Mục lục
Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 111: Cô Áy Táo Bạo Lái Xe
Thể Thao

Cố Dạ Cẩn chăm chú nhìn quyển

mẫu sơn móng tay.

Hạ Tịch Quán quan sát gương mặt
tuần tú như ngọc của Cố Dạ Cần,
anh tuyệt đối không hề thua kém Lục
Hàn Đình, bộ âu phục được cắt may
tinh tế ôm trọn lấy thân thể cao lớn,
làm nổi lên khí chất nhã nhặn anh

tuần, thanh lãnh mà xa cách.

Người đàn ông như này khiến cho

người khác muốn tới gần nhưng lại
không dám.

Hạ Tịch Quán vẫn không thể tin nổi
lời Diệp Linh vừa nói, rằng anh thích
những cô gái xinh đẹp nhất, sơn
móng tay cũng sẽ chọn màu đỏ kiều
diễm, nhưng vị Cố thiếu này chắc
hẳn không phải người nông cạn như
vậy chứ, cho nên Hạ Tịch Quán mới
muốn tự mình đi nghiệm chứng một

chút.

Lúc này, ngón tay Cố Dạ Cần chỉ

vào một chỗ: “Cái này không tệ.”

Anh vừa chỉ… màu đỏ.

Giống như màu mà Diệp Linh đã nói.
Hạ Tịch Quán: “…”

Lúc này Diệp Linh từ bên trong ởi ra:

“Anh trai, anh đến rồi à?”

Có Dạ Cần ngước mắt lên, ánh mắt
liếc xuống bộ móng tay mà cô vừa

làm.

“Anh trai, sơn móng tay mới của em
có đẹp không?” Diệp Linh duỗi hai

bàn tay nhỏ ra lắc lư trước mặt anh

ta.
” đẹp.”
Làm sao lại không đẹp chứ?

Diệp Linh xuất thân là danh môn,
sau đó bước vào cửa lớn của trâm
anh thế gia, trước giờ vẫn luôn là
bông hoa hồng được nuôi trong nhà

kính, nũng nịu đáng yêu.

Bàn tay non mềm của cô trước giờ
chưa từng phải nhúng tay vào làm
bất cứ thứ gì, sau khi sơn lên màu

đỏ tươi lệ kia càng khiến da thịt

trắng tới lóa mắt, khiến cho ngoại
hình trong trẻo kia lại lộ ra chút

quyến rũ.

Ánh mắt Cố Dạ Cần khẽ tối đi một

chút: “Đẹp lắm.”

Diệp Linh thu tay lại, sau đó lôi kéo
Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, chúng
ta đi thôi, anh trai phiền anh cầm

giúp quần áo cho bọn em nhé.”

Có thể để cho Cố Dạ Cần xách túi
hộ, Hạ Tịch Quán liền cảm thấy vô

cùng vinh hạnh.

Ba người ra khỏi cửa hàng, chiếc xe
Maybach màu bạc của Có Dạ Cần
đã dừng ở bên đường: “Lên xe đi,

anh đưa các em về.”

Diệp Linh giơ chìa khóa trong tay
lên: “Anh trai, bọn em lái xe tới mà,
không cần đâu, Hạ Nghiên Nghiên
với Hoắc Tuyền không phải còn ở
bên trong à, anh đưa hai người đó

về đi.”
Có Dạ Cần nhìn thoáng qua chìa

khóa xe trong tay cô ấy: “Em học lái
xe lúc nào vậy? Trước kia ném em ở
trên đường, còn không phân được

đông tây nam bắc cơ mà.”

Diệp Linh vén máy lọn tóc xoăn màu
trà sang bên tai: “Anh à, em đã lớn
rồi mà, cũng không thê ỷ lại vào anh

mãi như vậy được.”

Có Dạ Cần chỉ nhìn cô, sau đó thong
thả nói: “Xe cũng dừng ở đây rồi, để

anh đưa hai em về.”

Lúc này một chuỗi nhạc du dương

vang lên, là điện thoại của Cố Dạ

Cân.

“Sao anh không nghe máy đi, nhất
định là Hạ Nghiên Nghiên gọi tới,
bảo anh đưa cô ta về đó, không tin

thì anh nhìn xem.”

Có Dạ Cần mở điện thoại ra, ấn nút

nghe.

Thậm chí anh ta còn không có ý giấu
diếm, cứ đứng đó ấn nghe, lát sau
giọng nói ngọt ngào Hạ Nghiên
Nghiên vang lên: “Alo, Dạ Cần, bây
giờ anh đang ở đâu vậy, có thể tới

đón em với Tuyền Tuyền hay không,

xe của bọn em bị hỏng phải mang đi

sửa rồi.”

Có Dạ Cần nhìn về phía Diệp Linh,
đôi mắt lấp lánh còn khẽ chớp vài
cái, muốn nhìn xem anh định giải

quyết như thế nào.

Cố Dạ Cẩn rất nhanh đã chọn Hạ
Nghiên Nghiên, khóe môi hơi nhếch
lên nói với Diệp Linh: “Lái xe nhớ

. cần thận đấy.”

Diệp Linh không hề cảm thấy ngạc
nhiên, một cuộc điện thoại của Hạ

Nghiên Nghiên có thể gọi được anh

đi: “Em biết rồi, em với Quán Quán

đi trước đây.”

Chiếc xe Maybach phóng nhanh trên
đường lớn, Cố Dạ Cần chuyên tâm
lái xe, đằng sau là Hạ Nghiên

Nghiên cùng với Hoắc Tuyền.

Hạ Nghiên Nghiên ngượng ngùng
nói: “Thật ngại quá, Dạ Cần, vốn là
anh định đưa Linh Linh với Quán
Quán về, bây giờ lại tới đưa em với
Tuyền Tuyền, Linh Linh sẽ không

làm loạn với anh chứ. Trước kia Linh

Linh rất để ý chuyện hai chúng ta ở
chung một chỗ, chỉ cần nhìn thấy thì

sẽ giận dỗi với anh.”

Chương 112: Giơ Ngón Giữa

Bởi vì chơi với Hạ Tịch Quán, cho
nên Diệp Linh cũng rất ghét Hạ
Nghiên Nghiên, cho nên lần đầu tiên
nhìn thấy cô ta đứng chung một chỗ
với Cố Dạ Cẩn thì liền nháo nhào

làm loạn.

Thời niên thiếu, Cố Dạ Cần rất được
các cô gái mến mộ, nhận được
nhiều thư tình, Diệp Linh lúc đó còn
nhỏ còn chuyển thư tình hộ tới tay
Có Dạ Cần.

Chỉ duy nhất một lần Diệp Linh

không nhịn được là khi nhìn thấy Cố

Dạ Cần đi với cô ta.

