Cô gửi bức ảnh áo tắm cho Lục Hàn Đình.
Giữa hai người đã có hiệp nghị hòa bình, cho nên giữ
phương thức liên lạc của nhau, còn nhớ lúc đó cô còn
hỏi một câu, có cần thêm Wechat không?
Khi đó vị thương nhân Lục Hàn Đình còn cau mày lại,
rõ ràng chưa hề dùng qua thứ đó, có điều đến tối
trong điện thoại của anh lại có thêm một ứng dụng
Wechat, để cô thêm vào.
Cô đang làm gì vậy?
Lỡ tay ư?
Hạ Tịch Quán cấp tốc thu hồi lại nhưng không kịp, đã
hết thời gian.
Cô đúng là điên rồi.
Diệp Linh gửi tin nhắn tới, quăng mình số đo ba vòng
của cậu xem dạo này có thay đổi gì không, gần đây
Chương 21: Ghẹo Tôi?
victoria’s secret mới ra mấy kiểu váy ngủ rất sexy, cậu
xem xem khẩu vị người ấy nhà cậu như thế nào?
Cái này như thế nào, mặc lên có cảm giác rất mới mẻ.
Cái này nữa, bên ngoài thanh thuần, bên trong bốc lửa.
Hạ Tịch Quán…
Bạn đang đọc tại Vietwriter.net
Lúc này ở một mới cách mười nghìn cây số anh bên
nước ngoài, trong văn phòng thương vụ tối cao thuộc
phố tài chính, trên cổ mọi người đều đeo thẻ xanh
phân hiệu công ty cao tầng, ngồi trong phòng Vip, chia
thành hai bên bàn hội nghị, giám đốc tài vụ đang tổng
kết lại mức độ tiêu thụ của năm nay.
Mọi người nín thở, nghiêm túc lắng nghe, nhưng thi
thoảng không nhịn được liếc trộm về phía người đàn
ông ngồi ở vị trí chủ vị.
Hôm nay Lục Hàn Đình mặc một một bộ vest màu
đen, trong túi vest có một mảnh khăn lụa màu trắng,
mái tóc cắt ngang trán được vuốt lên cao, lộ ra ngũ
Chương 21: Ghẹo Tôi?
quan anh tuấn tinh xảo, đôi mắt anh chuyên chú lật
giỏ từng văn kiện, từng cái giơ tay nhấc chân đều
thành công mê hoặc rất nhiều người.
Cao quý, thành thục, mạnh mẽ, phiên vân phúc vũ.
Trong phòng họp VỊP yên tĩnh tới mức một cái kim rơi
xuống cũng nghe rõ, lúc này đột nhiên định một tiếng,
có tiếng điện thoại vang lên.
Ánh mắt của mọi người đổ dồn lên người Lục Hàn
Đình, là điện thoại trong tay anh.
Lục Hàn Đình ngước mắt, điện thoại thông báo
Wechat có tin nhắn mới.
Anh bảo thư ký tải Wechat về, chỉ thêm duy nhất một
người.
Người này chính là Hạ Tịch Quán.
Lúc này thư ký riêng Nghiêm Nghị đi tới, cúi người, hỏi
thăm ý kiến.
Chương 21: Ghẹo Tôi?
Lục Hàn Đình giơ tay lên, để Nghiêm Nghị lui ra, bảo
Tổng thanh tra tài vụ cùng các nhân viên cao tầng cứ
tiếp tục cuộc họp.
Ánh mắt đám người đó rời đi, Lục Hàn Đình mới mở
điện thoại ra, nhìn thấy bức ảnh mà Hạ Tịch Quán gửi
tới qua Wechat.
Hạ Tịch Quán vừa đến suối nước nóng, trên người
mặc một bộ áo tắm màu xanh lá mạ, mái tóc dài như
tơ lụa hơi ướt chùm qua đầu vai, hai tay cô vịn cầu
thang, đứng ở trên bờ.
Không phải ảnh chụp chính diện, mà chụp góc
nghiêng, đường cong thanh tú trên gương mặt như ẩn
như hiện sau mạng che mặt hiện thêm mắy phần tuyệt
sắc.
