*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dạ Huỳnh thế mới biết con người Hạ Tịch Quán có bao đáng sợ, Hạ Tịch Quán so với bất luận kẻ nào biết rõ bà ta yêu nhất sợ nhất cái gì, bà ta yêu hư vinh nhất, sọ nhất mắt đi nó, cho nên ở ngay hôn lễ này, Hạ Tịch Quán vô tình đâm thủng hư vinh của bà ta, khiến bà ta mắt đi tất cả.
Hiện tại từng câu từng chữ Hạ Tịch Quán như thọc lưỡi dao sâu vào người bà ta. Không sai, hết thảy quan tâm đều không còn, người thân tránh bà ta như tránh tà, Hạ Tịch Quán để bà ta thấy được cuộc đời bà ta có biết bao mỉa mai.
Hốc mắt Dạ Huỳnh nóng lên, bên trong từng giọt nước mắt rơi xuống, bà ta chật vật thất thanh khóc rống.
Lúc này cảnh sát đi lên trước, giải Dạ Huỳnh đi.
Dạ Huỳnh bị mang đi, người khó xử nhất hiện trường là Dạ gia rồi, lúc đầu Dạ lão đứng ra đại nghĩa hùng dũng từ đã gợn lên cơn sóng nhỏ, nhưng bị mấy câu nói vừa rồi của Hạ Tịch Quán liền rước đến cơn mưa chỉ trích của bàn dân thiên hạ, Lệ Yên Nhiên và Dạ Minh Châu cũng bị mọi người ở hiện trường chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Tức chết tôi, uỗng cho tôi ngay từ đầu còn đứng về phía Dạ gia, còn hận Hạ Tịch Quán hận đến cắn răng, tôi là bị người Dạ gia lợi dụng!”
Sắc mặt Dạ lão âm trầm, lão ta đột nhiên hiểu ra, mấy ngày nay Hạ Tịch Quán có ý dùng hôn sự Lục Dạ dắt mũi lão ta, mà cô lại mở ra lỗ hổng trên người Dạ Huỳnh.
Một khi lỗ hổng Dạ Huỳnh mở ra, vậy tất cả sự kiện cũng sẽ bị đào lại, một chiêu này của Hạ Tịch Quán thật sự chơi quá đẹp.
Thậm chí vừa rồi Dạ Huỳnh ngã quy trên mặt đất, Hạ Tịch Quán cố ý tiến lên nói lời nói kia, từ nay về sau Dạ gia cũng đừng mong tẩy trắng được.
Dạ lão nhìn Hạ Tịch Quán, là lão ta coi thường cô, thật không hỗ là con gái của Lâm Thủy Dao, cô thông tuệ quả đoán, dũng cảm mà sát phạt, càng là nghịch cảnh, cô càng giống như một viên ngọc sáng ngược gió lật lại thế cờ, tỏa sáng rực rỡ.
Lúc này MC nhanh chóng cầm microphone nói: “Các vị quý khách, vừa rồi xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, chúng ta lần nữa đưa mắt tập trung vào cô dâu và chú rễ hôm nay thôi nào. Tôi tuyên bó, hôn lễ hiện tại bắt đầu, mời cô dâu và chú rễ bước lên thảm đỏ.”
Sắc mặt Dạ Minh Châu rất xấu, hôm nay là ngày mà cô ta chờ đợi đã lâu, cô ta hoàn toàn không ngờ Hạ Tịch Quán lại ở hôn lễ của cô ta làm chuyện như thế.
Hiện tại hiện trường vang lên khúc nhạc đám cưới du dương, Dạ Minh Châu thẳng lưng, nỗ lực làm ra dáng vẻ công chúa, khoác tay Lục Tử Tiễn đi lên thảm đỏ.