Hạ Nghiên Nghiên còn nhớ rõ đó là
vào đêm sinh nhật của Cố Dạ Cẩn,
cô ta tới tham dự bữa tiệc, thế
nhưng nhân vậy chính của bữa tiệc
lại biến mắt, mọi người đều vội vàng

đi tìm anh.

Lúc Hạ Nghiên Nghiên tìm tới nhà
vệ sinh nữ, liền nghe thấy tiếng khóc
ấm ức của Diệp Linh: “Anh, anh biết
là em không thích Hạ Nghiên Nghiên
mà… là cô ta… đã hại Quán Quán,

em không muốn nhìn thấy cô ta…”

Sau đó cô ta nghe thấy giọng nói
trầm thấp của Có Dạ Cần vang lên,
cố gắng dỗ dành: “Linh Linh đừng
khóc nữa, khóc tới mức thở không
ra hơi rồi này, anh nhìn sẽ đau

lòng….”

“Anh gạt người, vậy tại sao anh
còn… để Hạ Nghiên Nghiên tới dự
tiệc sinh nhật của mình, em không
thích hai người ở cạnh nhau đâu, là

cô ta đã hại Quán Quán…”

“Quán Quán, Quán Quán, em không

thích Hạ Nghiên Nghiên là vì anh
hay là vì Hạ Tịch Quán, hy vọng em
sẽ suy nghĩ cho kĩ, nếu như không
có được đáp án thì anh vẫn sẽ để
Hạ Nghiên Nghiên xuất hiện trước

mặt em.”

Có Dạ Cần nói xong đóng sập cửa

. rời đỉ.

Hạ Nghiên Nghiên đối với chuyện
ngày hôm đó vẫn còn nhớ rõ, trong
ấn tượng của cô ta, Diệp Linh rất
thích Có Dạ Cần, nhưng chỉ giới hạn

là tình cảm với anh trai.

Dù sao khi đó Diệp Linh còn quá
nhỏ, vẫn luôn được Cố Dạ Cần bảo
vệ trong lòng, đến cơ hội tiếp xúc với
nam sinh khác cũng không có, cho
nên cô cũng không hiểu rõ thích là

như thế nào.
Về phần tâm tư của Có Dạ Cẩn…

Lúc này Hoắc Tuyền hừ lạnh một
tiếng: “Anh Dạ Cẩn, có phải Diệp
Linh lại ghen rồi không, lần nào cô ta
cũng như vậy, sau đó đề anh phải đi
dỗ dành.”

Cố Dạ Cẩn khẽ mím môi, có chút

lạnh lùng nói: “Không đâu.”

Bây giờ cô nhìn thấy anh với Hạ
Nghiên Nghiên ở chung một chỗ đã

không còn làm loạn nữa rồi.

Lúc này tiếng còi ô tô đỉnh một tiếng
vang lên, Có Dạ Cần nhìn sang bên
cạnh, lập tức nhìn thấy một chiếc xe

thể thao đang phóng tới.

Là một chiếc Ferrari màu đỏ, Diệp
Linh ngồi trên ghé lái, chở Hạ Tịch

Quán, cô đội một chiếc mũ lưỡi trai,

trên mặt đeo một chiếc kính râm bản

rộng, cả người xinh đẹp rực rỡ.

Hạ Nghiên Nghiên với Hoắc Tuyền
cũng nhìn thấy Diệp Linh, trước kia
Diệp Linh còn không phân rõ được
phương hướng, ngoại trừ lần náo
loạn với Cố Dạ Cần thì Diệp Linh là
một cô bé rất ngoan ngoãn, nghe lời,
giống như một bông hoa trong nhà
ấm chưa từng trải qua mưa to gió

. lớn.

Hai năm nay Diệp Linh đã thay đổi
rất nhiều, khí chất trên người cũng

biến hóa theo, bộ dáng xinh đẹp

quyến rũ lái xe thể thao bây giờ, vô

cùng rực rỡ.

Trong mắt Có Dạ Cần bây giờ đều là
hình ảnh mái tóc xoăn màu trà của
Diệp Linh, lúc này, Hạ Nghiên
Nghiên đột nhiên hét lên: “Dạ Cần,

mau dừng xe, phía trước là đèn đỏ.”

Tiếng phanh xe bén nhọn vang lên,

Có Dạ Gần lập tức dừng xe.

Sắc mặt Hạ Nghiên Nghiên và Hoắc
Tuyền bị dọa trắng bệch, suýt chút

nữa đã vượt đèn đỏ rồi, giao thông

nơi rất loạn, không cần thận sẽ gặp

phải tai nạn.

Có Dạ Cần ngước mắt lên, chiếc xe
Ferrari đã vụt qua, cửa sổ ghề lái hạ
xuống, chỉ nhìn thấy một bàn tay nhỏ
sơn móng màu đỏ tươi chậm rãi giơ

lên một ngón giữa.

Chương 113: Rốt Cuộc Ai Mới Là
Cháu Ruột?

Diệp Linh giơ lên ngón tay giữa.

Không biết là với anh, hay là Hạ
Nghiên Nghiên với Hoắc Tuyền ngồi

đằng sau.

Sắc mặt Hạ Nghiên Nghiên và Hoắc
Tuyền thay đổi liên tục, đầu lưỡi Có
Dạ Cần khẽ liếm sang bên hàm
phải, môi mỏng khế mím chặt lại,
anh đưa tay dùng sức giật giật cúc

áo trên cổ.

Sau khi đưa Hạ Nghiên Nghiên cùng
Hoáắc Tuyền về, Có Dạ Cẩn dừng xe
ở dưới lầu Túy Ngọc Hoan, ngắng

đầu nhìn ánh đèn vàng phía trên.

Lúc này điện thoại đinh một tiếng, là
tin nhắn của Lục Hàn Đình: “Hôm
nay Diệp Linh đưa Lục phu nhân của

tôi đi chơi ở đâu vậy?”

Hôm nay lúc Lục Hàn Đình đang họp
ở công ty thì nhận được tin báo biến

động số dư, anh đã đưa cho Hạ Tịch

Quán một chiếc thẻ đen, có điều lâu
như vậy vẫn chưa thấy cô dùng tới
nó, Lục phu nhân của anh đúng là
có sự kiên trì cùng kiêu ngạo của

riêng mình.

Cho nên hôm nay khi nhận được tin
nhắn thông báo anh đã rất ngạc

nhiên, khóe môi mỏng khẽ cong lên.

Những cấp cao đang họp công ty
khó hiểu nhìn sang, còn tưởng rằng
doanh thu của anh lại tăng thêm

mấy con số không.
Có Dạ Cần nhắn lại một tin: “Sao

cậu không đi hỏi Lục phu nhân của

mình đi?”