Bức ảnh mỹ nhân tắm này, khó mà không khen ngợi
được.
Từ khi quen biết, Lục Hàn Đình chưa thấy cô mặc bộ
đồ nào tươi tắn mà lại ít vải như vậy, hai người tuy ở
Chương 21: Ghẹo Tôi?
chung một phòng, nhưng buổi tối cô đều quấn người
che kín mít.
Có điều, anh vẫn biết thân hình cô đẹp như thế nào.
Lục Hàn Đình gửi một tin nhắn qua Wechat: Ghẹo tôi
à?
Ghẹo tôi?
Hạ Tịch Quán rất nhanh liền nhận được hai chữ này,
gương mặt xinh đẹp của cô đỏ như nhỏ ra máu, cô
gần như có thể tưởng tượng được người đàn ông kia
dùng giọng nói trầm thấp từ tính thốt câu này ra khỏi
miệng như thế nào.
Lúc này, Lục Hàn Đình lại gửi tới một tin nhắn: Chỗ tôi
bây giờ vẫn là ban ngày.
Ngược lại bên cô bây giờ là buổi tối, chỗ anh là ban
ngày.
Hạ Tịch Quán lại sờ gương mặt đỏ bừng của mình,
cái này cùng ngày đêm có quan hệ gì chứ, cái tên này!
**********
Anh đang ám chỉ rằng buổi tối đi ghẹo anh sao?
Hạ Tịch Quán vội vàng gửi qua: Nếu tôi nói là tôi gửi
nhằm, anh có tin không?
Lục Hàn Đình nhíu mày kiếm lại: Vậy cô định gửi cho
ai
Hạ Tịch Quán đột nhiên có cảm giác như bị bắt gian
vậy, cô đành kể lại cuộc hội thoại với Đoan Diệp Linh
cùng máy bức hình gửi lại cho anh em.
Lục Hàn Đình nhìn thấy mấy bức ảnh váy ngủ, mày
hơi chau lại, đôi mắt hẹp dài lộ ra vẻ phong tình thành
thục của đàn ông.
Anh trả lời: Cũng được, cứ mua hết mặc cho tôi xem,
đến lúc đó tôi sẽ nói cho cô biết tôi thích cái nào.
Chương 22: Không Biết Cô Ta Đã Có Bao Nhiêu Người Đàn Ông
Hạ Tịch Quán từ trên giường bật dậy, cô đọc đi đọc lại
tin nhắn của anh ba lần, cuối cùng run rẩy gõ tin gửi
đi: Lưu manh
Nhìn thấy hai chữ lưu manh, Lục Hàn Đình khẽ nhéch
mày lên, trong cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp
mà vui vẻ.
Tính cách của cô thông minh, khoan khoái, rất ít khi xù
lông tức giận, anh biết mình đã chọc tới cô rồi.
Lục Hàn Đình chậm rãi trả lời: Mắng tôi ư? Trở về sẽ
thu thập cô!
Hạ Tịch Quán lại nằm xuống giường, bây giờ cả
người cô giống như một con tôm luộc vậy, câu cuối
cùng trở về sẽ thu thập của anh thực sự khiến cô
không cách nào nhìn thẳng được.
Chương 22: Không Biết Cô Ta Đã Có Bao Nhiêu Người Đàn Ông
Nhắm mắt lại, Hạ Tịch Quán dùng sức xóa bỏ khuôn
mặt tuấn tú của Lục Hàn Đình ra khỏi đầu, sau đó bắt
đầu suy nghĩ chuyện chính.
Rõ ràng lần này Tô Hi trở về để đối đầu với cô, bây
giờ anh ta đã là tứ đại hào môn ở Hải Thành, có
quyền có địa vị, rất khó đối phó.
Loại tình thế này mười phần bắt lợi với cô.
Còn có một chuyện rất kì quái, Tô Hi vì sao lại nói cô
dơ bản, nói cô là đôi giày đã bị người khác đạp qua?
