đặt trên môi, châm lửa, sau đó bắt đầu phả ra làn khói trắng.
Lúc này cửa phòng họp bị đây ra, thư ký riêng đi đến, thấp giọng báo cáo: “Chủ tịch, có WeChat đến.”
Cố Dạ Cần khi họp đều không mang theo điện thoại, giao cho thư ký riêng của mình.
Cố Dạ Cần một tay đút trong túi quần, một tay đốt điếu thuốc lá, dáng người cao to như ngọc, ngũ quan tuấn mỹ chìm trong làn khói thuốc.
“Không rảnh.” Tâm tình của anh không tốt.
“Vâng, chủ tịch.” Thư ký riêng cầm điện thoại muốn lui xuống.
“Quay lại.” Chợt Cố Dạ Cần lại mở miệng.
Thư ký riêng ngắng đầu nhìn lại, chỉ thấy Cố Dạ Cẩn ngậm điếu thuốc lá trên môi, nhìn anh ta hỏi: “Cậu mới vừa nói cái gì đến?”
“Chủ tịch, là WeChat.”
“Ah.” Cố Dạ Cần nhàn nhạt lên tiếng.
Chủ tịch nhà mình đã nói không rảnh, thư ký riêng định lui thật nhanh.
Thế nhưng một giây kế tiếp, Cố Dạ Cần đưa bàn tay của mình ra: “Đưa điện thoại cho tôi.”
Thư ký riêng sửng sốt, chủ tịch, không phải anh nói không rảnh sao?
Thê nhưng thư ký riêng cũng không dám hỏi những lời này, anh ta vội vã đưa điện thoại lên.
Cố Dạ Cần nhận lấy điện thoại di động, trên WeChat anh chỉ có một người, Diệp Linh.
Có lúc anh cũng sẽ xem vòng bạn bè của Diệp Linh, nhìn cô ngày hôm nay lại đăng cái gì, lại mặc đồ đẹp nào, hay là mua cái túi xinh nào.
Quả nhiên, là Diệp Linh gửi tới, còn là một voice chat.
Bình thường anh không liên hệ cô, cô cũng sẽ không chủ động liên hệ anh.
Ngày hôm nay không biết ngày gì, cô chăng những chủ động liên hệ anh, còn gửi voice chat đến.
Anh đã lâu không nghe được giọng cô rồi.
Có Dạ Cẩn chậm rãi nhếch môi vui vẻ.
Đám nhân viên đang không dám thở ở đây quả thực sợ ngây người, bọn họ khiếp sợ nhìn chủ tịch nhà mình, chủ tịch là… là đang cười sao?
Một giây trước chủ tịch còn mưa rền gió dữ, một giây kế tiếp liền câu môi cười?
WeChat kia đến tột cùng có mị lực đến mức nào?
Xem ra bọn họ được cứu rồi.
Đám nhân viên đêu âm thâm thở dài một hơi.