Lục Hàn Đình nói: “Cô ấy vừa dùng
thẻ của tôi, nếu như tôi hỏi tới, sẽ
dọa cô ấy chạy mất, sau này lỡ

không dùng thẻ của tôi nữa thì sao?”
(00II9Q San”

Lục Hàn Đình: “Diệp Linh bị cậu dọa

chạy mắt rồi à?”

Có Dạ Cần thấy không cần thiết tiếp
tục chủ đề này, anh định tắt máy đi,

nhưng suy nghĩ một chút, lại kiên

nhẫn trả lời: “Hình như Diệp Linh
đưa Lục phu nhân của cậy đi mua
váy ngủ tơ tằm và làm sơn móng

tay, cũng đều làm theo gu của cậu.”

Lục Hàn Đình đã về tới U Lan Uyễn,
đang ở trong thư phòng, anh xem đi
xem lại tin nhắn này mấy lần, Lục
phu nhân của anh đi mua váy ngủ tơ

tằm và sơn móng tay.

Lục Hàn Đình: “Để Diệp Linh ở lại
Hải Thành thêm mấy ngày nữa đi,

đừng gấp.”

Có Dạ Cần vút điện thoại xuống ghế

lái phụ.

Lục Hàn Đình đặt điện thoại xuống,
mắt nhìn xuống đống tài liệu cần phê
duyệt, những không đọc được một
chữ nào, sau cùng lại đứng dậy, đi

tìm bà nội.

“Bà nội, bà có nhớ Quán Quán
không?” Lục Hàn Đình hỏi.

Lục lão phu nhân gật đầu: “Nhớ chứ,
đã hai ngày rồi Quán Quán còn

chưa về.”

“Vậy chúng ta gọi video nói chuyện

với Quán Quán được không?”

“Ừ, mau gọi đi.”

Túy Ngọc Hoan.

Hạ Tịch Quán vừa tắm xong, mặc
thử chiếc váy ngủ tơ tằm màu nude,
vừa dùng khăn tắm lau khô tóc, lúc

này thông báo của Wechat vang lên.

Lục Hàn Đình: “Bà nội nhớ em,

muốn gọi video cho em.”
Gọi video nói chuyện…

Nếu là Lục Hàn Đình muốn gọi video
thì cô sẽ tuyệt đối không nhận,

nhưng bà nội nói nhớ cô…

Hạ Tịch Quán nhận máy, gương mặt
hiền lành của Lục lão phu nhân liền
xuất hiện trên màn hình: “Quán
Quán hôm nay không đeo khăn che
mặt à, chậc chậc, Quán Quán nhà
chúng ta xinh đẹp quá, giống như

tiên nữ Dao Trì hạ phàm vậy.”
Hạ Tịch Quán đưa tay sờ lên mặt

một chút, cô vừa mới tắm gội xong
nên xõa tóc ra, trong phòng cũng chỉ
có Linh Linh nên cô cũng không cần

đeo khăn che mặt.

Bây giờ để lão phu nhân nhìn thấy,
khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên: “Bà

nội, bà lại trêu cháu.”

“Bà nội nhớ Quán Quán lắm, Quán

Quán có nhớ bà không?”

“Có ạ.” Hạ Tịch Quán gật đầu như
gà con mỗ thóc: “Quán Quán cũng

nhớ bà nội.”

“Mặc dù bà nội rất nhớ Quán Quán,
nhưng cháu không cần lo cho bà
đâu, cứ đi chơi tới khi nào thấy tâm

trạng tốt hơn thì về nhé.”

Trong lòng Hạ Tịch Quán như có
một dòng nước ấm chảy qua, đều
nói trong nhà có người già thì đều
rất quý, mặc dù bà nội đã nhiều tuổi,
nhưng trong lòng bà đều hiểu rõ mọi


Hạ Tịch Quán còn đang cảm động
thì nghe thấy giọng của Lục Hàn

Đình vang lên bên cạnh: “Bà nội, rốt

cuộc ai mới là cháu ruột của bà

vậy?”

Chương 114: Ban Đêm Gọi Video
Với Anh

Lục Hàn Đình một tay ôm eo bà nội
một tay với lấy điện thoại, sau đó
đầy bà nội ra ngoài, đóng cửa phòng

lại.

Cuối cùng Lục Hàn Đình cũng nhìn
thấy Hạ Tịch Quán trong điện thoại,
hôm nay cô không đeo khăn che
mặt, để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn
xinh đẹp, do vừa mới tắm xong nên
hai bên má còn hây hây đỏ, da thịt

mềm mịn như có thể vắt ra nước.

Hạ Tịch Quán vừa nhìn thấy Lục
Hàn Đình, khuôn mặt thanh tú liền
trầm xuống, lạnh lùng hỏi: “Bà nội

đâu rồi?”

Lục Hàn Đình nhìn vào đôi mắt trong
suốt lắp lánh nước kia, giọng nói hơi

khàn: “Bà nội về phòng rồi.”

“Nếu bà nội đi rồi, thì em tắt máy
đây.” Hạ Tịch Quán giơ tay lên định
tắt máy đi.

Lục Hàn Đình nhìn móng tay mới

sơn của cô, là màu hồng phán kiều

thiếu nữ thanh thuần, đúng là kiểu

mà anh thích.

“Em mới làm sơn móng tay à?” Anh

lên tiếng hỏi.

Hạ Tịch Quán vội rụt tay lại, lúc này
cô mới phát hiện ánh mắt của anh
đang nhìn chằm chằm vào người

mình.

Hạ Tịch Quán đang mặc váy ngủ,
màu sắc nude nhẹ nhàng càng làm
nổi bật làn da trắng nõn, giống như
phát sáng lấp lánh, mái tóc đen

buông xõa xuống bờ vai thon thả,

còn sót lại mấy sợi tóc hơi ẩm ướt
khẽ phiêu động, đen trắng nỗi bật,
khiến cho người khác nhìn thấy

không nhịn được rung động.

Hạ Tịch Quán phát hiện ánh mắt của
anh ngày càng táo bạo, liền hung dữ
trợn mắt lên: “Anh nhìn cái gì đấy,
còn nhìn nữa là em móc mắt anh



Yết hầu Lục Hàn Đình khẽ nhấp nhô
vài cái, môi mỏng khẽ cong lên:
“Tiêu tiền của anh mà không cho

anh nhìn sao?”

“Không chol”

Lục Hàn Đình còn định nói tiếp thì
lúc này giọng nói của Diệp Linh vọng
tới: “Quán Quán, qua đây xem cái

này một chút.”
“Tới ngay.”

Sau đó Hạ Tịch Quán với tay tắt

cuộc gọi.

Mới nói được vài câu, hai đầu lông

mày của Lục Hàn Đình không khỏi u
ám, lập tức nhắn tin cho Có Dạ Gần:

“Diệp Linh có ý gì vậy?”

Cố Dạ Cẩn: “À, quên không nói cho
cậu, dựa theo tính cách của Diệp
Linh, tuy cậu bỏ ra mấy trăm vạn để
mua quà thì khẳng định sẽ cho cậu
nhìn một chút, nhưng chỉ được nhìn

vài cái thôi, không được nhiều hơn.”

lam 10Ìnn:

Cố Dạ Cẩm hả dạ nhắn: “Đúng là

cậu mới được nhìn thoáng qua thôi



Lục Hàn Đình liền vứt luôn điện
thoại xuống giường. Anh biết Hạ
Tịch Quán vẫn còn đang tức giận
chuyện 120 triệu kia, nhưng Hạ
Nghiên Nghiên đã từng có ơn cứu
anh, trong lòng vẫn còn một chỗ
mềm mại dành cho cô bé gọi một
tiếng anh trai kia, cho nên anh mới
không thể giải thích rõ cho Hạ Tịch

Quán được.

Vả lại mặc kệ anh có nói như thế

nào, thì cô cũng đều tức giận.

Năm đó khi anh trở về tìm lại cô bé
kia, lúc nhìn thấy Hạ Nghiên Nghiên
cầm miếng ngọc bội trong tay, anh
đã cảm thấy vô cùng thất vọng và

chán ghét.

Hạ Nghiên Nghiên ăn mặc tinh tế,
trên người còn xịt thêm nước hoa,
mặc dù ngoài miệng giả bộ ngọt
ngào ôn nhu, nhưng đôi mắt hư vinh

kia đã bán đứng cô ta.

Hạ Nghiên Nghiên hoàn toàn không

phải cô bé mà anh muốn gặp.

Có đôi khi Lục Hàn Đình cảm thấy
đêm đó chỉ là một giấc mộng, mà cô
bé lương thiện dũng cảm truyền
động lực sống cho anh chẳng qua

cũng chỉ là một hồi ảo giác.

Cô bé mà anh tưởng tượng không

hề giống với Hạ Nghiên Nghiên.

Cô bé mà anh muốn… chính là kiểu
như Hạ Tịch Quán.

Cô bé kia hẳn là nên có đôi mắt
trong sáng thiên chân như Hạ Tịch

Quán, có dung nhan thanh tú thiện

cảm, còn có mùi hương thiếu nữ
trong trẻo của cô bé giống với mùi

trên người Hạ Tịch Quán…

Chương 115: Cô Thỏa Mãn Mọi Tưởng Tượng Của Anh

Cô bé kia cũng nên là một người
thông minh nhanh nhạt như Hạ Tịch
Quán, cũng có tính cách kiêu ngạo

quật cường giống như cô vậy.

Trước khi gặp được Hạ Tịch Quán,
Lục Hàn Đình chưa từng nghĩ tới cô

bé đó sẽ có bộ dạng như thế nào.

Sau khi gặp được Hạ Tịch Quán,
Lục Hàn Đình liền cảm thấy cô đã
đáp ứng tất cả tưởng tượng của

anh.
Cô bé kia nên có bộ dáng như cô.

Lục Hàn Đình kê đầu lên chiếc gối
của Hạ Tịch Quán, trên đó còn lưu
lại mùi hương cơ thể của cô, lần đầu
tiên anh ngửi thấy mùi thơm trên
người cô đã cảm thấy vô cùng quen
thuộc như đã từng tìm kiếm rất lâu,

khiến anh không khỏi mê muội.

Lục Hàn Đình giơ tay che đi đôi mắt
đã hẳn đỏ, bên trong cỗ họng nóng
rát như lăn qua than lửa, trong đầu

đều là hình ảnh cô vừa mới tắm
xong mặc chiếc váy ngủ tơ tằm.

Trên người anh còn đang đeo chiếc
thắt lưng mà cô tặng, nghĩ đến cảnh
tượng bàn tay thiếu nữ mềm mại kia

nắm lấy nó…

Lục Hàn Đình lập tức đứng dậy, đi

vào nhà tắm xả nước lạnh.

Lục Hàn Đình tắm xong liền nhắn
Wechat cho Hạ Tịch Quán: “Nhớ
em, nhớ tới mức cả người đều thấy

đau.

Anh đang phát điên cái gì vậy?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Tịch

Quán nóng bừng lên.

Lúc này Lục Hàn Đình lại nhắn tới:
“Thì ra phụ nữ có thể tra tấn người
khác như vậy, anh sắp bị tra tấn tới

phát điên rồi.”

Trong lòng Hạ Tịch Quán liền mềm

nhũn.

Lục Hàn Đình lại tiếp tục gửi tin

nhắn tới: “Quán Quán, anh sai rồi,

đều là lỗi của anh, anh tới đón em

về nhà được không?”

Hạ Tịch Quán còn đang do dự có
nên trả lời lại không thì lúc này Diệp
Linh đi tới: “Quán Quán, đắp mặt nạ
đi, mặc kệ anh ta phát điên cái gì,

đừng có trả lời, cứ để anh ra đợi đi.”

“Ừ.” Hạ Tịch Quán liền vứt điện

thoại sang một bên.

“Quán Quán, đối với loại chuyện
như này cậu tuyệt đối không thể

nhượng bộ, Hạ Nghiên Nghiên còn

có ơn cứ mạng với anh ta, bây giờ
nguyện vọng thứ ba kia, nhất định
Hạ Nghiên Nghiên sẽ quấn không
tha, để anh ta tự đi giải quyết mấy
chuyện đào hoa của mình đi, đừng
để nó làm bản mắt cậu, hiểu
không?”

Hạ Tịch Quán nghe xong liền gật
đầu, đồng ý nói: “Mình chỉ là nhớ bà
nội mà thôi, nhưng bà nội cũng

không bảo mình về.”

Diệp Linh ngồi trước bàn trang điểm:
“Lão phu nhân thật là thông minh, có

điều nếu như Lão phu nhân thích

cậu, thì coi như Lục tiên sinh cũng

được tăng thêm không ít điểm.”

Lục Hàn Đình không chờ được hồi
âm của Hạ Tịch Quán, cả đêm mắt

ngủ.

Lúc này lão phu nhân đẩy cửa vào,
mang một cốc nước tới: “Hàn Đình,

uống nhiều nước một chút.”

Lục Hàn Đình u oán nhìn bà nội
mình: “Bà nội, bây giờ chúng ta đi

đón Quán Quán đi, nếu một mình

cháu đi thì nhất định cô ấy sẽ không
về, còn nếu bà đi cùng thì Quán

Quán chắc chắn sẽ về.”

Lão phu nhân đặt cốc nước xuống,
hừ một tiếng: “Muốn đi thì tự mình đi
đi, bà không đi đâu.”

“Bà nội, bà thay đổi rồi.”

Lão phu nhân thở dài một tiếng:
“Quán Quán không phải cô gái bình
thường, con bé có chủ kiến riêng
của mình, nếu như không phải là
cam tâm tình nguyện trở về sau này

nó sớm muộn cũng sẽ bỏ đi lần

nữa.

Trong lòng lão phu nhân còn tự tăng
thêm một câu: Tính cách của Quán

Quán giống hệt với mẹ con bé…

“Hàn Đình, cháu phải cố gắng nhiều
hơn nữa, sớm nắm chặt được tâm
của Quán Quán, nếu không rất
nhanh sẽ có người tới cướp Quán
Quán đi đấy.”

Lục Hàn Đình gối đầu lên tay, hững
hờ khéo mắt: “Quán Quán là Lục
phu nhân của cháu, ai dám tranh
đoạt?”

Lão phu nhân chỉ cười một tiếng rồi
quay người đi, bà nói thầm một
tiếng: Lúc đầu Quán Quán cũng
không phải Lục phu nhân của cháu đâu…

Sáng hôm sau, Hạ Tịch Quán nhận

được một tin cực tốt, đó chính là…

Chương 116: Tỉnh Lại Thím Lâm tỉnh lại rồi!

Hạ Tịch Quán vội vàng tới bệnh
viện, thím Lâm nằm trên giường
bệnh, tuy sức khỏe còn rất yếu,

nhưng đã mở mắt ra.

“Thím Lâm, cuối cùng thím cũng tỉnh
rồi, thím hôn mê lâu lắm rồi.” Hạ
Tịch Quán kích động nắm tay thím
Lâm.

Thím Lâm nhìn dung nhan trưởng

thành xinh đẹp tuyệt mỹ của Hạ Tịch

Quán, vẻ mặt vui mừng: “Tiểu thư
nhỏ, cuối cùng cô đã trưởng thành
rồi, nếu tiểu thư nhìn thấy dáng vẻ
lúc trưởng thành của cô, nhất định

sẽ vô cùng vui vẻ.”

“Thím Lâm, rốt cuộc năm đó mẹ
cháu chết thế nào, có phải có người

hại mẹ không?”

Hạ Tịch Quán gấp không thể chờ nỗi
nữa, muốn biết sự thật năm đó, tuy
là từ khi cô từ nông thôn về, mọi
chuyện đều rất thuận lợi, nhưng mọi
manh mối về chuyện năm đó đều đã

bị chặt đứt, những người năm đó

không chết thì hôn mê, mà khi đó, cô
mới chín tuổi không nhớ được

nhiều.

Đồng tử thím Lâm đột nhiên phóng
đại, lộ vẻ hoảng sợ: “Người đó…
đến! Người đó đến! Người đó tìm

thấy… tiêu thư, tiểu thư phải chết!”

“Thím Lâm, thím nói gì, người đó là

ai?”

Lần đầu tiên, Hạ Tịch Quán nhìn
thấy vẻ mặt khủng hoảng của thím
Lâm, bà giống như nhìn thấy một ác

ma tới từ địa ngục.
Người đó là ai2

Hạ Chấn Quốc?

Lý Ngọc Lan?

Hạ Nghiên Nghiên?

Hay là người nào đó mà cô không
biết?

Thím Lâm quơ tay loạn xạ, mãi một
lúc lâu mới buông xuống, vì vậy, sắc

mặt thím Lâm càng thêm mệt mỏi

yếu ớt, bà nhìn Hạ Tịch Quán: “Tiểu
thư nhỏ, cháu biết viện nghiên cứu
Xu Mật không?”

Đương nhiên là Hạ Tịch Quán biết,
viện nghiên cứu Xu Mật là viện

nghiên cứu lớn nhất Hải Thành.

Thật ra, nhắc tới Đông y thì nơi thịnh
vượng nhất là Đề Đô, các nhà Đông
y lớn ở Đế Đô mọc như nắm, mà
viện Xu Mật mới thành lập không
lâu, chỉ có lịch sử 14 năm, nhưng
trong 14 năm này, viện Xu Mật tiến
bộ vượt bậc bằng tốc độ ma quỷ

cũng thể ngăn cản, cuối cùng đàn áp

cả các gia tộc ở Đế Đô, trở thành
viện nghiên cứu Đông y lớn nhất nỗi
bật nhất.

“Thím Lâm, thím nói tới viện Xu Mật
đàn áp được cả các gia tộc Đông y
ở Đề Đô sao?” Hạ Tịch Quán không
dám khẳng định, bởi lẽ chắc hẳn
thím Lâm không có quan hệ gì với

viện Xu Mật cả.

Thím Lâm ừ một tiếng, hai mắt mỏi
mệt phát ra ánh sáng kì lạ: “Mấy lão

già ở Đề Đô cũng đáng nhắc tới à?”
Hạ Tịch Quán: “… Thím Lâm, thím
nói gì vậy?”

“Tiểu thư nhỏ, tiểu thư để lại cho
cháu một cái rương, cháu phải đi lấy

Àm

ve.

Thật sao, mẹ để lại cho cô một cái

rương sao?

“Thím Lâm, rương ở đâu, giờ cháu

đi lấy ngay.”
“Ở viện nghiên cứu Xu Mật.”
;oaO0 7ˆ

Thím Lâm cầm tay Hạ Tịch Quán:
“Tiểu thư nhỏ, viện nghiên cứu Xu
Mật là do mẹ cháu thành lập, năm
đấy, tiểu thư tới thành phố này, vì
quá buồn chán nên thành lập viện

nghiên cứu Xu Mật này.”

Trong đầu Hạ Tịch Quán nổ “bùm”
một tiếng, người sáng lập là viện

nghiên cứu Xu Mật là… là mẹ?

Mẹ lập viện nghiên cứu Xu Mật vì…

quá buồn chán?
“Tiểu thư nhỏ, muốn lấy cái rương

tiểu thư để lại thì nhất định phải vào
viện Xu Mật, những cái đó là mẹ

cháu để lại, cũng là của cháu.”

Hạ Tịch Quán ngây ngần, nhất thời
chưa thể tiêu hóa tin tức này: “Thím
Lâm, vậy… chuyện của ông nội thì
sao?”

“Hạ Bang?”

Hạ Bang là tên Hạ lão gia.

Hạ Tịch Quán không ngờ thím Lâm
lại gọi thẳng tên ông nội, lúc này lại

nghe thím Lâm nói tiếp: “Hạ Bang là

quản gia của tiểu thư.”

Chương 117: Thông Đồng Với Lục Hàn Đình?

Hạ Tịch Quán vẫn luôn mong chờ thím Lâm tỉnh lại,
muốn biết được sự thật năm đó, nhưng bây giờ liên
tục nghe được máy tin tức lớn, cô cảm thấy rất khó

tin.

Ông nội là… quản gia của mẹ?

Là sao?

Sau đó mẹ lại gả cho con trai của quản gia…

“Thím Lâm, thím nói chữ nào cháu cũng nghe hiểu,
nhưng thành một câu lại không hiểu chút nào, cháu có
rất nhiều chuyện muốn hỏi, thím nhất định phải nói

cho cháu nghe.”

Thím Lâm nhìn Hạ Tịch Quán đầy yêu thương: “Tiểu
thư nhỏ, chỉ cần lấy về cái rương tiểu thư để lại thì

cháu sẽ hiểu rõ tất cả.”

Thim Lâm nói xong, mệt mỏi nhắm mắt lại, rơi vào hôn

me.

Chương 117: Thông Đồng Với Lục Hàn Đình?
Bác sĩ tới kiểm tra cho thím Lâm, khó hiểu: “Hạ tiểu

thư, thật ra thân thể bệnh nhân vẫn luôn không tốt,
nhưng hình như người bệnh đã từng dùng một loại
thuốc nào đó, viên thuốc này giữ cho trái tim bệnh

nhân không suy kiệt.”

Hạ Tịch Quán vừa bắt mạch cho thím Lâm, như bác sĩ
nói, trong người thím Lâm có một viên thuốc giữ

mạng.

Nửa tháng trước, cô bắt mạch cho thím Lâm vẫn
không phát hiện ra, có thể thần không biết, quỷ không
hay mà giữ mạng cho thím Lâm nhiều năm như vậy, y
thuật của người này thật sự rất lợi hại, Hạ Tịch Quán

biết là mẹ mình.

Mười năm trước, trước khi mất, mẹ cho thím Lâm viên

thuốc giữ mạng này.

Hạ Tịch Quán cảm thấy bây giờ mọi chuyện càng
thêm rối ren, có một cái lưới lớn vây quanh, bao trùm
lên cô.

Chương 117: Thông Đồng Với Lục Hàn Đình?

Lúc này, tiếng chuông điện thoại du dương vang lên,

có cuộc gọi tới.

Là Hạ Chắn Quốc gọi tới.

Hạ Tịch Quán không hề ngạc nhiên, . Hạ Chắn Quốc nhất định sẽ gọi cho cô, dò

hỏi chuyện của cô và Lục Hàn Đình.

Hạ Tịch Quán nhận cuộc gọi: “Alo, bố à.”

“Quán Quán, con mau về nhà, bố có chuyện cần hỏi

con cần thận!” Hạ Chắn Quốc nói rất lo lắng.

Hạ Tịch Quán nhếch môi: “Được, đúng lúc con cũng

có chuyện nói với bố.”

Hạ gia.

Hạ Tịch Quán tới phòng Hạ lão gia, ông còn đang hôn

Chương 117: Thông Đồng Với Lục Hàn Đình?
mê, nhưng từ sau lần trước cô châm cứu thì khí huyết

của ông đang dần hồi phục.

Hạ Tịch Quán lại châm thêm lần nữa, lão gia lớn tuổi
rồi, lại làm người thực vật hơn 10 năm, cần có thời

gian thức tỉnh.

Hạ Tịch Quán thu châm, yên lặng nhìn Hạ lão gia,
thím Lâm nói ông nội là quản gia của mẹ, là có ý gì

chứ?

Thím Lâm còn bảo sau khi mẹ tới thành phố này…
chẳng lẽ mẹ không phải người Hải Thành mà từ nơi

khác tới sao?

“Người đó” khiến thím Lâm rùng mình sợ hãi là ai?

Lúc này, Hạ Chấn Quốc đi tới: “Quán Quán, đến thư

phòng với bố!”

Hạ Tịch Quán vào thư phòng, sắc mặt Hạ Chấn Quốc
không quá đẹp, dồn hỏi: “Quán Quán, con quen giám
đốc Lục thị Lục Hàn Đình? Rốt cuộc con và cậu ta có

quan hệ gì?”

Chương 117: Thông Đồng Với Lục Hàn Đình?
“Bố, có phải Hạ Nghiên Nghiên nói gì với bố không,
Hạ Nghiên Nghiên nói con quẹt thẻ đen của Lục Hàn

Đình, bảo bố đi hỏi con?”

Hạ Chấn Quốc không phủ nhận: “Là Nghiên Nghiên
nói với bố, Nghiên Nghiên nói con cầm thẻ của Lục
Hàn Đình, bố nhớ rõ lần sinh nhật Tiểu Điệp ở khách
sạn 6 sao Đề Hào, giám đốc khách sạn từng sai Rolls
Royce đưa con về, có phải con đã sớm thông đồng

với Lục Hàn Đình rồi không?”

“Thông đồng?” Đôi mắt long lanh của Hạ Tịch Quán
cười lạnh: “Bố, bố cũng nói thế với Hạ Nghiên Nghiên
à, bảo Hạ Nghiên Nghiên thông đồng với Lục Hàn
Đình?”

Chương 118: Vào Viện Nghiên Cứu Xu Mật

“Hai đứa khác nhau, Nghiên Nghiên chưa lập gia đình,

còn con đã kết hôn!”

“Kết hôn thì có thể ly hôn mà, sao suy nghĩ đầu tiên
của bố không phải là bảo con ly hôn, con với Hạ
Nghiên Nghiên đều là con gái bố, ai ở bên Lục Hàn

Đình thì bố cũng là bố vợ, khác nhau chỗ nào?”

“Con!”

Hạ Chấn Quốc nghẹn họng, đương nhiên là khác,
khác trên trời dưới đất, vì Hạ Tịch Quán không phải

con ruột ông tai

Trong thời gian này, 120 triệu kia làm ông ta như cá
gặp nước, đi đâu cũng tiền hô hậu ủng, ông ta đang
trông mong con gái mình là Hạ Nghiên Nghiên sớm gả

.cho Lục Hàn Đình

để ông ta là quốc trượng.

Bây giờ lại biết Hạ Tịch Quán dây dưa không rõ với
Lục Hàn Đình, Hạ Chấn Quốc sắp tức chết, chỉ lo Hạ

Tịch Quán làm hỏng việc.

Chương 118: Vào Viện Nghiên Cứu Xu Mật
“Tóm lại, Lục Hàn Đình là của Nghiên Nghiên, Nghiên

Nghiên phải gả vào Lục gia làm thiếu phu nhân, Hạ
Tịch Quán con mau cắt đứt với Lục Hàn Đình đi, đừng

có có đồ với người không nên động tới!”