Hạ Tịch Quán cùng Diệp Linh thảo luận về đề tài này,
Diệp Linh: Biến thái Hi kia đang thả rắm à, Quán Quán
nhà chúng ta vẫn ở đây này.
Hạ Tịch Quán: Nhưng vì sao anh ta lại nói như vậy.
Diệp Linh: Đi hỏi anh ta.
Hạ Tịch Quán cảm thấy cũng rất có lý, mình ở đây
đoán già đoán non chẳng ra cái gì, cô muốn tìm cơ hội
hỏi thẳng trước mặt.
Diệp Linh: Quán Quán, tớ nói thật, biến thái Hi kia
không khó đối phó như vậy, anh ta thích cậu, với đàn
ông ấy à, nếu cậu nguyện ý thì đều có thẻ.
Hạ Tịch Quán không nói nữa, cô đương nhiên hiểu ý
của Diệp Linh, đối với người đàn ông mình thích, kỳ
thật có rất nhiều biện pháp từ bị động biến thành chủ
động.
Buổi tối, Tô Hi dẫn Hạ Tiểu Điệp vào phòng tổng thống
trong khách sạn.
Tô Hi tắm xong, khoác một áo choàng tắm màu trắng
lên người, anh ta rót một ly rượu vang, ưu nhã nhấp
một ngụm.
Lúc này Hạ Tiểu Điệp tắm xong, từ phía sau ôm lấy
anh ta: “Anh Tô Hi, anh nói bố em có phải rất yêu mẹ
của Hạ Tịch Quán không, nhiều năm như Vậy còn nhớ
mãi không quên?”
Tô Hi nhìn đèn neon treo bên ngoài cửa, môi mỏng
cong lên: “Vì sao lại nói như vậy?”
“Em biết trong ví của bố em có một bức ảnh của mẹ
Hạ Tịch Quán, tắm hình này như bảo bối của ông ấy,
trước giờ không cho ai đụng vào, mà nhiều năm như
vậy, ông ấy không cho phép bất cứ ai nói xấu mẹ Hạ
Tịch Quán, hôm nay mẹ em có nói vài câu, một người
sĩ diện như ông ấy tuyệt đối sẽ không để người khác
chế giễu ở nơi công cộng, vậy mà lại tát mẹ em một
cái ở bên ngoài nhà hàng.”
Trong đầu Tô Hi hiện lên dung nhan của Trương Tuyệt
Lệ, thản nhiên nói một câu: “Mẹ của Hạ Tịch Quán
đúng là một người phụ nữ truyền thống.”
Hạ Tiểu Điệp chưa từng gặp mẹ Hạ Tịch Quán, mười
năm trước mẹ Hạ Tịch Quán qua đời, người phụ nữ
này liền như bốc hơi khỏi nhân gian, rất khó nghe
được những tin tức khi còn sống của bà ấy.
Hạ Tiểu Điệp cũng từng nghĩ qua, ở Tứ Cửu Thành
Chương 22: Không Biết Cô Ta Đã Có Bao Nhiêu Người Đàn Ông
này muốn xóa đi toàn bộ tin tức của một người, cần
phải dang tay lớn như nào, lực lượng mạnh cỡ nào
chứ.
Mỗi khi nghĩ tới đây, Hạ Tiểu Điệp đều cảm thấy sợ
hãi.
“Anh Tô Hi, mẹ em nói không sai, Hạ Tịch Quán câu
dẫn đàn ông thật lợi hại, cô ta gả đến U Lan Uyên để
xung hỉ, còn bao nuôi một tên trai bao ở bên ngoài,
hiện tại lại dính líu không rõ ràng với khách sạn Đé
Hào, không biết là cô ta đã có bao nhiêu người đàn ông.
Chương 23: Xối Diệt Ảo Tưởng
Nói đến đề tài này, ly rượu vang trong tay Tô Hi liền
dừng lại, án đường tuấn mĩ hiện lên một tầng âu lo.
Là một trong tứ đại hào môn của Hải Thành, Tô Hi
đương nhiên biết tới Lục gia, nhưng đáng tiếc, anh ta
cũng không rõ hơn người ngoài bao nhiêu.
