Toàn trường hít vào, những ký giả kia hướng máy ảnh tập trung lên mặt Dạ Huỳnh, chụp liên hồi.
Dạ Huỳnh quả thực tức hộc máu, bà ta thực sự một lần lại một lần hiểu được tài ăn nói của Hạ Tịch Quán, hiện tại Hạ Tịch Quán bày ra vẻ mặt sợ hãi làm bộ đáng thương nhìn bà ta, chính là ý giả lợn ăn hổ(*), Dạ Huỳnh nhanh chóng tiền lên bắt lầy Hạ Tịch Quán: “Hạ Tịch Quán, phải nói cho rõ ràng…”
(*) Đề đạt được mưu kế thì cố tình giả ngu để lừa người khác.
Cụ thể, người thợ săn muốn bắt hổ, khi không bắt được thì giả làm lợn, học cách gọi lợn, lôi hỗ ra, khi hỗ đến gần sẽ bất ngờ tấn công.
Dạ Huỳnh còn không bắt được Hạ Tịch Quán, Hạ Tịch Quán đột nhiên thét chói tai: “A, buông tôi ra, đừng đánh tôi mà, xin lỗi, đều là lỗi của tôi, tôi nhận mà, tôi nhận tội mà.”
Cả người Hạ Tịch Quán như là chú chim bị chắn kinh vậy nhảy bắn lên, như thể Dạ Huỳnh dùng sức bám cô một cái, nhưng Dạ Huỳnh biểu thị bản thân thật vô tội mà, bà ta thực sự cũng không làm gì.
Lúc này đám ký giả truyền thông xao động đã nhao nhao đưa micro tới.
“Trưởng đài Dạ, có phải bà đã uy hiếp Hạ Tịch Quán hay không?”
“Trưởng đài Dạ, đến tột cùng bà đã dùng cách gì dọa Hạ Tịch Quán sợ đến như vậy, lẽ nào những gì Phạm Điềm mới vừa nói đều là giả sao?”
Dạ Huỳnh bị vây lại phát cáu, bắm ngón tay vào lòng bàn tay, bà ta nhìn về phía Hạ Tịch Quán, chỉ thấy Hạ Tịch Quán sợ hãi núp phía sau một nhân viên làm việc, nhưng đôi mắt sáng đó lặng lẽ nhìn lại, trong tròng mắt cô không hề sợ hãi, có chăng chỉ là ý cười nhẹ nhàng ung dung, khiêu khích mà sắc bén nhìn bà ta, Dạ Huỳnh tức điên lên.
Lệ Yên Nhiên và Phạm Điềm cũng ngây dại, hôm nay tuyệt đối vốn không có sơ hở, trực tiếp khiến Hạ Tịch Quán thân bại danh liệt, nhưng ai biết Hạ Tịch Quán vừa đến đã tự cứu thành công, nhanh chóng đảo khách thành chủ.
Lệ Yên Nhiên khẩn cấp nháy mắt với Phạm Điềm.
Phạm Điềm lúc này đứng dậy: “Hạ Tịch Quán, chuyện cho tới bây giờ, cô cũng không thể đổ tội lung tung được nữa, cô vẫn luôn hãm hại tôi, tình cảm giữa tôi và bạn trai tôi rất tốt, đã bàn đến chuyện cưới xin rồi, giờ đây đứa bé không còn, tôi cũng không muốn sống nữa.”
Phạm Điềm nỗ lực dùng đứa con kéo tầm mắt mọi người trở về, cô ta đấm ngực giậm chân sau đó liền xông đến vách tường bên cạnh.
Lệ Yên Nhiên nhanh chóng hét lớn: “Toi rồi, Phạm Điềm muốn đập đầu vào tường tự sát rồi!”
Ánh mắt của mọi người liền bị kéo qua, người đứng gần còn nhanh chóng bỏ lại đồ đạc trong tay, muốn ngăn lại Phạm Điềm.
Đúng lúc đó, cửa phòng buổi họp báo lần nữa bị đẩy ra, có một người đi đến: “Mấy người đừng ngăn cô ta, chúng ta nhìn thử xem hôm nay cô ta có đụng vào tường được không?”
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy một người trẻ tuổi đi đến.
“Anh là ai?” Có người hỏi.
“Tôi chính là bạn trai của Phạm Điềm, cũng là cha ruột đứa trẻ trong bụng của cô ta, tôi tên Tống Hiểu!”
Tống Hiểu tới!
Hạ Tịch Quán đứng thẳng người, đôi mắt sáng dán vào trên người Tống Hiểu, đây chính là biến cố mà Tô Hi an bài sao?
Tống Hiểu nhìn về phía Phạm Điềm: “Phạm Điềm, sao cô không đụng đầu vào tường nữa đi, ngay cả vở kịch chính mình tự biên tự diễn cũng không diễn nổi nữa rồi à2”
Mọi người nhìn về phía Phạm Điềm, Phạm Điềm mới vừa rồi còn muốn sống muốn chết đã khẩn cấp thắng lại, không có ai ngăn cản cô ta thì cô ta lại tự mình dừng.
Phạm Điềm khiếp sợ nhìn Tống Hiểu, vở kịch này cũng không sắp xếp vai diễn của anh mà, anh là từ đâu nhảy ra thế?
Lúc này các ký giả truyền thông đã ngửi được mờ ám, mọi người giống như hít thuốc lắc vọt tới bên người Tống Hiểu: “Tống Hiểu, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh kể cho chúng tôi nghe đi.”
Cả Nhà thông cảm nhé, hôm nay đầu nguồn ra có 3 chương thôi nhé, cả nhà xem thêm truyện khác tạm nhé!
Chúc cả nhà vui khỏe!