Hạ Tịch Quán dừng chân lại, đôi mắt sáng trong lại nhìn về phía Lệ Yên Nhiên: “Lệ đại tiểu thư, nếu như vị hôn phu của cô thực sự xảy ra chuyện gì với tôi, lẽ nào năng lực của cô cũng chỉ có thể gào miệng với tôi thôi sao, sao cô không đi tìm Lục Hàn Đình? Ngả bài với anh ta tìm về tôn nghiêm của mình, nếu không dám hoặc là không bỏ được vậy thì nghĩ cách nên làm thế nào bắt lại tim anh ta ấy.”
“Còn nữa, bây giờ tôi nói thật cho cô, vị hôn phu của cô Lục Hàn Đình đang có hành vi quấy rối tôi, quản tốt chính mình và cả người đàn ông của cô đi!”
Hạ Tịch Quán đi thật.
Nhìn bóng lưng tiên khí tiêu sái của Hạ Tịch Quán, Lệ Yên Nhiên phát cáu giậm chân, cô ta kéo ống tay áo Dạ Huỳnh: “Mẹ, mẹ xem con nhỏ Hạ Tịch Quán này thực sự quá kiêu ngạo! Cô ta chẳng những thu được tình thương của bà nội, còn mê hoặc cả Lục Hàn Đình, con ả đó muốn cướp đi tất cả của con, lẽ nào chúng ta thật sự phải trói tay đợi ngã sao?”
Sắc mặt Dạ Huỳnh âm trầm, hiện tại bà ta rất có cảm giác nguy cơ, không thể cứ ngồi im đợi chết thế được, tiếp tục như vậy nữa bọn họ sẽ mắt đi tất cả.
“Yên Nhiên, đừng gấp, mẹ có cách.” Dạ Huỳnh nói.
Lệ Yên Nhiên hai mắt sáng ngời, nhanh chóng vui vẻ nói: “Thật vậy à mẹ, mẹ có cách gì thế ạ?”
Dạ Huỳnh nhanh chóng gọi tới một người hầu nữ, bà ta thì ` thầm gì đó với người hầu nữ, người hầu nữ cung kính gật đầu, sau đó rời đi.
Hạ Tịch Quán lấy được chìa khoá, cô muốn nhanh chóng rời khỏi Lệ gia, tránh cho phức tạp.
Cô nhìn quanh quất, cũng không thấy được Lục Tử Tiễn, Lục Tử Tiễn không biết đi đâu rồi, cô lấy điện thoại ra, gọi cho Lục Tử Tiễn.
Lúc này vừa vặn đi tới cạnh hồ bơi, ngay lúc Hạ Tịch Quán đang cúi đầu tìm số điện thoại của Lục Tử Tiễn, đột nhiên có một người hầu nữ chạy tới, trực tiếp va vào ngườicô.
Hạ Tịch Quán không đứng vững, cộng thêm bên cạnh hồ có nước tràn ra, vốn đã rất trọt, điện thoại lập tức rớt khỏi tay, cô ngã vào trong hồ bơi.
Hạ Tịch Quán lọt vào trong hồ nước lạnh như băng, cô biết bơi, cô rất nhanh đã cử động hai tay hai chân bơi lên.
Thế nhưng rất nhanh cô liền phát hiện không thấy chiếc chìa khóa đó đâu.
Gay rồi, chìa khoá không thấy đâu!
Hạ Tịch Quán chỉ có thể quay người trở về tìm chìa khoá, tìm được rồi, chìa khóa đó rơi dưới đáy hồ bơi.
Cô lội qua đi, nhặt chiếc chìa khóa đó vào lòng bàn tay, sau đó nhanh chóng bơi lên.
Nhưng, chân của cô bị kẹp lại rồi.
Hạ Tịch Quán dùng sức muốn lấy chân mình về, thế nhưng cô dùng sức thế nào cũng không được.
Chầm chậm cô cảm thấy khí lực toàn thân cạn kiệt, dưới nước dường như có một sức mạnh đáng sợ không ngừng tha cô xuống.
Ý thức Hạ Tịch Quán càng ngày càng mơ hồ, thân thể không ngừng trầm xuống.
Lẽ nào cô cũng bị chết chìm sao?
Hạ Tịch Quán nghĩ tới hàng vạn kiểu chết của mình, chỉ là không ngờ đến chính mình sẽ chết đuối, kiểu chết này quá uất ức quá vô dụng!
Cứu mạng!
Trong lòng Hạ Tịch Quán kích phát ra một ham muốn, cô muốn sống, cô còn rất nhiều chuyện vẫn chưa làm, hiện tại chìa khoá đang trong lòng bàn tay cô rồi, cô có thể vào cắm địa đi tìm chiếc bảo rương thứ hai mẹ lưu lại rồi!
Cô không muốn chết!
Cô muốn sống!
Ai đó mau tới cứu côi!
Lục Hàn Đình rời khỏi đại sảnh party chuẩn bị rời đi, anh lên chiếc Rolls-Royce Phantom, lúc này đột nhiên cảm thấy nơi lồng ngực thở không ni, khó chịu.
Quá nặng nè, khiến anh cảm thấy mỗi một lần hít thở cũng rất khó chịu.
Anh làm sao vậy?
Lục Hàn Đình giơ lên ngón tay rõ ràng khớp xương tháo một cúc áo áo sơ mi, nhưng cũng chả khá hơn chút nào, choáng đầy trong trí óc đều là gương mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc kia của Hạ Tịch Quán, quanh quần cuộn quanh, không cách nào xóa nhòa.
Lục Hàn Đình nắm lấy tay nắm cửa, nhanh chóng đẩy cửa lái xe, trở lại sảnh tiệc.