Thiếu chủ Lục gia Lục Hàn Đình quá mức thần bí,
chưa từng xuất hiện trước công chúng, Tô Hi đã từng
phái nhiều người đi tìm hiểu, mới biết Lục Hàn Đình
mấy năm nay mới tới Hải Thành, còn chân chính là
thuộc về… Đề Đô thành.
Đề Đô Thành là đô thị phồn hoa giàu có bậc nhát, đi
trên đường tùy tiện bắt gặp một người cũng có thể là
xuất thân phú nhị đại, hào môn bình thường căn bản
không thể nào với vào trong trung tâm.
Đương nhiên, Đế Đô Thành cũng có đỉnh cấp hào
môn, loại đỉnh cấp hào môn này mới chân chính là ôm
trùm trong giới kinh doanh, nắm giữ mạch máu kinh tế
cả Châu Á.
Tô Hi từng nghe qua, quý tộc đệ nhất giới kinh doanh
Đề Đô Thành, cũng mang họ Lục.
Đây hết thảy, đều rất trùng hợp, hay là?
Trên thực tế gia tộc có quyền thế thâm căn có đề ở
Hải Thành này là Cố gia, mà thiếu chủ Cố gia Cố Dạ
Cần, là bạn nối khố với Lục Hàn Đình.
Hạ Tiểu Điệp cảm nhận được cảm xúc của Tô Hi đã
có thay đổi, cô ta tiếp tục nói: “Anh Tô Hi, chẳng lẽ
anh đã quên Hạ Tịch Quán ở dưới quê đã ở chung
một chỗ với một người đàn ông sao, hai người đó còn
ngủ chung một đêm trong sơn động, lúc ấy Hạ Tịch
Quán mới bao nhiêu tuổi chứ, đã làm loạn với đàn ông
rồi.
Tô Hi đem ly rượu vang một hơi uống sạch, sau đó
đưa tay ra, trực tiếp đầy Hạ Tiểu Điệp xuống giường.
Động tác của Tô Hi rất thô lỗ, đầu Hạ Tiểu Điệp bị va
vào thành giường cốp một tiếng, cô ta đau tới mức
Chương 23: Xối Diệt Ảo Tưởng
chảy nước mắt.
Lúc này Tô Hi nằm đè lên, hai mắt anh ta hằn tia đỏ
nhìn chằm chằm Hạ Tiểu Điệp.
Hạ Tiểu Điệp bị dáng vẻ của Tô Hi hù dọa, mỗi lần cô
ta nhắc tới chuyện Hạ Tịch Quán ở cùng với người
đàn ông khác, anh ta đều sẽ mắt khống ché, trở nên
rất đáng sợ.
Nhưng Hạ Tiểu Điệp thật lòng thích Tô Hi, cho nên cô
ta đưa tay ôm cổ Tô Hi: “Anh Tô Hi, em yêu anh, anh
là người đàn ông duy nhất của em, lần đầu tiên của
em cũng dành cho anh.”
Khuôn mặt tuần tú của Tô Hi hiện vẻ dữ tợn, không
sai, Hạ Tịch Quán đã phản bội anh ta, chính là một
người phụ nữ lăng nhăng tùy tiện, căn bản không
đáng giá.
Anh ta muốn quên Hạ Tịch Quán đi.
Tô Hi đưa tay kéo váy ngủ trên người Hạ Tiểu Điệp,
Hạ Tiểu Điệp vui vẻ ôm anh ta: “Anh Tô Hi, em muốn
được đi cạnh anh mãi mãi.”
Tô Hi nhắm mắt lại, trong đầu không sao quên đi được
gương mặt của Hạ Tịch Quán, năm đó cô ấy còn rất
nhỏ, mẹ Hạ Tịch Quán đưa cô ấy tới Tô gia làm
khách, mẹ Hạ Tịch Quán hỏi anh ta: “Tô Hi, sau này
để Quán Quán làm vợ cháu có được hay không?”