Lục thiếu phu nhân đường đường chính chính – Hạ
Tịch Quán nghe Hạ Chắn Quốc răn dạy chỉ hờ hững
nói: “Bố, nếu con là bố, bây giờ nên chọn đúng đội, ai
gả vào Lục gia thì còn phải xem Lục Hàn Đình thích
ai, anh ấy không thèm Hạ Nghiên Nghiên mới du học
Thánh Lê Viện ở nước F mà mê mắn phụ nữ đã có
chồng như con, nếu bố không ngóc thì cũng biết phải

đặt cược cho ai.”

Hạ Chắn Quốc tức muốn chết, lúc này, cửa thư phòng

mở ra, Hạ Nghiên Nghiên vào.

Hạ Nghiên Nghiên nhìn Hạ Chấn Quốc trấn an, yêu
kiều ngoan ngoãn nói: “Bố, con biết Quán Quán hiểu
lầm con, muốn tất cả những gì của con, bố không cần
xen vào chuyện Lục Hàn Đình, con biết phải làm thế

nào.

Chương 118: Vào Viện Nghiên Cứu Xu Mật
Hạ Chấn Quốc vô cùng hài lòng với Hạ Nghiên

Nghiên, ông ta hít một hơi thật sâu rồi nhìn Hạ Tịch
Quán: “Quán Quán, con như vậy bố cũng có trách
nhiệm, là bố không nuôi dạy con chu đáo, như vậy đi,
bố tìm một đại học cho con đi học, con nhìn Nghiên
Nghiên xem, Nghiên Nghiên du học Thánh Lê Viện vè,

bây giò đã được viện Xu Mật tuyển chọn.”

Hạ Tịch Quán nhìn Hạ Nghiên Nghiên: “Cô vào viện
Xu Mật?”

“Đúng vậy, Quán Quán, tôi còn chưa kịp báo tin tốt
này cho cô, cô biết viện Xu Mật chứ, không chừng cô
còn không biết viện nghiên cứu Đông y rạng danh này,
tôi trúng tuyển rồi.” Đôi mắt Hạ Nghiên Nghiên trà đầy

kiêu ngạo.

Hạ Tịch Quán cảm thấy rất tốt, rất thú vị, cô nói: “Bó,

con cũng vào viện nghiên cứu Xu Mật.”

“Con nói gì?” Hạ Chắn Quốc tưởng mình nghe nhằm,

ông ta không chút lưu tình trách mắng Hạ Tịch Quán:

Chương 118: Vào Viện Nghiên Cứu Xu Mật
“Con muốn vào viện nghiên cứu Xu Mật, con đang

nằm mơ hả, con có bằng cấp không, con mới 19 tui,
người ta bằng tuổi vào đại học, con còn không lên đại
học, không phải sinh viên, viện nghiên cứu Xu Mậ

+ Ä v ;y¬»
người ta tuyên con làm gì?

Hạ Tịch Quán nhỏ tuổi, mới 19, chỉ coi là tốt nghiệp
phổ thông, cô muốn vào viện nghiên cứu Xu Mật đúng

là người sỉ nói mộng.

Ánh mắt Hạ Nghiên Nghiên đầy khinh miệt, nhưng vẫn
dịu dàng khuyên bảo: “Quán Quán, mọi người không
có ý khinh thường cô, nhưng cô chắc chắn không vào

được viện Xu Mật.”

Hạ Tịch Quán không muốn nói nhiều với hai người
này: “Tôi có cách vào viện Xu Mật, Hạ Nghiên Nghiên,
gặp lại ở viện Xu Mật.”

Hạ Tịch Quán nói xong thì đi về.

Hạ Chấn Quốc: “Nghiên Nghiên, con không cần để ý
Quán Quán, bố thấy nó điên rồi, nó mà vào viện Xu

Mật thì tên bó viết ngược lại.”

Chương 118: Vào Viện Nghiên Cứu Xu Mật
Hạ Nghiên Nghiên vè phòng mình, lấy điện thoại gọi

cho Hoắc Tuyền, nhỏ nhẹ nói: “Tuyền Tuyền, nói cho
em biết một chuyện nực cười, lúc nãy, Quán Quán nói
cô ta muốn vào viện nghiên cứu Xu Mật, nếu em đăng
chuyện cười này lên Weibo có phải rất buồn cười
không?”

Chương 119: Fans Bùng Nỗ

Hạ Tịch Quán về Túy Ngọc Hoan, Diệp Linh xán tới:
“Quán Quán, lúc nãy Hoắc Tuyền đăng Weibo, cậu

xem không?”

Xeml

Hạ Tịch Quán mở Weibo, Hoặc Tuyền đăng: “Truyện
cười, nghe nói Hạ Tịch Quán muốn vào viện nghiên

cứu Xu Mật.”

Tuy Hoắc Tuyền không phải hot tự mang lưu lượng
như Diệp Linh nhưng cũng là nữ thần thế hệ mới của
các trạch nam, Weibo của cô ta nhanh chóng lên hot

search,

Comment một dạng.

“Nói một tin tốt, nữ thần Nghiên Nghiên nhà tôi được

viện Xu Mật tuyển chọn.”

“Chẳng trách, đồ nhà quê nào đó định bắt chước làm

bừa, gây cười cho thiên hạ.”

Chương 119: Fans Bùng Nổ
“Thảo luận có lý trí, Hạ Tịch Quán mới 19 nhỉ, tốt

nghiệp phổ thông chưa?”

“Dùng bằng phổ thông vào viện Xu Mật?”

“Cười chết, ha ha ha ha.”

“Hay là chúng ta cược đi, xem Hạ Tịch Quán có vào

viện Xu Mật không!”

Hạ Tịch Quán nhìn bìa Weibo, vừa nhìn thì hoảng, 80

vạn fans của cô đã bùng nổ thành 800 vạn.

Diệp Linh vươn ngón tay dí đầu cô: “Đừng mừng sớm,
phần lớn fans cả cậu là người qua đường và antifan,
tự mình nhìn hot search đi, toàn dân đặt cược Hạ Tịch
Quán có thể vào viện Xu Mật không, Hạ Tịch Quán là
ai… Không chỉ bạn mạng tra cậu, các danh viện Hải
Thành cũng sôi trào, máy cô tiểu thư danh giá đó

đang cược cậu thua đấy.”

Diệp Linh nhướn mày: “Quán Quán, giờ cậu là người

Chương 119: Fans Bùng Nổ
nổi tiếng rồi, lâu rồi giới giải trí và Hải Thành không

náo nhiệt như vậy.

Hạ Tịch Quán xem Weibo một lát, giờ cô mới thấy
Diệp Linh cũng đăng: “Nghe một chút đây là tiếng gì

nhé, chan chát, ờm, chờ bị vả mặt nha.”

