Mục lục
Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 378: Người Trong Lòng Cô

Lục Nhân Nhân nói tiếp: “Tịch Quán, trong thâm tâm
cháu rõ hơn ai hết, Hàn Đình có tính chiếm hữu khủng
khiếp và mong muốn kiểm soát cháu. Ngay cả khi có
gắng kiềm ché bản thân, nó vẫn không thể chịu được
cháu tiếp xúc quá nhiều với bên ngoài. Tình yêu của
cháu chỉ nuôi dưỡng lòng tham của nó, làm cho nó
càng thêm được đằng chân lân đằng đầu, gió thổi cỏ
lay vu vơ một chút thôi là nó đã vô căn cứ nghỉ ngờ

cháu, thậm chí còn tệ hơn.”

“Hàn Đình tàn nhẫn hơn bắt cứ ai, tâm lý nó cực kỳ
bạo lực. Ở góc độ khác, cháu có nghĩ đến nó lái xe
như vậy là để tự sát không, hôm nay nó chớp mắt đã
muốn tự sát, ngày mai đã có thể giết cháu, Tịch Quán,
đến tột cùng cháu có biết cháu đang ở cạnh một con

quỷ không?”

Hạ Tịch Quán không quay đầu lại, thật lâu sau cô mới

khẽ nói: “Nói xong chưa?”

“Tịch Quán, chẳng lẽ cháu thật sự không chút tò mò

nào với tên ác quỷ này thế nào lớn lên ư, lẽ nào cháu

không muốn chân chính hiểu thấu nó, yêu một người

chẳng phải là muốn hiểu rõ toàn bộ con người người
đó sao, ngày mai ở quán cafe, bác chờ cháu.” Nói

xong, Lục Nhân Nhân xoay người rời đi.

Lục Nhân Nhân rời đi, Hạ Tịch Quán ở đó rất lâu

không nhúc nhích.

Lục Hàn Đình ở phòng bệnh xử lý ít tài liệu, thư ký
Nghiêm Kiên đến đây báo cáo một số việc khẩn cấp
của công ty, đợi Nghiêm Kiên đi rồi thì Hạ Tịch Quán

cũng đã về.

“Lục phu nhân, em đi đâu thế, sao lại lâu thế?”

Hạ Tịch Quán ngước mắt lên, Lục Hàn Đình Đình dựa
vào đầu giường, trên tay anh cầm một tờ báo tài chính
toàn bộ là tiếng Anh, ánh mắt cũng không đặt trên

người cô, như là thuận miệng hỏi.

“À, hồi nãy em gọi điện thoại với Song Song.”

Ngón tay đang cầm tờ báo của Lục Hàn Đình ngừng

lại, mí mắt tuấn tú khẽ động, nhưng rất nhanh khôi
phục bình thường, anh vươn tay năm lấy cánh tay
mảnh khảnh của cô kéo mạnh, Hạ Tịch Quán trực tiếp

ngã vào trên bắp đùi rắn chắc của anh.

“Lục tiên sinh, anh làm sao vậy? Trên người anh có
vết thương, thế này rách ra mắt.” Hạ Tịch Quán nhanh
chóng chống tay vào lồng ngực rắn chắc to lớn của
anh, muốn đứng dậy kiểm tra vết thương trên người anh.

Lục Hàn Đình bá đạo ôm lấy vòng eo thon mềm mại
của cô không cho cô nhúc nhích, đôi mắt híp sâu của
anh dừng trên mắt cô: “Lục phu nhân, từ lúc nào mà

em học được nói dối thế2″

Trái tim Hạ Tịch Quán nhảy dựng, lẽ nào anh biết

được gì rồi?

Nhìn ánh mắt hoảng hốt của cô gái, Lục Hàn Đình
nhếch môi mỏng cười: “Em không muốn ngòi trên đùi

anh là vì sợ vết thương của anh hở ra, hay là vì sợ

Chương 378: Người Trong Lòng Cô
anh… tiếp tục chuyện lúc nãy vẫn chưa làm xong?”

Gánh nặng trong lòng Hạ Tịch Quán liền được buông
nhẹ, cô hờn giận liếc anh một cái: “Nghiêm túc chút đi
Lục tổng, trong tay anh còn đang cầm tờ báo tài chính đấy!”

“Em gọi anh tiếng Lục tổng này khiến anh cứ cảm giác

tội lỗi khi lén lút với nữ nhân viên Ay”

Hạ Tịch Quán nhanh chóng vươn bàn tay nhỏ bé
bưng kín cổ áo mình, như nai con hoảng loạn nhìn
anh: “Lục tổng, anh đừng có làm bậy, tôi đã có chồng rÖI.

Hơi thở Lục Hàn Đình dồn dập, yết hầu cuộn lên cuộn
xuống, trực tiếp xoay người đè cô dưới thân: “Lại thiếu

dạy rồi phải không?”

Hạ Tịch Quán cười khúc khích né tránh, là anh muốn
chơi sắm vai mà, chẳng qua là cô chỉ phối hợp chút

thôi, anh hung dữ thế làm gì, không chơi nổi à?

Nhưng rất nhanh sau đó, trong phòng bệnh liền truyền

đến tiếng cô xin tha: “Lục tiên sinh, xin lỗi mà, em sai

rồi, anh tha em lần này đi.”

Quán cà phê Tây Thành.

Lục Nhân Nhân đến trước, ngồi bên cửa sỏ, rất nhanh
một bóng dáng mảnh mai xuất hiện trong tầm mắt bà,

Hạ Tịch Quán cũng đến.

Hạ Tịch Quán đến cuộc hẹn rồi.

Lục Nhân Nhân không bắt ngờ, vì bà biết chắc Hạ

Tịch Quán sẽ đến.

Chương 379: Nói Anh Là Quái Vật

Hạ Tịch Quán ngồi đối diện với Lục Nhân Nhân, người
phục vụ bưng hai tách cà phê, Lục Nhân Nhân nhìn

Hạ Tịch Quán: “Tịch Quán, cháu đến à2″

Hạ Tịch Quán gật đầu: “Đúng vậy bác, cháu đến, bác
vẫn luôn muốn kể cho cháu nghe về quá khứ của Lục

tiên sinh, vậy bây giờ bác có thể nói rồi.”

Sau cả đêm cân nhắc, Hạ Tịch Quán quyết định đến,
tình trạng của Lục tiên sinh vượt quá sức tưởng tượng
của cô, lần này anh lái xe nhanh đến mức xảy ra tai
nạn xe đã gióng lên hồi chuông cảnh báo cô, giờ Lục
tiên sinh anh tuấn đứng trước mặt cô, trưởng thành,
giàu có lại kiêu ngạo, hoàn hảo và không chê vào đâu
được, nhưng anh lại che dấu đi quá khứ không cách
nào chịu nổi, đau khổ, yếu ớt kia đi rồi, cô hưởng thụ
anh của ngày hôm nay, nhưng cũng muốn giải phóng

anh khỏi nỗi đau ngày hôm qua.

Dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai của anh, cô đều

muốn tham gia.

Lục Nhân Nhân nhấp một ngụm cà phê, mặc dù

không thích đứa cháu trai Lục Hàn Đình này, nhưng
nhắc đến chuyện quá khứ vẻ mặt bà cũng rất đau khổ:
“Hàn Đình có nhắc đến mẹ ruột của nó – Liễu Anh Lạc

với cháu không?”

Hạ Tịch Quán gật đầu: “Có nhắc qua.”

Lục Nhân Nhân hơi ngỡ ngàng, hiển nhiên bà không
ngờ Lục Hàn Đình lại nhắc đến mẹ mình với người
khác: “Bác rất ngạc nhiên, bởi vì mẹ nó là điều cắm ky
sâu nhất trong lòng nó, không ai khác có thể chạm
vào, nhưng bác không ngờ nó lại kể cho cháu nghe về mẹ nó.”

“Tiên sinh không nhắc nhiều, nhưng cháu có thể
tưởng tượng ra mẹ của anh ấy là một người phụ nữ

tuyệt sắc tao nhã.”

Tuyệt sắc tao nhã…

Còn chẳng phải ư?

Lục Nhân Nhân cong môi giễu cọt, chỉ mỗi khuôn mặt

khuynh quốc khuynh thành kia của Liễu Anh Lạc đã
xứng với bốn chữ “tuyệt sắc tao nhã” này, bằng không

anh trai bà lại đổ gục trước người cô ta?

“Liễu Anh Lạc đã chết, hôm đó là đám tang của cô ta,
nhưng bác không biết chuyện gì đã xảy ra, bài vị của
Liễu Anh Lạc lại bị thiêu hủy, gió thổi qua liền bay mắt
hết thảy, Hàn Đình chứng kiến cảnh như vậy hệt như

phát điên, ra tay đả thương vài người.”

“Chuyện này cháu biết, Lục tiên sinh cũng kể qua với
cháu, lúc đó sự việc có chút lớn, sau này mấy bác đưa
cho anh ấy tờ giấy giám định của bệnh viện, xác định

rằng anh ấy có vấn đề về tâm thần.”

Lục Nhân Nhân thực sự không ngờ Lục Hàn Đình sẽ
nói với Hạ Tịch Quán những điều này: “Vậy nó có kể
với cháu cái này chưa, chuyện lúc đó không phải hơi
lớn, mà là rất lớn, oanh động cả Đề Đô, bởi vì người
nó ra tay đều là danh môn đệ tử của Đề Đô, lần đó
Hàn Đình ra tay rất tàn nhãn, gần như đánh máy

người kia tàn phế, bia mộ của mẹ nó cũng đầm đìa

máu tươi!”

Ngón tay của Hạ Tịch Quán đột nhiên siết chặt, bởi vì
cô đã tưởng tượng ra được hình ảnh kia trong đầu,
nơi nghĩa địa tràn ngập tuyệt vọng cùng máu, còn có

dã thú thở hồn hến.

“Tịch Quán, cháu sợ chưa?” Lục Nhân Nhân hỏi.

Hạ Tịch Quán nhìn Lục Nhân Nhân: “Tại sao Lục tiên
sinh lại ra tay đánh thương bọn họ, nhiều người như
thế ở đó, vậy mà mấy người kia lại bị đánh, chẳng lẽ

không phải bọn họ có vấn đề sao?”

Lục Nhân Nhân đình trệ một lúc, lúc này Hạ Tịch
Quán vẫn đứng bên Lục Hàn Đình, cho dù cả thế giới

đều chống lại Lục Hàn Đình.

“Đúng vậy, những người đó đều là công tử ăn chơi
trác táng ở Đề Đô. Tại tang lễ, là bọn họ đã đốt bài vị
của Liễu Anh Lạc thành trò, lúc ấy bọn họ còn cười
nhạo Hàn Đình, nói nó là bệnh nhân, là một con quái vật.”

Chương 380: Lục Hàn Đình Đến!

“Hàn Đình đã ra tay khiến họ tàn tật. Làm sao máy vị
hào môn thế gia kia lại chịu từ bỏ ý đồ được chứ? Đây
chính là phạm pháp, Hàn Đình đã bị bắt ngay lập tức.
Sau đó, anh trai bác trở về đưa Hàn Đình đến bệnh
viện để giám định tâm thần, giấy chứng nhận thẩm
định của bệnh viện được đưa ra, và Hàn Đình bị kết

luận là khiếm khuyết tinh thần. ”

Đồng tử Hạ Tịch Quán co rút lại, hóa ra là cha của Lục
Hàn Đình đích thân đưa anh đến bệnh viện: “Về sau
thì sao, chắc chắn còn phần tiếp theo, đúng không?
Giám định tâm thần không thể lừa những người đó được.”

“Lừa?” Lục Nhân Nhân bật cười: “Tịch Quán, cháu
vẫn cho rằng Hàn Đình là người bình thường à, cháu
không nghĩ đến tờ giấy giám định tâm thần là giả nhỉ,

nhưng đó là sự thật!

Hạ Tịch Quán nhướng mày, cô không thích người ta

nói Lục tiên sinh bị bệnh tâm thần, cô rất không thích.

Khi Hạ Tịch Quán muốn nói chuyện, Lục nhân Nhân

lấy điện thoại ra, đầy đến trước mặt Hạ Tú Loan: “Tịch

Quán, cháu có thể tự xem.”

“Cái này là gì2”

“Bác quên mắt không nói tiếp phần tiếp theo của Hàn
Đình với cháu. Sau đó… Hàn Đình được đưa đến

bệnh viện tâm thần, ngây người ở đó suốt ba năm!”

Cái gì?

Hạ Tịch Quán hít một hơi, cô kinh ngạc nhìn Lục Nhân
Nhân. Lục tiên sinh đã ở… bệnh viện tâm thần, còn ở

đó ba năm sao?

Cô không biết.

Cô thực sự không biết chuyện này.

“Tịch Quán, mở ra xem đi, cháu cứ từ từ xem Lục tiên
sinh của cháu đến tột cùng có phải bệnh nhân tâm

thần hay không, có phải là con quái vật hay không!”

Hạ Tịch Quán duõi tay, bắm vào đoạn video trên điện thoại.