Lúc ấy anh ta đã là một cậu thiếu niên mặt đỏ rần,
thẹn thùng không nói lời nào, trực tiếp chạy vào
phòng.
Ngày đó, mối thông gia của hai người cứ như vậy
được định từ bé.
Anh ta còn nhớ rõ Hạ Tịch Quán khi còn bé thông
minh ngoan ngoãn, đôi mắt đen sáng lấp lánh nhìn
anh ta cười gọi một tiếng anh Tô Hi.
Tô Hi đem khuôn mặt tuần tú chôn trên người Hạ Tiểu
Điệp, tiếng nói khàn khàn gọi một tiếng Quán Quán…
Hạ Tiểu Điệp nghe được hai chữ Quán Quán này,
giống như có một chậu nước lạnh xối từ đỉnh đầu của
cô ta xuống, xối diệt đi tất cả ảo tưởng hạnh phúc về
tình yêu của cô ta.
Hạ Tiểu Điệp đã ngủ, trong bóng tối Tô Hi dựa đầu
vào bên giường, đưa tay châm một điếu thuốc, yếu ớt
hút lấy.
Chờ đến khi điều thuốc sắp tàn, Tô Hi mở điện thoại
ra, gọi tới một só.
Rất nhanh, bên kia truyền đến tiếng nói của Hạ Tịch
Quán: “Alo.”
Chương 24: Người Con Gái Khác Nghe Điện Thoại Của Anh Ấy
“Là anh.” Tô Hi nhả làn khói thuốc trong miệng ra.
Hạ Tịch Quán yên lặng máy giây: “Tìm tôi có việc gì?”
“Tối mai tới phòng 8206, anh chờ em.”
*Tô Hi, đầu óc anh có bệnh à?”
Tô Hi cong môi: “Làm sao, trước mặt người đàn ông
khác chơi rất thích mà, người khác có thể chơi cô, vì
sao tôi lại không thể?”
Hạ Tịch Quán định trực tiếp tắt máy, cho số anh ta vào
danh sách đen.
Nhưng Tô Hi đã lường trước được suy nghĩ của cô,
chen ngang nói: “Hạ Tịch Quán, không phải cô muốn
tra cái chết của mẹ cô à?”
Quả nhiên Hạ Tịch Quán run lên, không sai, lần này
cô trở về một là chữa bệnh cho ông nội, hai là tra ra
nguyên nhân cái chết của mẹ.
Năm đó nói là mẹ cô chết vì bệnh nhưng rõ ràng sức
khỏe mẹ cô rất tốt, làm sao có thể đột nhiên bệnh mà
chết được, cô hoài nghi là có người mưu hại.
Nhưng Hạ Tích Quán không tra được bất cứ thứ gì,
mọi chuyện liên quan tới mẹ cô khi còn sống đều bị
xóa đi, xóa sạch sẽ.
Hạ Tịch Quán luôn cảm giác sau lưng mình có một âm
mưu lón, mười năm trước mẹ qua đời, ông nội lâm
vào hôn mê, trong vòng một đêm, tất cả những người
cô yêu thương đều muốn đầy cô vào chỗ chết, bọn họ
đều thay đổi rồi.
Hạ Tịch Quán giữ lại điện thoại: “Anh có bằng chứng
gì?”
“Bây giờ em nhát định không tra được thứ gì, đầu mối
cũng không có, trong tay anh đang có một người,
người này nhất định em sẽ có hứng thú, bà ấy là thím
Lâm.
Con ngươi Hạ Tịch Quán co rút lại, thím Lâm chính là
người hầu hạ bên cạnh mẹ, cũng là người nhìn cô lớn
lên.
Thím Lâm không phải người Hạ gia, mà là người mẹ
vẫn mang theo bên mình.
Chỉ tiếc năm đó khi mẹ mắt đi, thím Lâm cũng giống
như biến mất khỏi thế gian, cô tìm một thời gian dài
cũng không thấy.
Thím Lâm vậy mà lại ở trong tay Tô Hi.
“Hạ Tịch Quán, đêm mai ở phòng 8206, anh chờ em.”
Nói xong, Tô Hi trực tiếp cúp điện thoại.
Nghe thấy âm thanh tút tút đầu bên kia, Hạ Tịch Quán
buông điện thoại xuống, cô nhất định phải đến gặp
thím Lâm, nhưng cô phải đến chỗ đã hẹn sao?
Tô Hi không có ý tốt, anh ta cũng không phải là tên
Vương tổng kia, mấy động tác nhỏ của cô không thể
nào qua mắt anh ta.
Chương 24: Người Con Gái Khác Nghe Điện Thoại Của Anh Ấy
Bên tai Hạ Tịch Quán đột nhiên vang lên âm thanh
trằm thấp của Lục Hàn Đình, có việc gì không giải
quyết được thì gọi cho anh.
Đây là câu nói cuối cùng anh nói với cô trước khi rời
đi.
Cô có nên gọi điện cho anh không?
Hạ Tịch Quán cầm điện thoại lên, tìm đến số của Lục
Hàn Đình, sau đó ấn gọi đi.
Bên kia truyền đến một tràng dài âm thanh báo không
thể kết nói, từng ấy thời gian đối với Hạ Tịch Quán
cũng rất đau khổ.
Cô đột nhiên cảm thấy mình thật lỗ mãng, nếu như
anh ta đang làm việc thì sao?
Chờ lát nữa nghe máy, cô nên nói với anh như thế
nào, chính anh còn có công việc bận rộn, còn phải
giúp cô, cô chẳng phải chính là một thứ vướng víu
sao?
Trong đầu Hạ Tịch Quán còn đang loạn, lúc này đột
nhiên điện thoại kết nối được, Hạ Tịch Quán vội lên
tiếng: “Alo.”
Bên kia không phải giọng của Lục Hàn Đình, mà là
một giọng nữ ngọt ngào: “Alo, xin chào, xin hỏi ai
vậy?”
Là một cô gái nghe điện thoại.
Một cô gái nghe điện thoại của Lục Hàn Đình.
Trong đầu Hạ Tịch Quán oanh một tiếng nổ tung, tất
cả hỗn loạn trong nháy mắt như thủy triều rút lui, tay
cô cũng ra mồ hôi lạnh.
Hạ Tịch Quán không lên tiếng, cô gái bên kia rất nghỉ
ngơi: “Xin chào, cô tìm Lục tổng à, Lục tổng bây giờ
đang tắm, không tiện nghe điện thoại…”
Tút tút hai tiếng, Hạ Tịch Quán lập tức tắt máy.
Chương 25: Cô Gái Đó Là Ai?
Cô gái đó là ai?
Lục Hàn Đình là một người đàn ông trưởng thành, néu
như là điện thoại riêng của anh, nếu không có quan hệ
thân thiết sao lại để cho người khác nghe được?
Hơn nữa, anh còn đang tắm…
Cô gái kia là tình nhân của anh ư?
Cô đang làm gì vậy?
Hạ Tịch Quán cũng không biết mình rốt cuộc đang làm
gì?
Cô cùng Lục Hàn Đình là quan hệ gì, Lục Hàn Đình vì
sao lại giúp cô?
Cô chẳng qua chỉ là gả thay thôi, giữa hai người có
hiệp nghị hòa bình, anh ở bên ngoài có người tình
cũng là chuyện bình thường.
Chương 25: Cô Gái Đó Là Ai?
Tay Hạ Tịch Quán không ngưng ra mồ hôi lạnh, lúc
chín tuổi cô gặp biến có, bị tất cả mọi người vứt bỏ, cô
mắt hơn mười năm để trở nên độc lập trưởng thành,
thích ứng với cô đơn và kiên cường, ngoại trừ Linh
Linh, cô không dám tùy tiện nhờ vả ai bất kì chuyện gì.
Cô không muốn bị người thân yêu nhất đâm một phát
từ sau lưng, bị bọn họ đầy tới vạn kiếp bắt phục.
Thế nhưng, người đàn ông Lục Hàn Đình này cứ bá
đạo mà xâm nhập vào cuộc sống của cô, trong thời
gian phá vỡ lớp bọc mà cô cất công xây dựng, khiến
cô sinh ra ỷ lại vào anh.
Ỷ lại sẽ biến thành thói quen, khiến bản thân trở nên
yếu đuối.
Tay chân Hạ Tịch Quán lạnh buốt, nhưng rồi cũng
bình tĩnh lại, cô cầm điện thoại nhắn cho Tô Hi một tin:
Đêm mai không gặp không về!
Chương 25: Cô Gái Đó Là Ai?
Nước ngoài, trong phòng tổng thống, giám đốc PR
Hoa Dung vẻ mặt kì quái nhìn vào điện thoại trong tay,
lúc này Nghiêm Nghị đi tới: “Giám đốc Hoa, ai cho cô
tiến vào trong phòng tổng giám đốc, còn nghe điện
thoại của tổng giám đốc?”
Hoa Dung vội vàng để tài liệu xuống: “Nghiêm thư ký,
đây là văn kiện khẩn cấp của tổng giám đốc, tôi đã
mang tới.”
“Tổng giám đốc không thích có người vào phòng của
ngài ấy, còn động đến đồ vật riêng của ngài, lần sau
có văn kiện khẩn cấp cứ mang cho tôi là được rồi, nhớ
kĩ, lần sau không được phép như vậy nữa, mau ra
ngoài đi.”
“Vâng, thư ký Nghiêm.”
“Đúng rồi, vừa nãy ai gọi điện tới?” Nghiêm Nghị hỏi.
Hoa Dung lắc đầu: “Tôi cũng không biết, người kia
không nói câu nào liền cúp máy.”
12:55 „ul aIl
Nghiêm Nghị cũng không để tâm, khoát tay áo: “Mau
đi làm việc đi, Tổng giám đốc sắp phải về rồi.”
“Thư ký Nghiêm, vì sao Tổng giám đốc lại gấp gáp trở
về như vậy?”
“Giám đốc Hoa, cô làm tốt bổn phận của mình đi,
không cần phải đi đoán thánh ý.”
Sau khi Hoa Dung đi, Nghiêm Nghị không nhịn được
âm thầm suy nghĩ, Tổng giám đốc đại khái là kim ốc
tàng kiều, vừa nãy thật sự bị bức ảnh kia trêu ghẹo
TỒi.
Hôm sau.
Hạ Tịch Quán theo hẹn trước, đi tới trước phòng tổng
thống 8206, ấn chuông cửa.
Rất nhanh, cửa phòng được mở ra, Tô Hi đứng cạnh
cửa.
Chương 25: Cô Gái Đó Là Ai?
Hạ Tịch Quán đi vào, Tô Hi lập tức đóng cửa phòng
lại.
“Tô Hi, thím Lâm đâu? Làm sao tôi biết được anh có
lừa tôi hay không, anh gọi điện đi, tôi muốn nghe thấy
giọng của thím Lâm.” Hạ Tịch Quán đi thẳng vào vấn
đề chính.
Tô Hi gật đầu, lấy điện thoại ra, quay một dãy số.
Không lâu sau, đầu bên kia nhận máy, Tô Hi đưa điện
thoại cho Hạ Tịch Quán, Hạ Tịch Quán đặt bên tai,
giọng nói quen thuộc của thím Lâm truyền tới: “Alo…
Alo…Tô thiếu à, sao không nói chuyện thế. Khi nào thì
cậu để tôi gặp tiểu tiểu thư.”
Thím Lâm vẫn một mực gọi mẹ Hạ Tịch Quán là tiểu
thư, cho nên Hạ Tịch Quán chính là tiểu tiểu thư,
mười năm trôi qua, Hạ Tịch Quán đã lớn lên, nhưng
thím Lâm vẫn xưng hô là tiểu tiểu thư.
Hốc mắt Hạ Tịch Quán đỏ lên, tất cả mọi người đều
Chương 25: Cô Gái Đó Là Ai?
thay đổi, duy chỉ có tình cảm của thím Lâm dành cho
cô vẫn như cũ: “Alo, thím Lâm, là con, là con đây.”