Diệp Linh ngang nhiên ủng hộ Hạ Tịch Quán, cùng Hạ
Nghiên Nghiên, Hoắc Tuyền và các tiểu thư danh giá
giằng co hai mặt trận, fan Diệp Linh và fan Hoắc
Tuyền cắn xé túi bụi, chẳng trách fans Hạ Tịch Quán
bùng nổ như vậy, ai cũng muốn tra cô, cô nổi tiếng

thật rồi.

Nhưng Hạ Tịch Quán về nông thôn từ năm 9 tuổi,

không ai hỏi thăm được gì, khó tra…

Hạ Tịch Quán ôm tay Diệp Linh, cọ làm nũng: “Linh
Linh, cậu tốt với tớ nhất, luôn đứng bên tớ vô điều
kiện, tốt rồi, giờ chúng ta là kẻ địch của cả giới danh

viện Hải Thành.”

Diệp Linh thở dài: “Không còn cách nào, người xinh

đẹp giỏi giang luôn bị ghen ghét, chúng mình định

Chương 119: Fans Bùng Nổ
trước không có chúng bạn rồi.”

Hạ Tịch Quán bị chọc bật cười.

Diệp Linh đầy cô, nói nhỏ: “Quán Quán, hình như Xu
Mật rất khó vào, Vậy… cậu vào Xu Mật có khó không,

có gì thì lén nói với tớ, tớ giúp cậu nghĩ cách.”

“Cậu tìm Cố thiếu, hay tớ tìm Lục Hàn Đình?” Hạ Tịch

Quán hỏi.

Diệp Linh gật đầu: “Đều được, một trong hai bọn họ

đều không vấn đề gì.”

Hạ Tịch Quán mỉm cười, nói rất nghiêm túc: “Linh

Linh, đừng lo, chờ bọn họ bị vả mặt đi.”

Hạ Tịch Quán nói xong thì đi tắm.

Diệp Linh cũng yên lòng, Quán Quán đã bảo không lo

thì cô xoắn xuýt cái gì?

Chương 119: Fans Bùng Nổ
Hạ Tịch Quán tắm xong, Diệp Linh gọi cô lại: “Quán

Quán, mau lại đây,

“bà nội mới 18 tuổi” này là lão phu nhân nhà cậu à,

lão phu nhân phản dame rất mạnh, hâm mộ.”

Hạ Tịch Quán cầm di động xem, bây giờ toàn mạng
đều tra cô, đương nhiên có rất nhiều người bôi đen

cô.

Bạn mạng A: “Hạ Tịch Quán chỉ tốt nghiệp phổ thông.”

Bà nội mới 18 tuổi: “Xem mi nói, chắc mi chưa tốt

nghiệp trung học nhỉ?”

Bạn mạng B: “Hạ Tịch Quán che mặt cả ngày, nhất

định là đồ xấu xí!”

Bà nội mới 18 tuổi: “Anh hùng bàn phím như mi mới

xấu!”

Bạn mạng C: “Cho tôi chọn Hạ Tịch Quán và Hạ
Nghiên Nghiên, tôi chắc chắn chọn Hạ Nghiên

Nghiên.”

Chương 120: Lục Tiên Sinh, Thả Em Xuống!
Chuông cửa chung cư đột nhiên kêu “đinh đỉnh”, có

người gõ cửa.

Ai thế?

Hạ Tịch Quán quấn thêm một chiếc khăn quàng tua

rua màu đen, sau đó ra mở cửa.

Một bóng người cao lớn, anh tuần đang đứng yên ở

cửa, Lục Hàn Đình tới.

Lục Hàn Đình vừa từ công ty tới, mặc một chiếc áo
khoác mỏng màu đen, bên trong là sơ mi trắng đeo cà
vạt, so với ngày thường mặc tây trang càng thêm anh

tuấn, trẻ trung, ưu nhã cao quý.

“Sao anh lại tới đây?” Hạ Tịch Quán không ngờ anh

Sẽ tới.

Lục Hàn Đình nhìn cô, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đeo
mạng che, đôi mắt trong veo, đi dép lê hồng nhạt, bộ

dạng thiếu nữ ở nhà rất xinh xắn.

Chương 120: Lục Tiên Sinh, Thả Em Xuống!
“Lục thiếu phu nhân, anh tới gặp em.”

“Vậy anh gặp rồi thì về đi.” Hạ Tịch Quán đóng cửa

luôn.

Nhưng Lục Hàn Đình lại nhanh hơn, dùng đầu gối
chặn cửa: “Lục thiếu phu nhân chờ một chút, anh

mang cho em máy thứ.”

Lục Hàn Đình đưa túi xách tinh xảo trong tay tới, bên

trong là bánh kem của cửa hiệu lâu đời cô luôn thích.

Anh mang bánh kem cho cô.

Hạ Tịch Quán do dự một chút rồi vươn tay nhận:

“Cảm ơn anh, Lục tiên sinh… AI”

Lục Hàn Đình kéo nhẹ một cái, kéo cả thân hình mềm
mại của cô vào lòng mình, cánh tay cường tráng ôm

lấy vòng eo thon thả, anh ôm bồng cô lên!

Một tay anh cầm túi, một tay ôm bổng cô lên, giống

như ba ôm con gái chơi…

Chương 120: Lục Tiên Sinh, Thả Em Xuống!
Tuy năng lực bạn trai của anh đặt max, nhưng rất xấu

hổ mà.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Tịch Quán đỏ bừng, vội

đấm anh: “Lục tiên sinh, mau thả em xuống!”

Lục Hàn Đình thả túi xuống đất, thả cô vào góc tường,

bản thân anh vây quanh cô: “Lại nghịch?”

Hạ Tịch Quán thấy khuôn mặt tuấn tú đẹp đế của anh
lạnh xuống, trông rất nghiêm khắc tàn ác, khí thế của
người đàn ông ở địa vị cao như anh vốn đã mạnh mẽ,
lúc không giận mà nghiêm, cảm giác cứng rắn khiến

người ta không dám chạm vào.

Hạ Tịch Quán trốn không thoát, hai tay anh chống
tường, thân hình cao lớn hơi khom xuống, hỏi thở

sạch sẽ, thanh lạnh mà nguy hiểm ập xuống.

Anh đúng là xấu bụng, túm cô ra dạy dỗ như trẻ nhỏ.

Hạ Tịch Quán cứng cỏ, to gan ní: “Nếu em nghịch thì

Chương 120: Lục Tiên Sinh, Thả Em Xuống!
anh làm gì được em?”

Ánh mắt Lục Hàn Đình tối lại, nhìn cô chằm chằm, môi
mỏng cười tà tứ: “Nếu đã không về rồi, còn nghịch

nữa, anh sẽ đánh em.”

Đánh… cô?

“Vậy anh đánh đi, em tố anh bạo lực gia đình…”

Bàn tay to của Lục Hàn Đình đưa xuống, đánh vào

mông cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK