Lục Hàn Đình mím đôi môi mỏng, không vui.
“Tôi là bác sĩ, hiểu rõ cơ thể mình, bên kia có một hang núi, anh dẫn tui đến đó nghỉ ngơi một chút, tôi xử lý vết thương trước đã. “Hạ Tịch Quán kiên trì nói.
Lục Hàn Đình không nói gì nữa, mà là thuận theo ôm Hạ Tịch Quán vào hang núi kia, Hạ Tịch Quán lướt qua bờ vai Lục Hàn Đình nhìn thoáng về phía sau, hai con sói kia trở nên vô cùng ngoan ngoãn, chúng nó an tĩnh đợi ở đấy, vẫy đuôi nhìn cô.
Hạ Tịch Quán nhíu mày: “Anh cảm thấy là cái gì làm cho hai con sói kia dừng công kích lại thế?” Lục Hàn Đình nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Bởi vì cô.
“Tôi?” “Đúng vậy.” Lục Hàn Đình như có như không cong môi mỏng, anh mang theo vài phần quan sát nhìn cô gái, sau đó đưa mắt đến đóa tử đằng kỳ bì dưới ngực cô: “Đây là hoa gì?” Hạ Tịch Quán rũ hàng mi nhỏ dài nhìn ngực mình, cô bị thương rồi, vị trí vết thương còn ở ngay ngực… trên đường cong xinh đẹp áo lót bên trong đều lộ ra, cô liền giơ tay lên, che mắt Lục Hàn Đình: “Không cho phép nhìn!” “Đã thấy, màu hồng, loại ren.” Khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Hạ Tịch Quán chợt đỏ ửng, bàn tay nhỏ bé dời xuống, che kín miệng anh, không cho phép anh lại nói lung tung.
Nhìn dáng vẻ cô ngượng ngùng khuôn mặt điển trai của Lục Hàn Đình tràn ra vài phần mềm mại cưng chìu, nhưng cũng cất giấu vài phần sắc lạnh, anh dám chắc hai con sói kia là vì cô mà dừng tấn công, đóa hoa thần bí trên ngực cô rốt cuộc cái gì, trên người cô cất giấu bí mật gì?
Nhìn biểu cảm của cô chắc là cô không biết chuyện, lẽ nào cô không biết mình rất mạnh mẽ đến mức nào ư?
Lục Hàn Đình ôm Hạ Tịch Quán đặt trong hang núi, Hạ Tịch Quán vươn ngón tay trắng nõn chỉ chỉ ngoài động: “Lục tổng, tôi ở bên ngoài thấy được vài cọng dược thảo có tác dụng cầm máu hạ sốt, chính là cái màu tím kia, anh giúp tôi hái một gốc về nha.” Nghe thanh âm ngọt ngào cô gọi mình “Lục tổng”, mềm mại, giọng điệu tiêu chuẩn của nữ MC, còn có vài phần ám muội.
Chính là loại ám muội giám đốc bao nuôi tình nhân nhỏ, ban ngày mang ra ngoài xã giao các loại, buổi tối trở về happy trong khách sạn.
Lục Hàn Đình câu môi, trên cao nhìn xuống cô: “Sao tiếng Lục tổng trong miệng cô lại khiến tôi có ảo giác đang vụng trộm với nữ nhân viên ấy nhỉ?” *Tôi thấy Lục tổng không giống đang chơi quy tắc ngầm với nữ nhân viên, mà như là cắm sừng vị hôn thê của mình chơi trò tình nhân đấy!” Hạ Tịch Quán trả lời lại một cách mỉa mai nhắc nhở anh một câu.
Lục Hàn Đình khẽ nhướng hàng mày kiếm anh khí, đuôi lông mày hẹp dài tràn ra vài phần phong tình thành thục của đàn ông, anh liếc mắt xuống chiếc đồng hồ đắt tiền nơi cổ tay mình: “Vị hôn thê của anh chắc là đến sát vách rồi, em đừng kêu nữa, anh sẽ nhẹ một chút, miễn cho để cô ta phát hiện.” Tên playboy này, đã vậy còn khá biết chơi trò nhân vật sắm vai.
Hạ Tịch Quán nhặt hòn đá nhỏ trong hang ném lên người anh: “Lục tổng, anh vẫn chưa hiểu à, kể từ khi em leo lên giường anh, anh đào đâu ra sức để cống nạp vị hôn thê của anh nữa đâu, đã định trước là sẽ bị cô ta phát hiện!” Đôi tròng mắt kia của Lục Hàn Đình bừng lên vài ngọn lửa đỏ rực, anh cứ như vậy nhìn chằm chằm Hạ Tịch Quán, giống như nhìn chằm chằm mỹ thực hợp khẩu vị mình.
Hạ Tịch Quán xoay người, không để ý tới anh.
Lục Hàn Đình lại nhìn cô thêm lần nữa rồi mới đi ra ngoài hái dược thảo.