Hầu gái sửng sót, cô ấy làm việc ở đây đã lâu nhưng vẫn là lần đầu tiên chứng kiến người đàn ông này cho ai vinh dự đặc biệt như vậy.
Lúc này Trương Hàn đã đi lên lầu, đẩy ra cửa phòng Lâm Bắt Nhiễm.
Lúc này Lâm Bất Nhiễm khoanh chân ngôi ở trên thảm, trong ngón tay câm một cây bút phác hoạ, mái tóc dài đen nhánh dịch đên sau tai, xõa trên bờ vai gây, cô mặc một chiếc áo dệt kim hở cổ vàng nhạt, đang cúi đầu thiết kế.
Trong phòng bật một ngọn đèn vàng, ánh đèn càng tôn thêm vẻ âm áp xinh đẹp trong cô.
Trương Hàn dựa vào cạnh cửa nhìn một hồi, hắn cảm thầy một thân mỏi mệt vào thời khắc này đều được thanh tẩy, cánh môi bạc bẽo cũng, không khỏi nhếch lên, tâm trạng rất tốt.
Nhưng Lâm Bất Nhiễm đang bận việc, cũng không nhận thầy được hắn đã đến, Trương Hàn chỉ có thể tự đi vào, đóng của lại.
Trương Hàn ngồi cạnh Lâm Bắt Nhiễm, chất giọng trầm thấp lộ ra vài phần ý cười: “Vẽ gì đấy, tôi vào mà không biết?”
Lực chú ý của Lâm Bát Nhiễm vẫn đặt trên bản thiết kế, không ngâng đâu: “À, Hàn Vương à, anh đã trở về?”
Cô đang qua loa với hắn đấy à?
Trương Hàn tức đến bật cười, hắn vượn tay ôm thắt lưng mềm của cô: “Đồi thành người phụ nữ khác cũng không biết đã giỏ thủ đoạn gì đề phục vụ tôi, em thì hay rồi, đói với tôi lạnh như băng, còn muôn tôi áp mặt nóng lên bờ mông lạnh của em.”
Lậm Bắt Nhiễm lúc này mới ngắng đầu nhìn Trương Hàn: “Anh có thể đi mà, đi tìm họ đi, cũng chẳng có ai ép anh ở đây.”
Trương Hàn khẽ híp mắt: “Nhiễm Nhiễm, em là được sủng mà kiêu đấy à?”
“Đúng vậy, cho nên anh tốt nhất đừng cưng chiêu tôi, bằng không tôi sẽ giâm lên mặt mũi, cưỡi lên trên đầu trên cổ anh đấy.”
Trương Hàn không tức ngược lại còn cười, hắn ôm sát Lâm Bắt Nhiễm ép cô vệ hướng mình: “Cô gái, em đã thành công khơi dậy lòng hiếu kỳ của tôi, từ trước đến nay đều là tôi đè phụ nữ, còn chưa có người phụ nữ dám cưỡi lên trên đầu tôi.”
Nói rồi Trương Hàn tà mị câu môi mỏng: “Trước khi trèo lên đầu tôi em có phải nên thử cưỡi lên… trên người tôi không?”
*…” Hắn bắt ngờ giỡn tục như thế làm Lâm Bát Nhiễm không phản ứng kịp, Lâm Bát Nhiễm ,vươn tay đầy hắn ra: “Tôi còn chưa tắm.”
“Sao còn chưa tắm, chẳng lẽ là em đang chờ tôi, muôn cùng tôi tắm uyên ương?”
“Không phải…”
“Cùng tắm đi.” Trương Hàn vươn tay định ôm ngang cô lên.
Lâm Bát Nhiễm từ chói: “Anh đi tắm trước đi, bản thảo thiết kế của tôi còn có chút xíu nữa là xong rồi, người ta đang chờ tôi giao bản thảo”
“Nhiễm Nhiễm, tuy là tôi cho em làm việc tự do, thế nhưng em phải hiều thứ em nên ưu tiên phục vụ là cái gì, đó chính là hầu hạ tôi, hiểu chưa?”
Lâm Bát Nhiễm bắt đắc dĩ, cô thả mềm thân thể tiến đến hôn lên khuôn mặt tuấn tú Trương Hàn một cái: “Anh đi tăm trước đi nha, cho tôi một chút thời gian, tôi lập tức xong ngay.”