Đó là trong một căn phòng nhỏ tối tăm và ẩm tháp của
bệnh viện tâm thần, được phong tỏa, nhìn đã khiến
người ta thấy áp lực đến không thở nổi, lúc đó Lục
Hàn Đình vẫn còn là một thiếu niên, dáng người anh

cao gầy, maặc quần áo bệnh nhân.

Trong video, anh đang đánh nhau với vài nhân viên
bảo vệ, anh xuống tay rất tàn nhẫn, nhanh chóng xô
ngã các nhân viên bảo vệ, khi anh định lao ra ngoài thì
một cây roi điện đập lên đầu anh, “bốp” một tiếng, anh

ngã gục xuống đất.

Mấy nhân viên bảo vệ vây quanh lại, một người dùng
chân giẫm lên khuôn mặt tuấn tú của anh, dùng roi
điện đánh liên tục, bên tai vang lên tiếng cười hắc hắc
của đám người chửi bới: “Thằng nhóc quái vật, ngày
nào không đánh mày, có phải mày liền cảm thấy cơ

thể không thoải mái phải không?”

Lục Hàn Đình mới chỉ mười tuổi bị bọn họ giẫm lên,

đôi mắt hẹp dài của thiếu niên đỏ bừng, miệng phát ra
tiếng thút thít như dã thú, hai tay cậu cào lấy mặt đắt,
hét lần này đến lần khác có ý muốn đứng dậy, nhặt lên
kiêu ngạo cùng tôn nghiêm của đã bị nghiền nát của
bản thân lên, rất nhanh tay anh cào đến đứt gãy, trên

mặt đất hằn lên vài vệt máu.

Tay chân Hạ Tịch Quán lạnh ngắt, cả người như rơi
xuống vực sâu, cô hệt như đứng tại đó nhìn, nhìn thấy
Lục Hàn Đình lúc mười tuổi bị người khác giãm dưới
chân tùy ý bắt nạt, nhìn vào mắt anh, ánh mắt anh
như bùng lên một ngọn lửa, là ngọn lửa của sự kiên
cường trong hoàn cảnh tuyệt vọng và sự lạnh lùng

đến tột cùng muốn hủy diệt thế giới.

Hạ Tịch Quán cảm thấy trái tim mình đang bị một bàn
tay to lớn bóp chặt, rất đau, mỗi một hơi thở cũng đau

đến tận cùng.

Đột nhiên, một ngón tay rõ ràng khớp xương thò ra,
giật lấy điện thoại trên tay cô, Hạ Tịch Quán đột nhiên

ngắng đầu lên, khuôn mặt tuấn tú âm u của Lục Hàn

Đình mạnh mẽ lọt vào tầm mắt cô.

Lục Hàn Đình đến!

Hàng mi Hạ Tịch Quán run lên, giật mình nhìn người
đàn ông cao lớn trước mặt, hôm nay anh mặc một
chiếc áo len mỏng cổ cao màu đen, khoác bên ngoài
là chiếc ba-đò-xuy, bên trên bờ vai phẳng phiu vẫn
còn lắm tắm hơi sương, cả người toát lên vẻ rất lạnh

lẽo khó chạm vào.

Chương 381: Anh Muốn Ôm Em

Phải mất vài giây sau, Hạ Tịch Quán mới kết hợp
được cậu bé gầy gò trong video với người đàn ông
cao lớn trước mặt: “Lục… Lục tiên sinh, sao anh lại ở
đây?”

Lục Hàn Đình từ trên cao nhìn xuống cô, anh giơ điện
thoại trong tay lên, ánh mắt mang theo ý cười, nhưng
ý cười không đến đáy mắt, mà giống như hai cơn lốc
nhỏ tích tụ lại, không cần thận liền có thể nuốt chửng
người ta. “Câu này nên là anh hỏi em, em ở đây làm

gì, em thấy được đến đâu rồi?”

Hạ Tịch Quán chưa bao giờ thấy dáng vẻ anh tức giận
như vậy, ngay cả khi anh phát bệnh trước đây cũng
không âm lạnh đáng sợ như thế: “Lục tiên sinh, anh

nghe em giải thích…”

Lục Hàn Đình duõi tay đập thẳng điện thoại vào

tường, “bốp” một tiếng, điện thoại vỡ tan.

Sức mạnh mãnh liệt của người đàn ông mang theo

âm thanh lớn nỗ vang bên tai Hạ Tịch Quá, khuôn mặt

cô ấy tái đi vì sợ hãi. Khi cô vẫn còn đang bàng
hoàng, một bàn tay to lớn đã vươn ra và nắm lấy cổ

tay mảnh khảnh của cô, kéo cô khỏi ghê.

“Đủ rồi, Lục Hàn Đình.” Lục Nhân Nhân nhanh chóng
đứng dậy: “Buông Tịch Quán ra, là bác hẹn con bé ra,
có phải bây giờ cháu rất tức giận, lại không khống ché
được, buông Tịch Quán ra, đừng làm tổn thương con
bé!”

Lục Hàn Đình túm Hạ Tịch Quán không buông, đôi
mắt híp của anh nhuốm màu đỏ tươi, anh lạnh lùng
nhìn chằm chằm vào Lục Nhân Nhân, lồng ngực rắn
chắc phập phòng, âm thanh lành lạnh rít ra từ cổ
họng: “Tôi đã sớm cảnh cáo bà rồi, ngậm miệng lại, vì
thể diện của bà nội, hôm nay bà lập tức cút khỏi Hải

Thành cho tôi, đây là nhân từ cuối cùng tôi cho bài”

“Lục Hàn Đình, mày dám nói chuyện với tao vậy hả,
tao là bác của mày, còn nữa làm sao mày biết tao và
Tịch Quán gặp nhau ở đây? Có phải mày đã phái
người… theo dõi tao?” Lục Nhân Nhân khiếp sợ nhìn
Lục Hàn Đình, bà không thể ngờ rằng suốt cả ngày

mình lại bị người khác giám sát.

Lục Hàn Đình lạnh lùng nhìn Lục Nhân Nhân một cái,

sau đó ánh mắt tựa chim ưng phóng đến vệ sĩ mặc áo

đen, nhếch môi mỏng: “Mang bà ta đi cho tôi.”

Lời nói đơn giản nhưng ẩn chứa sức mạnh không thể

xâm nhập vào được.

“Vâng, thưa chủ tịch.” Vệ sĩ áo đen nhanh chóng bước tới.

Lục Hàn Đình không nhìn Lục Nhân Nhân nữa, anh

kéo Hạ Tịch Quán rời đi.

Lục Nhân Nhân bị bắt mà kinh hãi nhìn bóng dáng
biến mắt của Lục Hàn Đình: “Lục Hàn Đình, mày điên
rồi sao? Mày dám đuỏi tao đi, mày là thằng không
bình thường, là đồ thần kinh!”

Hạ Tịch Quán bị anh kéo cổ tay, bởi vì bước đi người

đàn ông rất dài nên cô loạng choạng đi theo phía sau,

cô nhìn phần ót sắc bén của anh: “Lục tiên sinh, đừng

giận mà, nghe em giải thích đã.”

Lục Hàn Đình Đình dừng bước chân, quay người lại,
đôi mắt đỏ tươi rơi vào trên người cô, sau đó anh
vươn bàn tay to, nâng khuôn mặt cô kéo cô về phía
trước: “Hạ Tịch Quán, anh đã nói gì với em, em quên
hết rồi sao? Em muốn nghe cái gì, chỉ cần là thứ anh
có thể nói anh đều nói cho em hết rồi, chỉ còn một ít
không thể kể em liền tò mò đến vậy sao, anh đã cầu
xin em đừng nghe lời Lục Nhân Nhân, em vì sao

không nghe lời?”

Đêm qua Lục Nhân Nhân đến bệnh viện, cô và Lục
Nhân Nhân gặp nhau ở hành lang, tất cả những
chuyện này anh đều biết, tối qua cô đã nói dối, nhưng

anh không vạch trần cô.

Anh muốn cho cô một cơ hội, nhưng cô đã khiến anh

quá thất vọng.

Chương 382: Chúng Ta Cùng Nhau Về Nhà

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Tịch Quán bị anh thô bạo
kéo, đỏ bừng, nhưng cô không kêu đau, ngược lại
nắm lấy bàn tay to lớn của anh, yếu ót giải thích: “Em
sai rồi, Lục tiên sinh, em sai rồi, đừng giận được
không, em thừa nhận em muốn biết quá khứ của anh,

em muốn tham dự vào quá khứ của anh…”

Lục Hàn Đình liếm đôi môi mỏng khô khốc, cổ họng
bật ra một nụ cười châm chọc: “Em tham dự thế nào
được, hơn mười tuổi anh đã con mẹ nó ở bệnh viện
tâm thần, mà em cùng Lục Tử Tiễn lúc hơn mười đã
được đề cử học đại học y khoa, thiên tài và ác quỷ,
cách xa nhau một trời một vực, biết mấy thừ này để

em vừa lòng, để thỏa mãn lòng hư vinh của em ư?2″

Con ngươi Hạ Tịch Quán hơi co rụt lại: “Sao anh có
thể nói như vậy, anh biết em không cố ý, em muốn

chữa khỏi cho anh, cũng muốn anh tốt hơn.”

Lục Hàn Đình nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Nếu không chữa

được thì sao?”

Chương 382: Chúng Ta Cùng Nhau Về Nhà
“Sẽ không, nhất định sẽ chữa khỏi, em…”

Lục Hàn Đình đột nhiên buông khuôn mặt nhỏ nhắn
của cô ra, dùng hai tay bóp chặt bờ vai hồng hào đẩy
cô dựa vào tường, ánh sáng ở đây lờ mờ, tối tăm
khiến cô không tháy rõ mưa gió dâng trào nơi đáy mắt
anh: “Hạ Tịch Quán, anh hỏi em, nếu không chữa

được, thì phải làm sao?”

Hóc mắt Hạ Tịch Quán đỏ hoe, trái tim cô chưa từng
đau như vậy, đau lòng vì một người đến thế, cô nhìn
anh gằn từng chữ: “Sẽ không, em nhát định sẽ chữa

khỏi cho anh!”

Đây không phải là câu trả lời anh muốn.

Lục Hàn Đình nặng nề nhắm mắt lại, buộc mình phải
thả vai cô ra, vì anh biết rằng mình phải thả cô ra ngay
lập tức, cảm xúc anh sắp không ồn định rồi, nói không
chừng mấy giây sau sẽ không khống chế được, anh
không muốn thương tổn cô, nên bây giờ chỉ đành rời xa cô.

Anh quay lưng bỏ đi.

Sao anh lại đi rồi?

Hạ Tịch Quán lao tới, vươn hai tay nhỏ bé từ phía sau

ôm lấy vòng eo hẹp rắn chắc của anh, ôm thật chặt.

Lục Hàn Đình dừng lại, không quay đầu lại, giọng

khàn khàn lạnh lùng nói: “Buông ra.”

“Không, em muốn ôm anh, Lục tiên sinh, nếu lúc đó
em ở đó, em nhất định sẽ ôm anh, không để anh một mình.”

Lục Hàn Đình không muốn nhớ lại khoảng thời gian
tăm tối âm thắp đó, mặc dù những hình ảnh đó dường
như đã hẳn sâu trong tâm trí anh, liên tục nhắc nhở

anh về quá khứ khó cách nào chịu được của mình.

Bây giờ được thân thể mềm mại của cô gái ôm từ
phía sau, ấm áp thơm tho như vậy, thù hận khổng lồ
trong lồng ngực khiến hắn sinh ra dục vọng kinh

khủng, muốn hủy hoại tất cả xinh đẹp, không tì vết của cô.

Lục Hàn Đình nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, lần lượt

gỡ từng ngón ra.

Hạ Tịch Quán cố chấp không chịu buông: “Lục tiên

sinh, anh muốn đi đâu, chúng ta cùng nhau về nhà.”

“Tự mình trở về đi, đêm nay anh không về.”

“Anh có phải đến công ty không, em đi cùng anh.”

“Anh đến quán bar tìm một vài mỹ nữ cùng nhau uống

rượu, không tiện đưa em đi cùng.”

Hạ Tịch Quán sững sờ, vội vàng nói: “Không! Em
không cho phép anh đi!”

Lục Hàn Đình nhắc ngón tay cô ra, nhắc chân bước đi.

“Lục tiên sinh, em xem như anh đang nói đùa, anh tức
giận cũng được, cãi nhau cũng được, nhưng điểm

mắu chốt của hôn nhân anh không thẻ đụng vào, anh

biết trong mắt em không thể chứa nỏi một hạt cái, chỉ

cần tay anh dính mùi của người phụ nữ khác, em đều

ngửi thấy hết, đến lúc đó em sẽ không cần anh nữa!”

Lục Hàn Đình không đáp lại cô, bóng người anh tuần

của anh nhanh chóng biến mắt khỏi tầm mắt cô.

Hạ Tịch Quán tức giận giậm chân tại chỗ.

Đúng lúc này, có người đang nấp trong góc, là Hạ Nghiên Nghiên.

Hạ Nghiên Nghiên thu hết mọi thứ vào mắt, cô ta cong
môi cười quỷ dị, rồi lặng lẽ không một tiếng động rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK