Anh đã tìm thấy cô gái đó! Tiểu Ngũ bên cạnh giật mình, một năm nay anh ta luôn đi cùng Nhị thiếu gia, không thấy Nhị thiếu gia tiếp xúc với cô gái nào mà, anh tìm được cô gái này ở đâu, là thần thánh phương nào chứ? Tiểu Ngũ rất tò mò về cô gái này, anh ta muốn xem cô gái có thể khiến Nhị thiếu gia tâm cao khí ngạo mê muội như vậy là ai, anh ta cũng muốn thấy.
Lục Nhân Nhân trong điện thoại cũng hơi sửng sốt: “Tìm được rồi? Sau đó thì sao?” Lục Tử Tiễn cong đôi môi mỏng: “Không có sau đó…
Cuộc giải phẫu trên đường phố kia đã oanh động toàn bộ Đề Đô, một bác sĩ phẫu thuật chính, một người giỏi về kim tiêm, vốn là một một đoạn giai thoại, họ yêu nhau mới là hợp tình hợp lý.
Sao Nhị thiếu gia ở đây nhớ mãi không quên, còn cô gái kia thì không nhớ anh nữa, còn nhanh như vậy đã lập gia đình? Tiểu Ngũ đập đầu cũng không nghĩ ra được cô gái này là ai, về phần cô gái mà Nhị thiếu gia đã từng tiếp xúc, thì chỉ có mình Hạ Tịch Quán.
Tiểu Ngũ có thể cảm giác được Nhị thiếu đối với Hạ Tịch Quán rất khác, lấy chuyện lúc nãy tới nói, Nhị thiếu yêu cầu anh ta đánh Triệu Lập Anh, còn đích thân đưa Đại La Tâm Kinh cho Hạ Tịch Quán.
Nhị thiếu nhà anh ta không phải là người thích tọc mạch, có bao nhiêu cô gái thích Nhị thiếu, sao anh ấy có thẻ đề ý Hạ Tịch Quán? Đột nhiên, cả người Tiểu Ngũ cứng đò, bên tai vang lên lời cô ấy đã kết hôn rồi…
Trời ạt Đầu Tiểu Ngũ nổ “rằm” một tiếng, chẳng lẽ… cô gái kia… là Hạ Tịch Quán ư2 Nhưng mà, nhưng mà Hạ Tịch Quán đã kết hôn, hơn nữa người cô ấy còn gả không phải ai khác, cô ấy gả cho Đại thiếu gia mài! Hạ Tịch Quán là chị dâu của Nhị thiếu! Tiểu Ngũ thậm chí còn không nghe được tiếng thở của chính mình, anh ta quá kinh ngạc, giống như anh ta đang dòm ngó bí mật của Nhị thiếu, nhất thời khó có thể tiếp nhận.
Đúng lúc này, một cơn gió nhẹ thổi bay tờ giấy trên bàn của Lục Tử Tiễn, để lộ mảnh giấy phía dưới, trên đó có vẽ một người.
Nhưng nếu cô gái đó đã có gia đình rồi, vậy đã rõ bọn cháu hữu duyên vô phận, đừng buồn, vì bác có quen một nữ thiên tài y khoa. Tử Tiễn, bác dám cam đoan cháu nhất định sẽ thích cô gái thiên tài này!” Lục Tử Tiễn rũ xuống mi mắt tuần mỹ: “Để sau rồi nói ạ, không có gì thì cháu cúp máy trước.” “Vậy thì gặp rồi nói tiếp, Tử Tiễn, tối nay cháu nhất định phải tới U Lan Uyễn!” Lục Nhân Nhân không thể không nhắc nhở.
Lục Tử Tiễn trực tiếp cúp điện thoại.
Bên này, Hạ Tịch Quán đưa quyển Đại La Tâm Kinh cho giáo sư Tiền, giáo sư Tiền đã không làm khó cô nữa, để cô về.
Hạ Nghiên Nghiên trợn tròn mắt, quyển Đại La Tâm Kinh không phải bị Triệu Lập Anh giấu đi rồi ư, sao Hạ Tịch Quán có được?
Chương 252: Chọc Đến Chỗ Đau
Khi Hạ Nghiên Nghiên tìm thấy Triệu Lập Anh, trên mặt Triệu Lập Anh đã có thêm vài dấu tay xanh xanh tím tím, trông vừa buồn cười vừa chật vật.
Việc này chắc chắn là do Hạ Tịch Quán đã tìm người làm! Triệu Lập Anh nhanh chóng tìm thấy Hạ Tịch Quán, tức giận nói: “Hạ Tịch Quán, có phải cô tìm người đánh tôi không?” Hạ Tịch Quán nhìn thấy vết thương trên mặt Triệu Lập Anh nhất thời không nhịn được mà bật cười “phụt” một tiếng.
“Triệu Lập Anh, anh nói tôi tìm người đánh anh, anh có bằng chứng không? Cái mặt dài của anh bị đắm đến như vậy, sao tôi biết được có phải kẻ thù anh nhiều quá nên người ta tới đánh anh không?” Triệu Lập Anh lại chứng kiến miệng lưỡi sắc bén của Hạ Tịch Quán, anh ta tức giận: “Cô!” “Cô cái gì mà cô? Có bản lĩnh thì chúng ta đến chỗ chủ nhiệm Chu làm rõ thử xem, còn phải nói xem sao anh lại giấu Đại La Tâm Kinh đi, xem ra ở viện quan sát không thể giữ được lòng nóng nảy của anh nhỉ, nếu anh muốn bị đuổi khỏi viện nghiên cứu Xu Mật nhanh thì tôi có thể thành toàn cho anh!” Triệu Lập Anh suýt nữa tức hộc máu, anh ta không thể nói lại Hạ Tịch Quán.
Lúc này Hạ Nghiên Nghiên lên tiếng nói: “Tổ trưởng Triệu, quên chuyện này đi.” Dù sao cũng là bọn họ lén giấu Đại La Tâm Kinh, chuyện này không thể ầm ï được.
Triệu Lập Anh hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
Hạ Nghiên Nghiên đi tới trước mặt Hạ Tịch Quán, lầy ra bức thư mời mạ vàng phe phẩy trước mặt Hạ Tịch Quán, vô cùng kiêu ngạo: “Quán Quán, cô nhìn xem đây là gì?” Hạ Tịch Quán nhìn lướt qua lá thư mời: “Nếu cô có chuyện muốn nói thì nói nhanh lên, nếu không tôi còn không cho cô cơ hội thể hiện.” “Quán Quán, hiệu trưởng của Thánh Lê viện đã bay đến Hải Thành, hai ngày sau, bà ấy sẽ tổ chức một bữa tối nhỏ, đây là thư mời, tôi có thể đến tham gia, nghe nói tất cả danh nhân trong ngành y ở Hải Thành cũng sẽ tham gia, tiếc ghê ấy, Quán Quán, cô không đủ tư cách để đi, cũng không ai mời cô đi.” Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Nghiên Nghiên viết đầy kiêu ngạo hư vinh.
Hạ Tịch Quán nhíu mày hàng mi cánh bướm, xem như cô biết chuyện gì đang xảy ra: “Vậy chúc mừng cô, tôi cũng không có thời gian đi, buổi tối tôi sẽ về nhà sớm ở cùng Lục tiên sinh rồi, cô không biết phiền não khi làm Lục phu nhân đâu.” Nói xong, Hạ Tịch Quán trực tiếp nhắc chân rời đi.
Hạ Tịch Quán nhắn phím nhận: “Alo, hiệu trưởng, chào cô ạ.” Giọng nói trìu mến của Lục Nhân Nhân nhanh chóng vang lên: “Alo Tịch Quán à, lâu rồi không gặp, con có khỏe không? Mấy năm trước con từ chối đến Thánh Lê viện du học, giờ có hối hận không?” Hạ Tịch Quán nhếch môi đỏ mọng: “Hình như… không Có “Cô tổn thương quá, cũng may cô là hiệu trưởng Thánh Lê viện, con vẫn không nể mặt cô như xưa ý nhỉ.” Lục Nhân Nhân cười.
Chương 253: Về Thăm Bà Nội
Hạ Tịch Quán: “Lỗi của con ạ.” “Tịch Quán, trở lại chuyện chính, hôm nay cô đã bay đến Hải Thành, cô gọi cho con vì hai ngày nữa cô có một bữa tối nhỏ, muốn mời con tham gia, con có thời gian không?” Lục Nhân Nhân hỏi đầy mong đợi.
Bữa tối này là bữa ăn mà Hạ Nghiên Nghiên khoe vừa rồi, nếu cô đi thì vẻ mặt của Hạ Nghiên Nghiên nhất định sẽ “tuyệt vời” lắm nhỉ, nhưng Hạ Tịch Quán không đồng ý ngay vì cô muốn hỏi Lục Hàn Đình một chút.
“Hiệu trưởng, cám ơn lời mời của cô ạ, nhưng giờ con không trả lời được.” “Được, vậy cô đợi con, Tịch Quán, con nhất định phải bớt chút thời gian tới nhé, nếu con không đến, bữa tối này sẽ vô nghĩa!” Lục Nhân Nhân cố gắng mời cô.
“Vâng ạ.” Hạ Tịch Quán đáp lại rồi cúp điện thoại, cô bắt đầu nghiên cứu về hoa Mạn Đà La, nhất định phải chữa bệnh cho Lục tiên sinh càng sớm càng tốt.
Chẳng máy chốc đã là sáu giờ tối, mọi người đã tan làm, lúc này, một chuỗi chuông điện thoại du dương lại vang lên, lần này là cuộc gọi của Lục tiên sinh.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng nhận, giọng nói trong trẻo ngọt ngào: “Alo Lục tiên sinh, anh tan làm rồi à?” “Ừ, anh tan làm rồi, vừa rời khỏi công ty, Lục phu nhân, anh phát hiện em còn bận hơn anh, còn đang ở viện nghiên cứu, em tăng ca thế thì có nhận thêm lương không đấy?” Lục Hàn Đình cất giọng trầm từ tính trêu chọc cô.
Đôi mắt sáng ngời của Hạ Tịch Quán lóe lên nhìn xung quanh, cô không định nói với anh về hoa Mạn Đà La. Dù sao thì việc thử thuốc độc và tinh chế thuốc sẽ có rủi ro rất lớn, nếu Lục tiên sinh phát hiện thì anh chắc chắn sẽ ngăn cô lại.
“Lục tiên sinh, vậy bây giờ anh đi làm về đón em đi.” “Bây giờ không được, anh phải về U Lan Uyễển một chuyến.” “Về thăm bà nội ạ? Đã mấy ngày em không gặp bà nội rồi, anh đưa em cùng về đi.” Lục Hàn Đình đang lái xe, hai tay nổi rõ khớp xương đè lên vô lăng, trong đôi mắt tuấn tú hiện lên vẻ dịu dàng nhàn nhạt và cưng chiều, nhưng khi Hạ Tịch Quán nói muốn cùng anh đi về, anh lại mím chặt môi mỏng: “Hôm nay không được, anh về lấy tài liệu, ngoan, khoảng một tiếng anh sẽ quay lại đón em, đưa em đi ăn tiệc lón.” Hạ Tịch Quán không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy cũng được, em muốn ăn một chàu hải sản no nê.” “Ừ, để anh bảo thư ký đặt chỗ trước.” U Lan Uyễn.
Lục Nhân Nhân đến rất sớm, bà xuống máy bay liền đi thẳng đến đây thăm mẹ già của mình, lão phu nhân chính là mẹ ruột của bà.
Trong phòng khách, Lục Nhân Nhân đưa một con búp bê trong vali cho lão phu nhân, bà thân thiết dựa vào vai lão phu nhân: “Mẹ, mẹ nói xem mẹ đã ở Hải Thành lâu như vậy, khi nào mới trở về Đề Đô thế ạ, bình thường con bận rộn công việc như này, thấy mẹ có một thân một mình cũng rất khó chịu, hơn nữa mẹ không nhớ anh à, ảnh là con trai mẹ đó.” Lão phu nhân rất yêu quý cô con gái này, Lục Nhân Nhân được thừa hưởng vẻ đẹp của bà lúc còn son trẻ, bây giờ lại được chăm sóc rất tốt, bà mặc một chiếc áo lụa màu be thắt nơ và chiếc váy đen tôn mông, đồ công sở ưu nhã già dặn, thoáng nhìn như chỉ mới ngoài độ ba mươi.
Lão phu nhân sờ sờ mái tóc xoăn của Lục Nhân Nhân, cười âu yếm: “Tạm thời mẹ không muốn về, mẹ muốn ở lại đây với Hàn Đình.” Lục Hàn Đình và Lục Tử Tiến đều là cháu trai của Lục Nhân Nhân, nhưng khi nói đến Lục Hàn Đình, cơ thể của Lục Nhân Nhân cứng lại: “Mẹ ơi, mẹ luôn thiên vị như vậy, mẹ cũng không phải có một đứa cháu trai, bao năm qua mẹ dồn hết tâm tư thời gian vào Lục Hàn Đình, vậy Tử Tiễn mẹ đặt ở đâu, mẹ có quan tâm tới nó không, nó cũng đến Hải Thành rồi đấy.” “Phải không, Tử Tiễn cũng tới đây? Tử Tiễn mẹ không lo, không phải nó được bọn con cưng chiều rồi sao2”
Chương 254: Cả Đời Này Con Không Thể Có Con Được Nữa
Lục Nhân Nhân rời khỏi vai lão phu nhân: “Mẹ ơi, Tử Tiễn khác với Hàn Đình, Tử Tiễn là thiên kiêu chỉ tử, tương lai Lục gia sẽ giao trong tay nó, mà Hàn Đình là… một người bệnh, chứng rối loạn giấc ngủ hiện tại của nó có phải nghiêm trọng hơn rồi không, nó mang tâm bệnh, số lần phát bệnh sẽ càng lúc càng thường xuyên hơn, đến lúc đó nhân cách thứ hai hung ác tối tăm đó sẽ hoàn toàn thay thế nó, nó khá nguy hiểm, mẹ phải cách xa nó một chút!” Trên mặt lão phu nhân không có biểu cảm gì, bà còn “à” hai tiếng: “Hóa ra con biết cả rồi, mẹ còn tưởng bọn con không biết gì chứ.”
Lục Nhân Nhân lập tức từ trên sô pha đứng lên: “Mẹ, ý của mẹ là gì?” Căn phòng khách mới vừa nãy vốn vẫn hài hòa ấm áp bỗng trở nên ngưng trọng đè nén, mẹ Ngô muốn bưng một bát hoa quả đến, nhưng bước chân bà lại sợ đến cứng đờ.
“Một người bố có thực hiện nghĩa vụ của một người bố không? Bác gái là người dạy dỗ người khác, vậy có bao giờ tự tay dạy Hàn Đình cái gì chưa? Tử Tiễn dấn thân vào ngành y, đi cứu người khác, nó có nghĩ đến nên cứu anh ruột mình trước không?”
“Mẹ không cần bọn con làm gì cho Hàn Đình, nhưng các con đừng nên bước vào cửa liền nói Hàn Đình có bệnh, nói nó nguy hiểm, một đứa trẻ bị các con bỏ rơi, sao các con có thể luôn muốn đạp bỏ nó, không phải nó có máu thịt ruột rà với các con sao, chẳng lẽ các con muốn đưa nó vào bệnh viện tâm thần?” Cuối cùng bốn chữ “bệnh viện tâm thần” rơi xuống, sắc mặt Lục Nhân Nhân tái nhợt, hai tay buông thõng bên cạnh nắm thành nắm đấm, tàn nhẫn nói: “Ai bảo nó có một người mẹ ruột như thế, mẹ à, mẹ có phải đã quên mẹ nó đã quyến rũ chồng con thế nào, khi đó con cũng mang thai bảy tháng, con ngã từ trên lầu xuống, mắt đi con mình, tử cung bị thương, cả đời này con không thể nào có con được nữa!”
Quá khứ đẫm máu lần nữa bị vạch ra, hốc mắt Lục Nhân Nhân nhanh chóng đỏ hoe, nước mắt lả chả rơi xuống “Năm nay con đã hơn 40 tuổi, những phụ nữ ở độ tuổi con đã có con bầy cháu đống rồi, nhưng con bị tước đoạt quyền được làm mẹ, mẹ ơi, mẹ đã từng xót thương cho con chưa? ” Lục lão phu nhân lộ ra vẻ mặt đau lòng: “Nhân Nhân, cơn…
Lúc này, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên phá tan bầu không khí kiềm nén ngột ngạt trong căn phòng.
Lão phu nhân và Lục Nhân Nhân đều quay đầu nhìn về phía cửa, một thân ảnh cao thẳng đứng ở huyền quan, Lục Hàn Đình không biết đã trở về từ lúc nào, anh mặc một bộ vest đen, một tay đút vào túi quần, một tay cầm chìa khóa xe, gõ “cộc cộc” hai lần vào cửa căn biệt thư.
Ánh đèn trên cửa trước rất tối, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông ẩn hiện trong mờ tối, nhưng đôi mắt thâm thúy sâu thẳm của anh nhàn nhạt nhìn qua.
Lục Nhân Nhân trở nên cứng đờ, bà nhanh chóng đưa tay lên lau khô nước mắt.
Lúc này, đôi chân thon dài Lục Hàn Đình vững vàng bước vào, anh cong đôi môi mỏng thành một đường vòng cung nhàn nhạt, cười nói: “Bác gái, sao bác đến Hải Thành không gọi cho cháu để cháu đến sân bay đón bác?”
Chương255: Thái Độ Hoàn Toàn
Khác Khóe môi Lục Nhân Nhân giật giật: “Không cần đón đâu, bác sợ cháu bận việc.” Ngón tay mảnh khảnh của Lục Hàn Đình cởi cúc áo vest, trên gương mặt điển trai không để lộ chút biểu tình, bác Phúc cung kính đưa chiếc khăn ướt, anh lau tay, tỏa ra sự chững chạc thận trọng, thể hiện không chỉ khí chất của một đại lão giới thương trường mà còn có địa vị thân phận chủ nhân của U Lan Uyễn.
Lục Nhân Nhân cũng như bao người thường, bà không bao giờ quên được nỗi bất hạnh của mình, vậy nên bà luôn ghét đứa cháu Lục Hàn Đình này, nhưng không thể phủ nhận rằng Lục Hàn Đình là người có thiên phú thừa kế hoàn hảo về mặt kinh doanh của Lục gia.
Một nhà sản xuất cần bán dầu. Họ có thể sử dụng hợp đồng tương lai làm điều đó bằng cách xác định mức giá bán, và số lượng dầu cần sản xuất sau đó cung cấp dầu cho người mua khi hợp đồng tương lai tới hạn Sau đó, Lục Hàn Đình một lần giao thiệp với thương giới, bố anh đã từng ném một số hạng mục kinh doanh kém dưới trướng Lục gia cho anh, ánh mắt anh tinh tường độc đáo, thủ đoạn sắm rền gió cuốn, mấy hạng mục này ở trong anh khoảng một tháng đã cải tử hoàn sinh, nên Lục Hàn Đình là thiên tài của thương trường, anh mười mấy tuổi đã chuyển sang dạo chơi giới thương trường rồi.
Lục Nhân Nhân nhớ rằng khi Lục Hàn Đình đến Hải Thành, anh không lấy một đồng nào của Lục gia, dựng nghiệp bằng tay trắng, nhưng trong sáu bảy năm, anh đã nhảy lên vị trí lão đại sớm nắng chiều mưa của bốn chín thành, trở thành người quyến quý hiển hách nhát.
Lục Hàn Đình giống với người bố tựa đế vương giới thương trường đó, không chỉ có tài kinh doanh mà vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú của anh cũng rất giống bó, ngay cả khí chất trầm tĩnh, tính tình thâm trầm này cũng được thừa hưởng từ bố anh.
Lục Hàn Đình lau tay một chút, ánh mắt thâm thúy dừng trên khuôn mặt Lục Nhân Nhân: 1C} công ty cũng không bận lắm, bác ở lại Hải Thành vài ngày, cháu bảo thư ký xếp lịch trống đưa bác đi dạo Hải Thành một vòng, cháu phải có phong thái chủ nhà tiếp đãi khách phương xa chứ ạ.” Lục Nhân Nhân nhanh chóng lắc đầu: “Hàn Đình, đừng phiền như vậy, lần này bác đến Hải Thành là có việc phải làm, vừa lúc em trai con Tử Tiễn cũng ở Hải Thành này đấy.” Lục Hàn Đình nhướng hàng mày kiếm: “Tử Tiễn cũng ở Hải Thành?” “Ừ, bác đã gọi Tử Tiễn qua rồi, đứa nhỏ này, trễ thế rồi còn chưa đến, để bác gọi lại giục nó.” Nhắc đến Lục Tử Tiễn, trong mắt Lục Nhân Nhân đong đầy tình cảm, hoàn toàn khác xa với vẻ khách sáo hời hợt của Lục Hàn Đình.
Lục Nhân Nhân lấy điện thoại ra, định gọi điện thoại, nhưng đúng lúc này cửa biệt thự mở ra, một bóng người mảnh khảnh đẹp trai lọt vào trong tầm mắt ông.
Lục Tử Tiễn bước vào phòng khách, đôi mắt đen trong vắt liếc lão phu nhân một cái, sau đó dừng trên khuôn mặt tuấn tú của Lục Hàn Đình, gọi: “Bà nội, anh.” Lục Hàn Đình nhìn Lục Tử Tiễn, cất giọng ôn hòa hỏi: “Em đến Hải Thành khi nào thế, sao không nói tiếng nào vậy?” Lục Nhân Nhân nói: “Tử Tiễn chưa đến đây lâu, vả lại nó cũng sớm về Đề Đô thôi.” Lục lão phu nhân cười hiền từ: “Được rồi, mọi người ngồi đi, nhà chúng ta đã lâu không tụ họp cùng nhau, bây giờ có thể trò chuyện hỏi thăm nhau rồi.”
Chương256: Đón Lục Phu Nhân
Lục Nhân Nhân và Lục Tử Tiễn ngồi trên ghé sô pha, Lục Nhân Nhân cười nói: “Mẹ, Hàn Đình, lần này con bay đến Hải Thanh thật ra cũng vì vì Tử Tiễn. Tử Tiễn đã đến tuổi kết hôn rồi, nó tâm cao khí ngạo, không thích bất kỳ cô gái nào, chị dâu rất lo mà con lại biết một cô gái thiên tài y khoa, vừa vặn mượn bữa tối hai ngày sau để giới thiệu cô gái thiên tài với Tử Tiễn, con cảm thấy bọn nó rất xứng đôi! ”
“Mẹ, cô gái y khoa thiên tài đó khá xuất sắc, con bé là thiên kiêu chỉ nữ, năm 13 tuổi đã được cử đi học trường cao đẳng y khoa hàng đầu rồi, 15 tuổi đã giành được bằng thạc sĩ kép, lập một kỷ lục mới trong toàn ngành y. Năm kia con bé tốt nghiệp con đã đích thân mời nó đến du học
Thánh Lê viện, nhưng nó nói xa nhà quá nên từ chối, con bé này tính tình thông minh khéo léo, nếu mẹ gặp được nhất định cũng sẽ rất thích.” Lục lão phu nhân không khỏi chậc lưỡi vài lần: “Nghe có vẻ tốt thật, rất xứng đôi với Tử Tiễn, tiệc tối xem mắt mẹ không đi đâu, Hàn Đình, cháu thay bà nội đi xem một chút, xem thử đến tột cùng là nhân vật kỳ tài nào nhé.” Lục lão phu nhân thực ra không quan tâm đến nhân vật kỳ tài cả, miễn là mọi người đừng đến để giành giật cháu dâu Quán Quán của bà là được.
Lục lão phu nhân cho tới giờ chưa từng cảm thấy mình là kẻ trộm, tín vật đính hôn vốn là mẹ Hạ Tịch Quán – Lâm Thủy Dao và mẹ Lục Hàn Đình – Liễu Anh Lạc năm đó định, Hạ Tịch Quán vốn là nàng dâu nhỏ của Lục Hàn Đình.
Nhưng Lục lão phu nhân vẫn có chút sợ hãi, nếu mọi người biết Hạ Tịch Quán là con gái của Lâm Thủy Dao, không biết bao nhiêu người sẽ đổ xô từ Đế Đô về Hải Thành, vậy cả thiên hạ này loạn mát.
Lục Hàn Đình ngồi bên cạnh lão phu nhân, gật đầu nói: “Được rồi, bà nội, hai ngày nữa cháu sẽ tranh thủ dự tiệc tối của bác, khi nào trở về cháu sẽ nói với bà.” “Tốt lắm!” Lúc này Lục Hàn Đình mới rũ mắt nhìn chiếc đồng hồ bằng thép đắt tiền rên cổ tay: “Bác gái, Tử Tiến, hai người ở đây dùng cơm ạ, con về trước.” Lục Nhân Nhân nói: “Hàn Đình, đã muộn rồi cháu còn muốn đi đâu?” Lục Hàn Đình nhếch môi mỏng, trong đôi mắt anh tuấn chảy ra sóng nước mềm mại: “Cháu đi đón Lục phu nhân của cháu, cô ấy đang đợi cháu.” Lục Tử Tiễn cả buổi không nói tiếng nào, giống như bữa tiệc xem mắt kia không liên quan gì đến mình, nhưng khi Lục Hàn Đình nhắc đến “Lục phu nhân”, anh ngước mắt lên nhìn Lục Hàn Đình, tự nhiên thấy được vẻ mềm mại trong ánh mắt Lục Hàn Đình dành cho Lục phu nhân.
“Hàn Đình, bác chỉ nghe phong thanh chuyện cháu kết hôn, nghe nói vị Lục phu nhân kia chỉ tốt nghiệp trung học thôi?” Lục Nhân Nhân cau mày, không hài lòng với cô cháu dâu này.
Lục Hàn Đình nhếch môi mỏng: “Dạ, cô ấy từ nông thôn lên, trình độ học vấn không có gì nổi trội, cũng chưa từng trải đời ạ.” Lục lão phu nhân xua tay: “Nó còn nhát gan, sợ người lạ, Nhân Nhân, Tử Tiễn, các con đừng để ý, không gặp nó cũng được!”
Chương257: Xem Mắt Với Nữ
Thiên Tài Nhìn hai bà cháu kẻ xướng người họa, vẻ mặt của Lục Nhân Nhân trở nên nghiêm nghị: “Hàn Đình, cháu là con trai cả Lục gia, bây giờ cháu kết hôn với người vợ mới tốt nghiệp cấp ba lại còn từ nông thôn lên làm Lục phu nhân, là cái loại đàn bà không bao giờ bước chân ra đường đó, nếu như bố cháu biết chắc chăn sẽ nổi giận, hơn nữa bố cháu cũng xem mối cho cháu rồi, đối phương là thiên kim nhà giàu bậc nhát…”
Lục Nhân Nhân chưa kịp nói xong thì Lục Hàn Đình đã đứng dậy, anh nhàn nhạt ngắt lời Lục Nhân Nhân: “Bố cháu từ trước đến nay chưa từng để ý đến cháu, đương nhiên, hôn nhân của cháu không đến lượt ông ấy quản mà là cháu tự quyết.” Lục Nhân Nhân: “…” “Bác, Tử Tiễn, cháu về trước.” Lục Hàn Đình cầm chìa khóa xe rời khỏi biệt thự.
Lục Nhân Nhân nhanh chóng nhìn về phía lão phu nhân: “Mẹ, đến chuyện này mẹ cũng không quan tâm à, Lục gia là gia tộc giàu có trong thương giới ở Đề Đô, sao Hàn Đình có thể cưới một phu nhân nông cạn tầm thường như thế chứ?” Lục lão phu nhân cười hừ một tiếng: “Cuộc hôn nhân này là do mẹ chấp thuận. Nếu con trai mẹ không hài lòng, cứ trực tiếp đến gặp mẹ.” Lục Nhân Nhân một lần nữa: “…
Lục Hàn Đình rời đi, Lục Tử Tiễn cũng không ở đây ăn tối, Lục Nhân Nhân tiễn Lục Tử Tiễn ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Tử Tiễn, anh trai và bà của cháu không biết làm gì ấy, sao có thể cưới một cô gái quê, hơn nữa bác nhìn anh cháu với bà cứ thần thần bí bí thế nào, giống như muốn giấu giếm bảo vật không cho người ta biết vậy, đúng là buồn cười.” Lục Nhân Nhân là hiệu trưởng của Thánh Lê viện, bản thân lại là con gái Lục gia, người bà tiếp xúc không phải giàu có quyền quý thì cũng là thiên tài y học, cho dù cô gái từ quê lên này muốn gặp bà thì cũng phải hẹn trước.
Lục Tử Tiễn rũ xuống mắt xuống, không nói gì.
Lục Nhân Nhân không muốn dồn hết sự chú ý vào Lục Hàn Đình, cơ thể anh là một quả bom hẹn giờ, cưới kiểu phụ nữ nào thì bà cũng kệ anh.
Lục Nhân Nhân nắm lấy tay Lục Tử Tiễn, nói: “Tử Tiễn, chuyện đám cưới hào môn đó sẽ không đến với cháu đâu, cháu có thể cưới người con gái mình thích, chỉ cần thân thế cô ấy trong sạch, lại có thiên phú, là thiên kiêu chỉ nữ đủ để sánh đôi với cháu là được.” Nói rồi Lục Nhân Nhân nhớ ra điều gì đó, cô thở dài: “Tử Tiễn, không biết vị hôn thê của cháu đang ở đâu nữa, cô ấy là con gái của Lâm Thủy Dao đó, có lẽ không ai biết nhưng Lâm Thủy Dao mới thực sự là người sáng lập nên Thánh Lê viện, chỉ là sau khi bà ấy tạo dựng thành công xong thì liền ném cho bác, mang con gái mình biến mắt. Con gái Lâm Thủy Dao lớn lên không biết dáng vẻ trông thế nào, có phải cũng là một nữ thiên tài y khoa không nhỉ? Thật ra thì mối hôn sự này cũng rất tốt, cháu gái Lâm Thủy Dao và cháu là duyên trời tác hợp.” Lục Tử Tiễn không có hứng thú lắm với những chủ đề này, anh nhàn nhạt rút cánh tay về: “Bác, cháu đi trước.” Nhìn thấy dáng vẻ đẹp trai lạnh lùng của Lục Tử Tiễn, Lục Nhân Nhân nhanh chóng nhắc nhở: “Tử Tiễn, đừng quên tiệc tối hai ngày sau, đừng quên xem mắt với cô gái thiên tài mà bác thích đấy nhé!” Lục Tử Tiễn đã khuất xa khỏi tầm mắt bà.
Tâm trạng của Lục Nhân Nhân tốt lên một chút, bà thực sự rất thích Hạ Tịch Quán, từ trong thâm tâm cô đã coi Hạ Tịch Quán như cháu dâu hai của bà, bà dám cá chắc lúc vào tiệc thái độ lạnh lùng của Tử Tiễn sẽ chuyển sang yêu thích khi thấy Hạ Tịch Quán ngay thôi.
Lục Hàn Đình lái xe, chiếc Rolls-Royce Phantom phi nước đại trên đường, lúc này điện thoại di động vang lên, là lão phu nhân gọi đến.
Chương259: Sao Lại Không Vui
Lục Hàn Đình ném tàn thuốc vào thùng rác, dùng hai tay ôm cô vào lòng, áp khuôn mặt tuấn tú dán vào mái tóc dài của cô, ngửi hương thơm cơ thể nữ tính của cô.
Lục Hàn Đình ôm cô một hồi: “Em chờ đói bụng rồi phải không, anh dẫn em đi ăn chầu hải sản thật to nha.
“Nhưng mà, tự dưng em không muốn ăn nữa…” “Vậy em muốn ăn gì?” Hạ Tịch Quán kéo bàn tay to của anh: “Lục tiên sinh, đi với em sang đây!” Hạ Tịch Quán đưa Lục Hàn Đình đến trong phòng thuốc, sau đó lấy ra hộp cơm như bảo bối: “Chiều nay Song Song có gọi phần cơm cho em, không ngờ đến lại có ích rồi này, anh bỏ lò vi sóng hâm lại nha, Lục tiên sinh, tối nay mong anh có thể hạ thân phận tôn quý cùng em ăn cơm hộp nhé.” Trái tim Lục Hàn Đình mềm nhũn, nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn nũng nịu của cô, cô thấy rõ vẻ mệt mỏi nơi hàng mày anh, nên mới chiều ý anh.
Hạ Tịch Quán đi đến lò vi sóng để hâm nóng cơm hộp, Song Song gọi cho cô rất nhiều cơm, sợ cô ăn không no, bên trong còn có một đùi gà rất lớn và ba món xào nhỏ với thịt và rau, màu sắc và mùi thơm rất ngon.
Lục Hàn Đình gật đầu: “Ừ, ngon.” Hạ Tịch Quán tự mình ăn mấy miếng cơm, sau đó cầm đùi gà đưa lên miệng anh: “Này, anh ăn đùi gà trước đi, đàn ông mà, phải bổ sung chút sức.” Lục Hàn Đình nhướng mày kiếm, bị cô chọc cười, thấp giọng hỏi cô: “Sao? Tối nay cần anh mất sức hả?” “Ăn của anh đi, anh vẫn cứ không nói chuyện thì đáng yêu hơn!” Hạ Tịch Quán nhét cái chân gà vào miệng, chặn miệng anh lại.
Lục Hàn Đình nhìn vành tai tuyết trắng nhỏ nhắn của cô ửng đỏ, cắn một miếng đùi gà, sau đó đút cô ăn.
Hai người cùng nhau ăn đùi gà, từ một hộp đầy đồ ăn ăn hết sạch, buổi tối này hai người vô cùng hài lòng.
“Lục phu nhân, chúng ta về nhà nhé?” “Hai ngày nay ở viện nghiên cứu em có thể khá bận, phải đi làm sớm chút, Lục tiên sinh, hay là đừng về nữa, tối nay anh ngủ với em nha.” “Ngủ ở đâu?” “Bây giờ em là nhân viên chính thức của viện nghiên cứu rồi, có ký túc xá riêng, ở ngay đó.” Hạ Tú Loan dùng mắt chỉ chỉ.
Lục Hàn Đình đưa tay ra, trực tiếp ôm ngang người cô: “Vậy bây giờ chúng ta đi ngủ ngay thôi.” Trong ký túc xá, hai người đều tắm rửa đơn giản, sau đó nằm trên giường, Lục Hàn Đình dựa vào đầu giường, Hạ Tịch Quán ngoan ngoãn nằm trong tay anh.
“Lục tiên sinh, bây giờ anh có thể nói cho em biết tại sao anh không vui không?” Hạ Tịch Quán hỏi.
Chương260: Liễu Gia Có Liễu Anh Lạc, Tuyệt Sắc Phong Hoa Lục
Hàn Đình xoa xoa cái đầu nhỏ của cô: “Hôm nay bác anh đến, đến U Lan Uyên thăm bà nội.” Hạ Tịch Quán nhanh chóng giương mắt nhìn anh: “Bác gái ruột sao? Được đấy, Lục tiên sinh, bác gái của anh đi thăm bà nội, anh cố ý không đưa em về, còn nói dối lấy tài liệu gì đó, anh có ý gì hả, có phải cảm thấy không mang em ra ngoài được không hả?” Hạ Tịch Quán siết chặt nắm đấm nhỏ của cô, tức giận đập anh hai cái.
Lục Hàn Đình nắm chặt quả đấm nhỏ của cô: “Bác anh chê cười em đấy, nói em chỉ mới tốt nghiệp cấp ba, bà ấy giới thiệu một nữ thiên tài y học cho em anh, nhìn điệu bộ chắc bà ấy rất thích cô gái thiên tài đó.” Về việc chỉ tốt nghiệp trung học này…
Hạ Tịch Quán cắn chặt môi đỏ mọng, rụt mạnh nắm đấm nhỏ lại, tức giận xoay người ngủ quay lưng về
phía anh: “Em mặc kệ bọn anh, bọn anh đều là kẻ xấu, khinh thường eml” Nhìn dáng người nhỏ nhắn của cô, Lục Hàn Đình nghiêng người sang một bên, đôi môi mỏng rơi trên dái tai trắng nõn, thấp giọng cười: “Em tức giận sao? Không bằng tối nay anh liền thực hiện luôn cái tội danh này nhé, để em xem một chút tột cùng anh xấu xa bao nhiêu.” Bàn tay to của Lục Hàn Đình đặt lên bụng phẳng lì của cô, muốn chui vào từ vạt áo.
Hạ Tịch Quán sợ tới mức vội vàng đè bàn tay to anh xuống: “Lục tiên sinh, không cho phép làm bậy!” Lục Hàn Đình hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ sáng sủa của cô: “Không phải bác không thích em mà là không thích anh, ngoại trừ bà nội, không có ai thích anh.”
Hạ Tịch Quán muốn xoay người, nhưng Lục Hàn Đình ngăn lại, anh ôm cô từ phía sau, giọng trầm thấp quanh quần bên tai cô: “Mẹ anh và mẹ ké thực ra là chị em. Không, nói đúng hơn thì mẹ kế anh là Liễu Chiêu Đệ – đại thiên kim tiểu thư Liễu gia, mà mẹ anh chỉ là cô con gái riêng, mẹ anh được nhận vào Liễu gia, là vì Liễu Chiêu Đệ từ nhỏ mắc bệnh, bà ấy chẳng qua là bình máu di động mà thôi.”
“Không những thé, mẹ anh còn từng thay đổi vị trí với Liễu Chiêu Đệ, bởi vì mắc bệnh, từ nhỏ Liễu Chiêu Đệ đã chôn chân nơi góc nhà không chạm ánh mặt trời, mà mẹ anh lại trở thành Liễu Chiêu Đệ sống dưới ánh mắt mọi người, mẹ anh vô cùng xuất sắc, lại được ông trời ưu ái ban tặng thiên phú trên phương diện thiết kế trang sức, 18 tuổi bà ấy đã sáng lập ra thương hiệu trang sức Fly rồi, trở thành bà tổ của ngành trang Sức, quan nắp mãn kinh hoa(*).
Ngũ quan tuấn tú của Lục Hàn Đình từ từ trở nên mềm mại, anh khẽ nói: “Không phải, mẹ anh rất dịu dàng, tính cách mềm yếu như con gái Giang Nam vậy, lại rất hờ hững, khi còn sống bà ấy không có bạn bè gì, cả đời đều sống dưới cái bóng của Liễu Chiêu Đệ, bạn thân duy nhất của bà chỉ có vị cố nhân kìa.” “À,” Hạ Tịch Quán cố ý cao giọng, có chút ghen tị: “Em nhớ rồi, là cô dâu nhỏ đó của anh!” Vừa dứt lời, bờ vai bóng mịn của cô bị mấy ngón tay thon dài của anh nhấn lại, đôi mắt trong vắt của cô cũng chạm phải đôi đồng tử nóng bỏng của anh.