Cô lấp đầy trái tim anh.
A Tước, em muốn sinh cho anh đứa con trai.
Lục Tư Tước cứng đò, sau đó tròng mắt, dường như không nghe được lời cô, thế nhưng vành tai anh đã đỏ ửng.
“Lục Hàn Đình.” Hạ Tịch Quán kêu tên anh.
“Ừ?” Lục Hàn Đình nhắm mắt, bàn tay to xoa xoa mái tóc như tơ lụa của cô.
“Nước đã lạnh rồi, em đổi chậu nước nóng lau người cho anh nhé.”
“Ừ „ Hạ Tịch Quán vào phòng tắm, đổi trong chậu nước đã lạnh thành nóng, dùng khăn lông ấm giúp anh lau chùi thân thể.
Trên người anh mặc đồ ngủ lụa màu xanh đen, cô vươn tay cởi từng cúc áo đồ ngủ của anh, lộ ra lồng ngực anh.
: # , h Anh thật sự rât gây, cơ thê suy yêu nghiêm trọng, lòng bàn tay mềm mại của Hạ Tịch Quán nhẹ nhàng vuốt lên: “Lục tiên sinh, còn đau không?”
Lục Hàn Đình lắc đầu: “Không đau.”
Sao có thể không đau?
Hạ Tịch Quán đau lòng cúi cái đầu nhỏ, hôn khớp xương gầy gò của anh.
Lục Hàn Đình sờ mặt cô: “Đừng hôn, hôn anh lại khó chịu, cởi quần anh ra đi, giúp anh lau một chút.”
“..” Hạ Tịch Quán hoàn toàn đau lòng anh, vô cùng đơn thuần hôn anh, nhưng cô quên mắt Lục Hàn Đình là một người đàn ông bình thường, mặc dù thân thể bây giờ không khỏe, nhưng hai người đã lâu không thân mật, khó tránh khỏi biết va chạm nỗi lửa.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng đứng lên, nhưng một giây kế tiếp cô cứng đò, anh nói cái gì?
Cởi quần anh ra, còn lau một chút?
Hạ Tịch Quán choáng váng, cô chưa từng trải qua việc này.
Lục Hàn Đình nhắc mí mắt anh tuấn nhìn cô, đôi mắt trong vắt ấykhiếp sợ lại ngây ngốc, cái miệng nhỏ đỏ bừng còn hé một đường nhỏ, dáng vẻ ngây thơ đó khiến người ta không nhịn được muốn làm chút chuyện xấu.
h R Lục Hàn Đình nhêch môi, buôn cười nói: “Anh bây giờ không làm được gì đâu, đừng nghĩ sai lệch.”
“Nhưng… nhưng mà…” Hạ Tịch Quán lắp ba lắp bắp hỏi, khuôn mặt tuyệt sắc đã đỏ hồng: “Hôm nay anh chưa rửa, rửa chỗ đó sao?”
Đây là một vấn đề về sức khỏe đó, Hạ Tịch Quán biết anh có bệnh sạch sẽ, anh hẳn là tắm mỗi ngày mài! Vậy bây giờ tại sao muốn cô lau…
“Mấy ngày này, anh sống thế nào, anh đừng nói với em, anh đã lâu chưa rửa chỗ đó… nhal”
Lục Hàn Đình liếc mắt cô, đại ý là – em thấy thế nào?
“Chỗ này có y tá.” Anh đáp một câu.
Ngón tay Hạ Tịch Quán cong lại: “Y tá nam, hay y tá nữ?”
Nếu như là một mình Lục Hàn Đình, Hạ Tịch Quán hoàn toàn là yên tâm, nhưng Lục Hàn Đình ở chung với Cố Dạ Cần kia, tên Cố Dạ Cần đó, bên người mỹ nữ như mây không nói đến, ngay cả người làm nữ bên cạnh cũng phải trẻ đẹp, cô rất sợ Cố Dạ Cẩn làm hư Lục Hàn Đình, quãng thời gian này Lục Hàn Đình sẽ học hỏi anh ta.
Lục Hàn Đình: “Em cảm thấy rất hứng thú với vấn đề này?”
Hạ Tịch Quán mỉm cười: “Dĩ nhiên, lúc H anh năm ở trên giường không thê tự lo, có phải có y tá lau người cho anh không? Vậy y tá có phải cô gái trẻ đẹp không, các cô sẽ chà lau… chỗ đó của anh sao?”
Về vấn đề này…
Chương 1698:
Lục Hàn Đình nhướng đuôi lông mày hẹp dài, tràn ra một ít phong tình của người đàn ông thành thục: “Ghen?”
Hạ Tịch Quán biểu hiện ung dung lại rộng lượng, cô lắc đầu, chớp mi: “Em không ghen nha, chỉ tò mò thôi.”
