Hạ Tịch Quán nhanh chóng buông lỏng cánh tay lão phu nhân ra, tự mình ngồi dậy, ngay cả tổ yên má Ngô đút tới cũng không ăn, đôi mắt trong vắt dán lên người Lục Hàn Đình, lộ ra vài phần mắt tự nhiên.
Vừa rồi cô là óc bã đậu mới chịu đồng ý bà nội ở lại đây, vậy làm sao mà ở chứ, đây là biệt thự của Lục Hàn Đình, cô còn ngủ trên giường anh, có phải đã… gián tiếp… ngủ với anh rồi không?
Xấu hỗ quá đi mắt.
Nhận ra bầu không khí vi diệu, Lục lão phu nhân ha hả đứng lên: “A Đình, cháu đã về rồi, vậy chậm rãi trò chuyện với Quán Quán nhé, chúng ta ra ngoài.”
Nói Lục lão phu nhân liền liếc mắt với má Ngô rồi ra ngoài.
Má Ngô nhanh chóng đưa nửa bát tổ yến trong tay cho Lục Hàn Đình: “Thiếu gia, còn chút tổ yến cậu đút Quán Quán tiểu thư ăn đi.”
Lục lão phu nhân dẫn má Ngô đi ra.
Trong phòng chỉ còn sót hai người bọn họ, Lục Hàn Đình ngồi bên giường, anh đút một muỗng tổ yến tới bên môi cô: “Há miệng.”
Vừa rồi má Ngô cũng bảo cô há miệng, nhưng hai tiếng “há 7 miệng”n ày phát ra từ trong miệng anh sao lại chẳng giống, Hạ Tịch Quán nhanh chóng lắc đầu: “Tôi no rồi, không ăn nữa.”
Lục Hàn Đình nhìn khuôn mặt lớn chừng bàn tay tuyệt sắc ấy, mới vừa tỉnh ngủ, trên khuôn mặt của cô có vài vệt hồng, da thịt thiếu nữ tựa nước, khiến người nào đó vừa nhìn liền dâng lên xúc động muốn bóp.
Hiện tại mái tóc đen thanh thuần toàn bộ xõa xuống, vài lọn tóc còn quấn trên cần cổ trắng như tuyết của cô, trên người cô mặc áo sơ mi trắng của anh, áo sơ mi nam rộng lớn lại càng tôn thêm dáng người lả lướt.
Áo trên người cô là má Ngô giúp đổi, anh không nhìn, lúc này hai đùi trắng nõn lọt vào mắt anh, anh đột nhiên nghĩ đến liệu trên đùi cô có mặc quần hay không.
Chân của cô rất đẹp, vừa trắng vừa mịn lại thằng, là kiểu anh thích.
Ánh mắt Lục Hàn Đình thêm sâu, yết hầu khẽ lăn: “Có muốn đổi cách đút ăn không?”
Hạ Tịch Quán lập tức nghe không hiểu anh đang nói cái gì, đôi mắt trong vắt ươn ướt đổi vòng, rơi vào đáy mắt người đàn ông lại thanh thuần không gì sánh được: “Gì cơ?”
Lục Hàn Đình đút một ngụm tổ yến tới miệng mình, sau đó chống tay bên người cô, thân thể đồ sộ mang theo tính xâm lược, khí thế trực tiếp lấn qua, chặn lên đôi môi củ ấu môi đỏ mọng của cô.
Thình lình bị hôn Hạ Tịch Quán liền trợn to hai mắt, Lục Hàn _ Đình không nhắm mắt, cứ như vậy nhìn thẳng cô, nhìn dáng vẻ cô bị bản thân anh bắt nạt, cô lập tức hốt hỏang như chú nai con chạy loạn, hàng mi nhỏ dài tựa lông cọ khẽ run.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng gio hai tay chống lên lồng ngực của anh, muốn đấy anh ra: “Buông ral”
Cô mới vừa mở miệng, Lục Hàn Đình đã đút ngụm tổ yến trong miệng cho cô.
Con ngươi Hạ Tịch Quán co rụt lại, cô giờ mới hiểu được câu ban nãy kia của anh “có muốn đổi cách đút ăn không” là có ý gì, bởi vì không hề phòng bị, cô trực tiếp nuốt xuống ngụm tổ yến bị anh đút.
Lúc này Lục Hàn Đình chậm rãi buông lỏng cô ra.
Hạ Tịch Quán giơ tay lên xoa xoa lung tung đôi môi mọng của mình, nếu không phải nuốt xuống tổ yến, cô tuyệt đối sẽ nhỗ ra trả lại cho anh, cô ngước mặt trừng mắt về phía anh: “Lục Hàn Đình, anh làm cái gì thế, như vậy rất không không vệ sinh!”
Lục Hàn Đình là người coi trọng vệ sinh nhất, hơn nữa mắc bệnh sạch sẽ, nhưng ở trước mặt cô chính là phù vân, anh chỉ thích đút cô như vậy.