Nhóm phu nhân danh viện đều đỏ viền mắt, hôn lễ của người khác, chính mình lại khóc như chó.
“Kết hôn! Kết hôn! Kết hôn!” Không biết là người nào ồn ào hét lên một câu như vậy, sau đó mọi người cũng hùa theo hô hào.
Đêm nay ánh trăng thật đẹp, Hạ Tịch Quán trong làn nước mắt cong cong đôi môi đỏ mọng, cô chậm rãi đưa bàn tay mình cho anh: “Lục tiên sinh, về sau dẫu cho phong vân tứ khởi, nhân tâm hiểm ác, em cũng sẽ cùng anh hoan tiếu tam thiên tràng, ly thương vĩnh bắt tó”.”
*Đại ý cùng bên nhau cả khi vui vẻ và lúc hoạn nạn, vĩnh viễn không rời xa.
Cô đồng ý rồi.
Đây cũng là hứa hẹn của cô với anh.
Lục Hàn Đình cầm chiếc nhẫn trong tay chậm rãi mang vào ngón áp út của cô.
Chọợt thình lình truyền đến tiếng của Lâm Thủy Dao: “Anh Lạc! Anh Lạc!”
Động tác Lục Hàn Đình khế khựng lại, Hạ Tịch Quán nhanh chóng quay đầu, vừa rồi Liễu Anh Lạc đứng cùng Lâm Thủy Dao, nhưng là bây giờ Liễu Anh Lạc đã không biến mắt.
“Mẹ, chuyện gì xảy ra, dì Anh Lạc đâu ạ? “Hạ Tịch Quán đi xuống đài.
“Vừa rồi Anh Lạc còn ở nơi này, mẹ lo nhìn các con cầu hôn, mới không chú ý tới Anh Lạc một chút, trong nháy mắt Anh Lạc đã không thấy tăm hơi.” Lâm Thủy Dao nói.
Lúc này Lục Tư Tước chạy qua, cặp mắt u trầm của Lục Tư Tước nhàn nhạt mà sắc bén quét quanh toàn trường: “Không cần tìm, nhát định là vừa rồi có người thừa dịp hai đứa cầu hôn mang Anh Lạc đi.”
Liễu Anh Lạc biến mắt.
Tất cả mọi người không ngờ rằng buỏi hôn lễ thế kỷ này đột nhiên xảy ra chuyện, hiện tại hôn lễ chỉ có thể bị ép dừng.
Lục Hàn Đình nhìn Sùng Văn: “Sơ tán tân khách trước, Dịch Dịch, Bì Bì, là ai mang bà nội bọn con đi liền giao cho bọn con tra xét nhé.”
Bì Bì ra dấu OK: “Yên tâm đi bố, kẻ này dám ngay dưới mắt chúng ta bắt bà nội đi, thật sự quá lớn gan, chúng con sẽ dạy cho hắn một bài học.”
Mọi người đến phòng nghỉ, đây là lần đầu tiên Tiểu Lục Thần Dịch và Bì Bì liên thủ, hai cậu nhóc thiên tài nhanh chóng truy tung được một chiếc xe bảo mẫu.
“Bố, mẹ, tìm được rồi, là cái xe bảo mẫu này mang bà nội đi.”
Hạ Tịch Quán nhìn một chút biển số xe, nhanh chóng chau mày: “Cửu Lăng vương! Đây là xe của Cửu Lăng vương phủ, là Cửu Lăng vương Thượng Quan Húc lén mang dì Anh Lạc đi.”
“Thượng Quan Húc?” Lục Hàn Đình lập lại tên này, ánh mắt anh như mực nước đậm đặc, nguy hiểm mà âm vụ: “Tại sao anh ta lại muốn mang mẹ anh đi?”
Lục Hàn Đình không biết, nhưng Hạ Tịch Quán đã đoán được, cô đi tới trước cửa sổ sát đất, nâng mắt nhìn về phía bầu trời phương xa, xem ra Thượng Quan Húc đã tra được đến dì Anh Lạc, thân thế Lục Hàn Đình không giữ được nữa.
Cô luôn muốn bảo vệ bí mật thân thế của Lục Hàn Đình, nhưng đến cùng vẫn giấy không gói được lửa.
Hải huyết thâm cừu giữa Hoa Tây Châu và Lan Lâu Cổ Quốc, cô và Lục Hàn Đình rồi sẽ đi tới đâu?
Màn hôn lễ đột nhiên bị cắt đứt kia như một dấu hiệu không rõ.
Lúc này Lục Hàn Đình đã đi tới, anh nhìn Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, em sao vậy, có phải em biết chút cái gì phải không, hay là, em có cái gì gạt anh?”
Hạ Tịch Quán biết chuyện này không gạt được, cô nhìn Lục Hàn Đình, sau đó nhìn về phía Lục Tư Tước.
Lục Tư Tước đứng ở một bên, cặp mắt u trầm đang nhìn cô.
Hạ Tịch Quán nhẹ giọng nói: “Bác Lục, bác biết dì Anh Lạc là ai không, dì Anh Lạc căn bản cũng không phải là con gái của Liễu gia, dì ấy là công chúa điện hạ bị thất lạc của Hoa Tây Châu.”
Cái gì?
Về thân phận thật sự của Liễu Anh Lạc, Lục Tư Tước và Lục Hàn Đình đều không biết, hiện tại Hạ Tịch Quán nói cho bọn họ, Liễu Anh Lạc là Trưởng công chúa điện hạ bị thất lạc kia của Hoa Tây Châu.