“Vậy anh nói ra, không cho em giận đây.
„ Hạ Tịch Quán đã có đáp án.
Cô đã nói sẽ không tức giận không ghen, đó cũng là chuyện không thể nào, thân thể anh không thể tự gánh vác, nhưng suy nghĩ một chút anh bị cô gái khác nhìn được, trong lòng Hạ Tịch Quán vẫn khó chịu.
Cô cầm khăn mặt trong tay ném vào khuôn mặt tuần tú của anh: “Em không lau cho anh nữa; tự anh:lau đi!”
“Ah,” Lục Hàn Đình bật ra tiếng cười vui thích, anh cằm chiếc khăn mặt dính trên mặt xuống: “Quán Quán, em nghĩ anh làm thế nào được, cũng không thể không rửa rửa chà chà, để đấy mốc meo được! Hay là, em hy vọng y tá kia là nam?”
Hạ Tịch Quán quả thực không thể tưởng tượng hình ảnh ấy, anh nói chuyện sao lại… độc như thế?
“Em không để ý tới anh nữa.” Hạ Tịch Quán xoay người muốn đi.
“Quán Quán,” Lục Hàn Đình kéo lại cổ tay cô mảnh khảnh, dịu dàng cưng chiều cười nói: “Lừa em thôi, anh còn chưa đến mức không lo cho mình được, anh tắm mỗi ngày, tự tắm.”
Hạ Tịch Quán làm bộ muốn đi, hiện tại cô sao mà đi được, nên khi anh giữ cô, cô cũng liền ngừng.
Đôi mắt trong veo như nước rơi trên ` ` khuôn mặt anh tuân tú gây gò, cô hỏi: “Anh nói thật?”
“Thật, hôm nay anh đã tắm, nhưng vừa rồi hôn em có chút khó chịu, em giúp anh lau một chút.”
Khuôn mặt nhỏ đỏ hồng Hạ Tịch Quán nở rộ như hoa tường vi, cô rất ngại làm mấy việc này, nhưng nghĩ đến thân thể anh, cô lại không thể từ chối.
Đây là một việc chuyện rất bình thường, Hạ Tịch Quán mình không nên nghĩ bậy bại Cô không thể làm gì khác hơn là vươn tay nhỏ cởi quần anh…
Lục Hàn Đình cảm giác cô giống như con mèo nhỏ, động tác nhẹ nhàng, còn ` _ có chút né tránh, yêt hâu nhô ra của anh lại lăn vài cái.
Lúc này Hạ Tịch Quán ngắng khuôn mặt nhỏ lên, đôi mắt trong vắt sóng sánh nước nhìn anh.
Lục Hàn Đình ôm đầu vai cô, để cô ghé Vào trên ngực anh: “Ngại quá à em, vậy thôi bỏ qua nhé?”
“Không có, em muốn hỏi anh một câu…” Hạ Tịch Quán cắn răng lên đôi môi đỏ bừng, một đầu trốn vào trong ngực anh, nói nhanh: “Anh có muốn thay quần lót không?”
Lục Hàn Đình vừa nghe, môi mỏng liền hôn vào mái tóc cô cười ra tiếng: “Ừ.”
Giúp xong, Hạ Tịch Quán từ trong phòng tắm đi ra: “Lục tiên sinh…”
Một giây kế tiếp bước chân cô dừng lại, bởi vì Lục Hàn Đình vốn đang nằm ở trên giường đã ngồi dậy rồi, anh ngồi trên xe lăn dựa vào trước cửa sổ sát đât.
Anh rất an tĩnh một mình ngồi ở chỗ đó, bầu trời ngoài cửa số phủ đầy sao, một ngôi hai ngôi ba ngôi… phá lệ lóng lánh, anh không biết đang nhìn thứ gì, cả người bao phủ một tầng bi thương nhàn nhạt.
Hạ Tịch Quán cầm áo khoác ngoài đi tới khoác ở trên vai anh, sau đó ngồi xồm người xuống, ngước khuôn mặt tuyệt sắc lớn chừng bàn tay nanh nhìn anh: “Lục tiên sinh, anh đang nhìn gì vậy?”
Lục Hàn Đình khẽ nói: “Nghe nói mỗi một người thân yêu của chúng ta khi rời đi đều sẽ biến thành một ngôi sao trên trời, Quán Quán, đúng không?”
“Lục tiên sinh, anh nhớ bố mẹ anh sao?”
Ánh mắt Lục Hàn Đình rơi trên mặt Hạ Tịch Quán: “Anh đang nhớ… Tử Tiễn…”
Lục Tử Tiễn…
Chương 1699:
Từ sau khi Hạ Tịch Quán trở về Lan Lâu Cổ Quốc liền hạ lệnh về sau không muốn nghe nữa nghe thấy bát luận tin tức gì về Lục Tử Tiễn, cho nên bây giờ đột nhiên nghe được cái tên “Lục Tử Tiễn” này, Hạ Tịch Quán khẽ hoảng hót.
“Lục tiên sinh, anh vừa trở về, chúng ta đừng nói chuyện không vui này, em không muốn nói về Lục Tử Tiễn, anh ta làm anh bị thương, cả đời em cũng sẽ không tha thứ cho anh ta.”
“Lục tiên sinh, anh vươn tay ra đi, em bắt mạch cho anh, anh yên tâm, em nhất định sẽ cứu sống anh.”
Nhìn vẻ chống cự và lãnh đạm trên mặt Hạ Tịch Quán đối với cái tên “Lục Tử Tiễn” này, Lục Hàn Đình cũng không vội nói, anh cười yếu ớt không lên tiếng, chậm rãi đưa ra tay mình: “Được.”
Hạ Tịch Quán đặt tay trên mạch Lục Hàn Đình.
Kỳ thực nhìn mức độ suy yếu của Lục Hàn Đình hiện tại Hạ Tịch Quán liền đoán được là hậu quả khi rút Hiên Viên Kiếm, hiện nay bệnh suy tim vẫn là một vấn đề y học nan giải không cách nào khắc phục, không thuốc có thể trị.
Mạch đập của Lục Hàn Đình hết sức yếu ớt hỗn loạn, hệt như cô đoán, thế nhưng rất nhanh ngón tay cô khẽ khựng lại, lộ ra thần sắc kinh sợ.
Hạ Tịch Quán thốt nhiên ngắng đầu, nhìn Lục Hàn Đình: “Lục tiên sinh, có phải hay anh từng dùng tễ thuốc cường hiệu gì không?”
¬— Ạ Lục Hàn Đình chậm rãi nhêch đôi môi mỏng: “Ừ.”
“Tễ thuốc cường hiệu này đã từng có hiệu quả với trái tim suy kiệt của anh đưa đến cải tử hồi sinh, nhưng rất rõ ràng, đường trị liệu bị cắt ngang, ngược lại gia tốc phản phệ anh.”
Lục Hàn Đình gật đầu: “Không sai, đã từng có một người, tặng cho anh một bộ tễ thuốc cường hiệu, nhưng trời xui đất khiến cắt đứt trị liệu, sau đó anh được Dạ Cần cứu, đám giáo sư y khoa chỉ giải phẫu ra mấy nguyên tố bên trong tế thuốc cường hiệu chế thành thuốc tây, để đảm bảo mạng anh, nhưng phương trình cuối cùng của thuốc tễ cường hiệu kia, đến nay chưa – từng ai có thê giải được.”
Hai mắt Hạ Tịch Quán sáng ngời: “Người đó là ai vậy? Lục tiên sinh, người tặng anh thuốc tễ là ai, chỉ cần…
chỉ cần chúng ta tìm được anh ấy, anh có thể cứu được đó!”
“Hơn nữa, hiện tại bệnh suy tim vẫn là một cửa ải khó có thể phá được, người này rốt cuộc là ai, có thể như vậy liễm diễm phong hoa phá giải cửa ải đó!”
Lục Hàn Đình nhìn Hạ Tịch Quán, cô là một bác sĩ, hiện tại đôi mắt trong vắt ấy rực rỡ hào quang, giống như bảo thạch rạng rỡ tỏa sáng, tràn đầy đều là ánh sáng.
Lục Hàn Đình nhẹ nhàng lắc đầu: “Quán Quán, người nọ… đã mắt rồi, em ; : ây đã qua đời mây tháng trước rôi.”
Cái gì?
Hạ Tịch Quán cứng đờ.
Lục Hàn Đình chậm rãi lấy ra một vật, đưa tới: “Quán Quán, cái này cho em.”
Đây là cái gì?
Hạ Tịch Quán là bác sĩ, cô cụp mắt nhìn, rất nhanh đã biết đây là một quyền… sổ tay y học.
Quyền số tay y học này hẳn đã dùng rất lâu, thế nhưng mặt bìa sạch sẽ ngăn nắp, chủ nhân của nó nhất định là một người nghiêm cần.
Không biết tại sao, Hạ Tịch Quán đột Ề : _ nhiên cảm thây quyên sô tay y học này hết sức… quen thuộc, cô dường như đã thấy qua ở nơi nào, thậm chí… cô và chủ nhân của nó hình như là người quen cũ.
Mặt Hạ Tịch Quán trắng nhợt, cô nhìn Lục Hàn Đình: “Anh… anh ấy là ai?”
“Quán Quán, quyển số tay y học này cho em, em xem, thì biết em ấy là ai.”
Lục Hàn Đình nhẹ giọng nói.